Hôm đó đường trơn, cả hai đi bộ về nhà.
Lúc đó Thẩm Tú đã dẹp quầy hàng, chuẩn bị cùng vài dì hàng xóm ra ngoài đi dạo, Dư Thanh vào nhà tìm Lương Vũ.
Vài phút sau, Lương Tự bưng một thau khoai lang nóng hổi vào, cả ba vừa ăn vừa xem phim.
“Người đó là ai ấy.” Cậu vừa nhai vừa nói, “Đánh lộn cũng được phết.”
Hai cô gái: “….”
Trên màn hình, Trần Tiểu Xuân diễn vai du côn đi rêu rao khắp nơi, dáng vẻ lưu manh đó làm Lương Vũ mê như điếu đổ.
Xem được một lúc, cô bé ra sân sau đi vệ sinh, đúng lúc chiếu đến cảnh một đôi nam nữ hôn nhau trong góc hẻm.
Đường xá ở Thâm Thủy Bộ lúc hai giờ rưỡi sáng đầy mãnh liệt và mờ ám.
Dư Thanh cắn từng miếng từng miếng khoai lang, tâm trạng căng thẳng, không dám nhìn tới nhìn lui.
Lương Tự lặng lẽ nhìn liếc nhìn cô, lục phủ ngũ tạng nóng mẹ hết cả lên.
Cậu cử động yết hầu một cách mất tự nhiên, cúi đầu nhìn mặt đất rồi lại ngước lên.
“Anh ra ngoài hút thuốc.” Cậu nói.
Dư Thanh ngơ ngác ngồi bên giường, đôi mắt dán chặt vào TV, đáp lại tiếng “Ừm” nhỏ như muỗi kêu.
Cậu ra ngoài rồi, cô mới thở phào một hơi.
Cảnh hôn nhau đó dài một phút rưỡi, Dư Thanh xem mà mặt đỏ đến tận mang tai.
Lúc Lương Vũ về thì đã qua cảnh đó.
Vì tối qua thức cả đêm trong tiệm net, Lương Tự hút thuốc xong, chẳng mấy chốc đã thấy buồn ngủ, thế là quay về phòng mình đi ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy có người đẩy cửa bước vào, sau đó đi ra ngoài.
Rất lâu sau đó, lại có người vào.
“Còn ngủ nữa mày.” Trần Bì nằm dài ra giường cậu, “Dậy lẹ lên, Lý Vị kêu qua đánh bài.”
Lương Tự hé nửa mắt, duỗi lưng, sau đó xuống giường gài dây nịt đóng cúc áo.
Trần Bì vừa cười vừa nhìn chằm chằm tấm áp phích cô gái tóc vàng gợi cảm và nhạc metal trên tường, hỏi đùa sao cậu lại thích kiểu như Dư Thanh.
“Lúc mày tới có gặp Dư Thanh không?” Cậu hỏi.
“Không.” Trần Bì nói, “Có mỗi Lương Vũ đang xem TV.”
Lương Tự rửa mặt, hai người đến nhà Lý Vị, cộng thêm bố của Lý Vị, bốn người cùng chơi mạt chược.
Không biết tuyết lại rơi từ lúc nào, trong nhà có bếp than ấm áp và bình yên.
Người đàn ông bốn mươi tuổi vừa đặt bài xuống vừa “dạy đời”.
Trần Bì chỉ lo thắng tiền, Lương Tự thua liên tục, ai cũng nghe bằng tai này nhưng ra ngoài hết bằng tai kia.
Sau đó đánh hết ván này đến ván khác, Lý Vị đúc kết những lời bố mình nói thành một danh ngôn kinh điển của Châu Tinh Trì: Làm người mà không có ước mơ thì chẳng khác gì con cá muối.
Hai người kia: “…”
Sau đó Lương Tự bị Thẩm Tú gọi điện kêu về, bảo là phải đi giao đồ ăn cho một khách sạn ở Dương Thành.
Cậu lái xe ba gác đến đó, lúc đến nơi, trời đã nhá nhem tối, gió tuyết thổi dữ dội.
Cậu giúp dỡ và chuyển rau vào kho bếp.
