Nhóm dịch: Mèo Đen
Tiểu Bắc ngồi phịch xuống trên ghế salon.
Cằm bị Bùi Kình Nam nắm nhẹ, anh nâng cằm cô lên, nhìn cô: "Dáng vẻ của cô như thể bị ép buộc vậy."
"Đúng là tôi bị ép buộc mà!" Tiểu Bắc trừng mắt nhìn Bùi Kình Nam.
Ý cười khóe môi Bùi Kình Nam nồng đậm: "Cô có biết thực chất bên trong người đàn ông có sợi gân là gân chinh phục không?"
Tiểu Bắc nhíu mày, cô có dự cảm tiếp theo Bùi Kình Nam sẽ không nói những lời bình thường.
Quả nhiên, Bùi Kình Nam nói: "Chuyện càng khó khăn, bọn họ càng sẵn sàng đi khiêu chiến, càng là chuyện cưỡng ép, bọn họ càng hào hứng đi chinh phục.
Hiện tại, chuyện tôi muốn làm nhất chính là chinh phục cô."
"Có bệnh!" Tiểu Bắc không nhịn được mắng.
Bùi Kình Nam cười: "Bọn họ nói đánh là thân mắng là yêu, trước kia tôi không tin! Bây giờ thì tin rồi!"
Tiểu Bắc: "..."
"Cô yêu tôi à?" Bùi Kình Nam giám sát chặt chẽ Tiểu Bắc.
"Bệnh tâm thần!" Tiểu Bắc mắng một tiếng, muốn quay đầu đi.
Tay Bùi Kình Nam giữ lấy cằm Tiểu Bắc, bắt cô nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, không thấy tia lửa, Bùi Kình Nam nhìn Tiểu Bắc, ánh mắt có vẻ dịu dàng, anh nhẹ nhàng cúi đầu, hôn trán Tiểu Bắc, sau đó hôn môi cô, mỗi nụ hôn đều rất dịu dàng.
Có khoảnh khắc Tiểu Bắc đã trầm mê, dáng vẻ dịu dàng của Bùi Kình Nam thật sự rất đẹp trai.
Không, bất kể anh ta có dịu dàng hay không, đều rất đẹp trai.
Chớp mắt sau, cô nghĩ đến cha mẹ chết thảm trong tai nạn xe cộ của mình, trí tim của cô lại trở nên cứng như sắt.
Nụ hôn của anh vô cùng chậm rãi, kỹ xảo của anh châm lửa cơ thể cô, trên tâm lý cô nhận định anh là con của kẻ thù, thế nhưng cơ thể cô lại đón nhận anh.
Từ bắt đầu chậm chạp dần dần trở nên vội vàng mà nhiệt liệt...
Đàn ông buổi sáng là sinh vật đáng sợ, bọn họ lăn từ trên ghế salon đến trên mặt thảm.
Tiểu Bắc bắt lấy khe hở, đưa tay đâm vào Bùi Kình Nam: "chị Phương sắp qua đưa bữa ăn sáng rồi."
Bùi Kình Nam lại dùng sức, ngữ điệu bất mãn: "Cô còn có tâm tư nghĩ việc khác à?"
Sức của anh càng lớn hơn, mang theo ý trừng phạt.
Tiểu Bắc khổ không thể tả, điều khiến nội tâm cô xem thường chính mình hơn chính là, cơ thể cô thích được thân mật với anh.
...
Tiểu Bắc đuổi tới phòng thiết kế vào 8h55', là Bùi Kình Nam đưa cô tới.
Mới đi vào phòng thiết kế, đã thấy Hà Giai Lý Du Du đang thu dọn đồ đạc.
Nhìn thấy Tiểu Bắc đi đến, Hà Giai để bộ dụng cụ làm trang sức vào trong thùng.
"Đây là?" Tiểu Bắc nhìn thấy tất cả mọi người đang thu dọn, ngạc nhiên hỏi.
"Nhìn thấy chúng tôi như này, chắc cô hả hê lắm đúng không? Trong lòng mừng thầm đúng không?" Hà Giai nửa đùa nửa thật nói, cố ý bày ra dáng vẻ như bị đuổi việc.
"Các cô như này thì tôi có gì phải mừng thầm? Tôi được tiền à?" Tiểu Bắc cảm thấy tâm tình tốt đẹp của mình bị một câu của Hà Giai làm cho rất không thoải mái.
Dù bị đuổi việc, cũng mắc mớ gì đến cô? Mà lại, tất cả mọi người đang thu dọn, không có vẻ như bị đuổi việc.
Không muốn tiếp tục tranh chấp với Hà Giai, cô quay người đi về phía văn phòng chị Chu.
Chị Chu đi tới, nhìn thấy Tiểu Bắc, cô đưa tay nhìn thời gian, cười nói: "Không tệ không tệ, không đến muộn, Tiểu Bắc, động tác nhanh một chút, thu dọn đi!"
"Sao vậy chị?" Tiểu Bắc như lọt vào trong sương mù.
Chị Chu nở nụ cười, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Lần trước thiếu gia Đường gia kết hôn chẳng phải dùng thiết kế của chúng ta sao? Các khách khứa có rất nhiều người thích bộ trang sức đó, Đường gia vui nên cho phòng làm việc chúng ta một khoản tiền.
Chuyện đầu tiên mà ông chủ của chúng ta làm chính là thu xếp chuyển văn phòng cho chúng ta, hôm qua không thời gian nói tỉ mỉ với em, lát nữa họp sẽ nói.
Có điều chúng ta chuyển đi trước, chuyển qua đó thu xếp một chút rồi họp, ngày mai còn có tiệc ăn mừng.
Nhưng ông chủ nói, chi tiêu lớn, tạm thời tất cả giản lược, giản lược! Chúng ta phải hành động nhanh một chút, chuyển đến quốc tế Long Châu, văn phòng tốt nhất Cảnh thành đấy, nghĩ thôi đã thấy kích động rồi, mau thu dọn đi!"
Chị Chu vỗ mu bàn tay Tiểu Bắc, vô cùng thân thiết với cô.
"Được." Tiểu Bắc lên tiếng, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc..