Nhóm dịch: Mèo Đen
Hà Giai và Lý Du Du nhìn thấy chị Chu nhiệt tình và thân thiết đối với Tần Tiểu Bắc như vậy, trong lòng càng không thoải mái.
Mỗi ngày bọn họ làm việc mệt gần chết trong phòng, việc nặng gì cũng làm hết, dựa vào cái gì mà Tần Tiểu Bắc một lần nghỉ tận hơn hai mươi ngày? Học đại học ở nước ngoài thì có cái gì chứ?
Hà Giai ôm thùng đi ra ngoài, lúc đi đến bên người Tần Tiểu Bắc, cố ý va vào chân cô.
Sau đó a một tiếng ngay tại chỗ: "Tiểu Bắc, cô va vào tôi làm gì?"
Tiểu Bắc: "..."
Sao trên đời này lại nhiều loại con gái không biết xấu hổ như vậy? Cô vừa mới thu dọn bàn, đứng không hề nhúc nhích cơ mà.
Lý Du Du để thùng xuống, đi đỡ Hà Giai.
Hà Giai không đứng nổi, ôm chân nói đau quá, đau quá.
"Chị Chu!" Lý Du Du lập tức lớn tiếng kêu.
Chị Chu giẫm lên giày cao gót lôi lệ phong hành đi đến: "Chuyện gì vậy? Tự dưng la to còn ra thể thống gì?"
"Tiểu Bắc đẩy Hà Giai!" Lý Du Du nói.
"Tôi không làm!" Tiểu Bắc phủ nhận.
Hà Giai sắp khóc ngay tại chỗ: "Tiểu Bắc, cô ghi hận tôi bởi vì bộ thiết kế cho Đường gia đúng không? Mặc dù có rất nhiều thứ là ý tưởng của cô, nhưng chúng ta là một đội mà, mà lại, lúc ấy cô đã xin phép nghỉ, tất cả chi tiết đều do tôi hoàn thiện.
Chuyện tiền thưởng, cũng là chị Chu dựa theo công lao lớn nhỏ mà phân chia.
Nếu cô có gì bất mãn, cô có thể nói ra, mọi người chúng ta có thể bàn bạc lại! Cô đẩy tôi như vậy cũng thật qua đáng."
Tiểu Bắc nhìn Hà Giai, không nói gì lắc đầu.
Liên quan tới chuyện Hà Giai lấy đi tiền thưởng, ngay lúc đó cô thật sự rất tức giận, cô cũng quyết định về sau có cơ hội, cũng phải cướp lại hạng mục của Hà Giai để Hà Giai cảm nhận xem bị kẻ khác cướp đi thành quả có cảm giác gì.
Bây giờ thì hay rồi, cô còn chưa hành động, người ta đã trả đũa.
Mà tiết mục vu oan này cũng thật bẩn thỉu.
"Đứng lên đi, nhiều chuyện vậy? Tôi nói này, có phải các cô nhàn lắm hay không? Mỗi ngày phòng làm việc nhiều việc như vậy, chuyển phòng thôi mà sao cũng xảy ra chuyện được vậy? Tôi lặp lại lần nữa, chuyển phòng là chuyện tốt, đừng chọc tôi nổi giận, tôi mà thật sự tức giận, tôi không kìm lại được đâu, các cô có thể làm tôi sớm đến thời mãn kinh đấy! Đến lúc đó nếu tôi làm ra chuyện gì quá đáng, các cô cũng đừng có trách tôi." sắc mặt chị Chu lạnh lẽo trầm xuống.
Hà Giai và Lý Du Du trao đổi ánh mắt.
Hà Giai yếu ớt nói: "Du Du, làm phiền cô dìu tôi một chút!"
Lý Du Du liền đỡ Hà Giai.
"A! Thật đau quá!" vẻ mặt Hà Giai đau đớn.
"Tôi bảo lái xe Trương đưa cô đi bệnh viện, tình huống của cô như vậy, ngày mai không cần đi tiệc ăn mừng đâu." Chị Chu lạnh giọng nói.
Hà Giai khiếp sợ ngẩng đầu nhìn chị Chu: "Chị Chu, chị công bằng chút được không? Là Tiểu Bắc đẩy tôi, bằng không, tôi đi gây sự làm gì?"
Liên quan tới chuyện chia tiền thưởng lần trước, mặc dù chị ấy nói cô ta chiếm phần nhiều, nhưng về sau chia hết tiền thưởng cho cô ta, là ý của chị Chu mà.
Cô ta tưởng rằng rốt cục chị Chu coi trọng năng lực của cô ta, cuối cùng cũng thất vọng với loại con gái không tuân thủ quy định của công ty như Tần Tiểu Bắc nữa chứ.
Không ngờ, chị Chu vẫn nghiêng về Tần Tiểu Bắc.
Chị Chu đang định mở miệng, Tiểu Bắc nhàn nhạt nói: "Chị Chu, giúp tôi xem camera vừa rồi.
Tôi cũng muốn biết, cái chân nào của tôi va vào Hà Giai?".