Bếp trưởng mập mạp và Thẩm Tú quen biết nhau từ lâu, hơn một cân là tính một tệ, Lương Tự tính tiền rồi ra về.
Khi đi qua sảnh khách sạn, cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Hứa Kính mặc đồng phục công sở màu đen, cúi chào một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.
Đợi người đàn ông đó đi rồi, Lương Tự sang đó.
“Chú Thúc biết chị ở đây không?” Cậu hỏi.
Hứa Kính khẽ lắc đầu: “Năm mới khó tìm việc lắm, cậu đừng lỡ miệng nói đấy.”
Lương Tự đáp “Ừ”, khóe mắt liếc nhìn đôi chân đang run rẩy của Hứa Kính.
Cậu không nói gì nữa, tranh thủ về nhà lúc chưa quá muộn.
Cậu lái xe trên con đường lớn, một điếu thuốc giúp sảng khoái tinh thần.
Con đường phía trước tối om, chỉ có mưa và tuyết bay tán loạn.
Năm cậu mười sáu tuổi, thích ra vẻ ta đây, thích mới mẻ.
Lúc Hứa Kính mười tám tuổi đứng trước mặt cậu, cậu không kìm nén được sự tò mò muốn thử trong bản năng.
Một tối mùa hè, nếu không nhờ đột nhiên bừng tỉnh, cậu suýt đã không thể rút lại bàn tay đã mò vào áo sơ mi của Hứa Kính.
May là cả hai cùng giả vờ quên đi cảnh xuân chớm nở lần đó.
Tuyết trên đường về rơi dày hơn, về đến nhà đã là hơn chín giờ rưỡi.
Trần Bì đang ở nhà cậu chơi cờ ca rô với Lương Vũ, hai bên cứng đầu không ai thua kém ai, chỉ vào đối phương đòi đi lại nước cờ.
Lương Tự đưa tiền cho Thẩm Tú, rồi ngồi ở nửa mép giường ấn điều khiển xem bóng đá.
“Chú Lý thích mày lắm.” Trần Bì vừa chơi cờ vừa nói, “Mày vừa đi là chú ấy nói, thằng nhóc này chắc chắn không phải là vật trong ao [1].”
Lương Tự cười nhạt.
“Tao nói này, mày có từng nghĩ sau này đi đâu chưa?”
Lời Trần Bì nói rất có lý, với cái điểm số đó của cậu thì chỉ có thể vào trường nghề.
Lương Tự nhìn TV hồi lâu, cả buổi trời cũng chẳng nhúc nhích, thủ môn mang áo số 7 cản được bóng lần đầu tiên sau 38 phút có mặt trên sân.
“Khi khác nói.” Cậu nhàn nhạt đáp.
Ngày tháng chậm rãi trôi qua, đến 30 Tết, trong trấn dần có không khí năm mới.
Hôm 25 âm lịch, Dư Thanh nhận được quà Tết của Lục Nhã gửi từ nước ngoài về, ngoài cuốn artbook là một chiếc điện thoại di động Nokia.
Cô không mở bao bì mà đã cất hết vào tủ.
Bà ngoại đang ở trong nhà nói chuyện điện thoại với Dư Tằng, Dư Thanh đi loanh quanh trước cửa nhà mình.
Nước văng tung tóe dưới đất bị đóng băng thành một lớp băng nhọn, người qua lại trên đường bị dính chút bùn đen.
Phương Dương đến tìm cô đi dạo chợ.
Phố xá trên trấn bày bán pháo và kẹo cưới, đậu phộng và hạt dưa bán sỉ, có vài ông bà cụ chừng sáu bảy chục tuổi ngồi viết câu đối tại chỗ.
Đi vào trong nữa là đến con phố có chợ, thịt heo một cân mười mấy tệ.
Cô đang định đi tiếp, vai bị ai đó vỗ.
“Lương Tự đang tìm cậu.” Lý Vị nói.
Lúc Dư Thanh đi đến quầy hàng của Thẩm Tú, có lẽ Lương Tự vừa mới về từ nhà cô.
Tiếng nói ồn ào tấp nập trong chợ át đi giọng của cậu, Lương Tự kéo cô vào nhà.
