Nhóm dịch: Mèo Đen
Bùi Kình Nam nghe thấy câu này, ý cười khóe môi càng đậm hơn, màu mắt lại lãnh lẽo.
Dường như không hề tức giận, lời anh nói ra mang theo chất vấn và đóng băng: "Bọn mày là cặn bã nên bọn mày có lý à? Quân nhân thì phải bị bọn mày dùng quân trang để uy hiếp đạo đức à? Bọn mày mà cũng xứng nhắc đến quân trang à?"
Mấy tên đó nghe thấy vậy, rụt người lại.
Âm thanh của Bùi Kình Nam càng lạnh lẽo hơn: "Nghe kỹ cho tao, ở trong thế giới của Bùi Kình Nam tao, không có cái gì là nói thì phải giữ lời, chỉ có ăn miếng trả miếng.
Hơn nữa, tao nghĩ tao cũng phải nói với bọn mày rằng, bây giờ tao đã không còn là quân nhân nữa rồi, nhớ cho kỹ thân phận của tao bây giờ, tổng giám đốc công ty đầu tư Tinh Thành!"
Bốn tên đó nghe thấy Bùi Kình Nam không còn là quân nhân, càng giật nảy mình.
Đau đớn trên chân theo thời gian dần qua yếu đi, thuốc lại chiếm thượng phong, ánh mắt của bọn chúng lại trở nên tan rã.
"Để lại nơi này cho bọn chúng, quay lại!" Bùi Kình Nam nói với Lữ Phẩm.
Có một tên nghe thấy câu này, bị dọa đến nỗi con mắt đã tan rã lại tỉnh táo, vội la lên: "Đừng mà, Tứ thiếu, van xin ngài, đừng mà, nếu quay lại cả đời chúng tôi sẽ bị phá hủy mất."
"Ha ha!" Bùi Kình Nam cười lạnh.
Bọn chúng đều rất rõ ràng bốn thằng đàn ông bọn chúng bị nhốt chung vào một chỗ có ý nghĩa như thế nào, một khi thuốc phát tác, bọn chúng hoàn toàn không biết mình sẽ làm ra chuyện điên rồ buồn nôn gì nữa.
Bùi Kình Nam nhanh chân rời đi, trước giờ anh không phải người nhân từ nương tay gì.
Tín ngưỡng cuộc đời anh là: lấy ơn báo oán, lấy gì báo đức? Nhân từ nương tay đối với kẻ xấu, là tàn nhẫn lớn nhất đối với mình!
Khi một người phát rồ không có bất kỳ giới hạn đạo đức thấp nhất nào, tổn thương người thân bạn bè, bạn không cần ra tay nương tình.
Bởi vì bạn nhân từ nương tay, là nhân nhượng, là dung túng.
Lần tiếp theo, nếu như hắn có cơ hội, hắn sẽ không cảm ơn bạn đã từng nương tay với hắn, mà hắn sẽ chỉ còn cắn ác hơn.
Khi đó, người bị tổn thương sẽ là bạn hoặc người thân bạn bè của bạn, mà bạn, ngoại trừ một câu biết vậy chẳng làm nói tự làm tự chịu ra, không làm được gì.
Bùi Kình Nam đi đến phòng bếp, anh phải đi tìm kẻ mang đồ ăn đến phòng của Tiểu Bắc.
...
Trong phòng Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc đang ngồi ở trên giường chơi game điện thoại, Quý Vũ Vi gõ cửa.
Nhìn thấy Tần Tiểu Bắc, Quý Vũ Vi nhìn về phía chân Tiểu Bắc, ngữ điệu không tốt lắm: "Ồ, trước giờ tôi không biết, một đứa con gái bán rượu có thể kiêu ngạo được như thế đấy?"
Tần Tiểu Bắc mỉm cười, ý cười không đạt đến đáy mắt: "Để cô được mở mang kiến thức, cô phải nói cám ơn mới đúng.
Thiên kim tiểu thư cũng phải có lễ phép."
Vẫn là câu nói đó, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị ai bắt nạt.
Cha nói, Tiểu Bắc, cha biết con là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, con nhất định sẽ không gây chuyện.
Nhưng con cũng không cần sợ phiền phức, mặc dù cha mẹ của con không có tiền bằng người khác, nhưng cha mẹ là người yêu con nhất trên đời, cha mẹ còn có cả dao giết cá đấy.
Quý Vũ Vi bị Tần Tiểu Bắc bật lại dễ dàng, tức đến biến sắc, có chút thẹn quá hoá giận: "Đừng tưởng rằng anh Kình Nam đồng ý tổ chức hôn lễ với cô thì cô có thể kê cao gối không lo, anh Kình Nam không hề yêu cô đâu."
Tần Tiểu Bắc cười ha ha: "Nói như thể anh ta yêu cô vậy."
"Cô!" Quý Vũ Vi phát hiện đứa con gái tiếp rượu Tần Tiểu Bắc này không hề đơn giản chút nào, lời nói ra có thể nghẹn chết người.
Cô ta nhíu nhíu mày, ánh mắt lóe lên một cái, nói: "Ngay cả một đầu ngón chân của chị Thiên Nhi cô cũng không sánh nổi, còn mơ tưởng lấy được tình yêu của anh Kình Nam, thật đúng là người si nói mộng."
Tần Tiểu Bắc nhìn dáng vẻ này của Quý Vũ Vi, cô rất muốn cười, thế là liền bật cười..