“Chạy đi đâu đó?” Gió ùa vào miệng cậu.
“Anh tìm em hả.” Cô quay đầu lại nhìn Phương Dương đang chen chúc trong dòng người, “Có gì không?”
Thấy cô đã không chờ mong mà còn vội vã muốn đi, Lương Tự nhíu mày.
Dạo này cậu bận việc trong nhà, đã mấy ngày không gặp cô.
Lương Tự nhìn thoáng qua quần áo của cô, áo phao trắng và váy sọc ca rô đỏ.
“Trời lạnh cóng mà mặc thế này?”
Dư Thanh cúi đầu rồi ngước mắt lên: “Không đẹp hả?”
“…” Lương Tự khó khăn cử động cổ họng, “Không phải, đi thôi.”
Đến khi ngồi trên xe, cô mới sực nhận ra, hỏi cậu đang đi đâu.
Hệ thống sưởi trong xe đã được bật hết cỡ, cô tháo khăn choàng màu đỏ, bọc chân mình lại.
Lương Tự lái xe ra khỏi thôn Tiểu Lương, đi về phía Dương Thành.
Cô chơi trò xây nhà trên di động của cậu.
Xe chầm chậm chạy trên đường, Dư Thanh chơi trong chốc lát thì hết hứng.
Cô hà hơi vào cửa sổ, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên kính, cánh đồng tuyết như bãi hoang bên ngoài cửa liên tục lùi ra sau.
“Lương Tự.” Cô gọi cậu.
Cậu cúi đầu: “Hửm.”
“Sau này tụi mình đi du lịch nhé.”
Giọng của cô cực kỳ nghiêm túc, tay Lương Tự đang đặt trên vô lăng chợt giơ lên xoa da đầu nhè nhẹ.
Dư Thanh vẫn đang vẽ vời trên kính, Lương Tự mỉm cười.
“Tuyết ở đây đẹp hơn ở Tây Ninh.” Cô nói tiếp.
Mặt trời không mấy ấm áp treo tít đằng xa trên bầu trời, như thể đang đang hai cánh tay chờ hết chiếc xe này đến chiếc xe khác lái vào.
Dư Thanh lấy máy MP3 ra nghe nhạc, chất giọng của Trần Tiểu Xuân trầm thấp và da diết.
Cô mở cho cậu nghe, Lương Tự hỏi ai hát.
“Sau này bớt xem ba cái phim đó đi.” Cậu mở nhạc trong xe, “Không thích hợp với trẻ em.”
Lúc đó Dư Thanh lập tức hiểu được ý sâu xa trong lời cậu nói, cảnh tượng đó lại lóe lên trong đầu.
Cô lén liếc nhìn cậu, mặt của người nào đó vẫn hết sức bình tĩnh không hề đổi sắc.
Thế là cô bắt đầu không nói câu nào nữa, não bật hệ thống che chắn tự động mới ngăn mặt không đỏ lên.
Dương Thành chỉ có một rạp chiếu phim, nằm trên con đường lớn phía đông.
Vào trong thành phố, Lương Tự dừng xe bên ngoài, vào xếp hàng mua vé qua cửa sổ nhỏ.
Dư Thanh ngoan ngoãn đứng ngoài hàng nhìn cậu mở ví tiền.
Mọi người trong rạp chiếu phim ăn mặc đủ màu sắc, cô vừa ăn bắp rang bơ vừa nhìn xung quanh, đa số là một nam một nữ đến cùng nhau.
Bộ phim là câu chuyện về vùng đất không có loài người.
Vì bảo vệ linh dương con, linh dương mẹ đã giương đông kích tây dẫn dụ thợ săn, cuối cùng bản thân đã gục ngã dưới họng súng.
Bộ phim lấy màu chủ đạo là gam màu tối, thậm chí còn có chút ít hài kịch đen [2] làm người xem thấy nặng nề và khó quên.
Người ở hàng ghế sau xót xa cho tình mẫu tử cao cả.
Dư Thanh cho bỏng ngô vào miệng, không cảm nhận được vị gì, trong lòng cô cũng thấy mâu thuẫn.
Lương Tự nghiêng đầu thoáng nhìn cô trong bóng tối, ánh mắt trở nên phức tạp hồi lâu, sau đó bình tĩnh quay đầu đi.
Bài hát cuối phim chậm rãi cất lên.
Lúc Lương Tự nắm tay cô ra khỏi phòng chiếu phim, Dư Thanh vẫn còn đắm chìm trong nội dung bộ phim vừa xem.
Linh dương con lười biếng không chịu tập chạy, linh dương mẹ nghiêm khắc dạy dỗ, chưa từng nở một nụ cười.
Cô cúi gằm đầu không nói câu nào, thẫn thờ bước theo cậu.
“Đói không?” Cậu thấp giọng hỏi.
Dư Thanh không gật cũng không lắc đầu.
Quảng trường Dương Thành mở đèn hoa đăng, từ trong ra ngoài chật như nêm.
Lương Tự tìm được chỗ trống dắt cô vào xem, Dư Thanh hoa cả mắt vì ánh sáng khắp đất.
Mỗi một chiếc đèn như đèn hoa sen, ghép lại thành một hình thù kỳ lạ, tâm trạng tồi tệ vừa rồi của cô ít nhiều cũng đỡ được phần nào.
Như đang dạo chơi trong vương quốc thần bí trong phim Mỹ.
Bên cạnh cô có một cô bé ngồi xổm xuống, ai đó đang đứng lấy chiếc cối xay gió nhỏ ra khỏi tay cô bé.
Dư Thanh chỉ nghe thấy cậu nói gì đó bên tai mình, lúc đó cô không để ý lắm.
Trong mắt chỉ có đèn lồng và mấy món đồ nhỏ xinh trong quảng trường, khi quay đầu lại thì không thấy Lương Tự đâu nữa.
Trong lòng hoảng sợ, cô ra khỏi đám đông đi tìm.
Đường phố ở Dương Thành rất rắc rối và phức tạp, Dư Thanh đã đi xa khỏi quảng trường.
Cô muốn quay lại nhưng bị lạc đường, con đường hẻo lánh vắng lặng đó thưa thớt người qua lại.
Dư Thanh nhìn về hướng quảng trường, không biết phải đi đường nào.
Cô sợ đến mức sắp khóc ra tiếng.
Có một bà cụ đi ngang qua cô, Dư Thanh đi tới hỏi đường.
Bà cụ chỉ cho cô, nhưng thấy cô nghe không hiểu, vậy là nắm tay cô, dắt cô tới đó mà không nói gì nữa.
Dư Thanh thấp thỏm đi theo, đến khi thấy quảng trường thì mới yên tâm nói cảm ơn.
Lương Tự từ xa thấy cô, vội vàng chạy tới.
“Đã bảo em đứng đó chờ đừng có chạy lung tung rồi mà?” Giọng điệu của cậu hơi nặng.
Mũi Dư Thanh chua xót, vành mắt lập tức đỏ hoe.
Lương Tự sửng sốt, chỉ muốn tát cho mình một cái, cậu bất lực thở dài lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng dỗ dành.
“Em đâu có chạy lung tung.” Cô chớp mắt một cái, nước mắt rơi xuống.
“Anh biết.” Giọng Lương Tự đã thấp đi dịu đi nhiều, “Không thấy anh nên sợ lắm phải không.”
Dư Thanh cắn môi lầm bầm tiếng “Ừm”, đến khi lau mắt sạch sẽ mới nhìn thấy xâu kẹo hồ lô trong tay cậu.
Lương Tự nhớ lại hồi tháng tư, cậu nghe được tin bố cậu đang ở Tây Ninh từ một người quen.
Lang thang ở đó suốt mấy hôm, cho đến khi nhìn thấy cô trên con phố tồi tàn lúc nửa đêm nửa hôm.
“Lúc ở Tây Ninh có thấy em sợ tới mức này đâu.” Về lại xe, cậu trêu cô.
Dư Thanh liếm giấy gói kẹo, liếc nhìn đèn đường rồi nhìn cậu.
“Lần đó khác.” Cô khẽ nói.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, cậu chậm rãi lái xe về thôn Tiểu Lương.
Ăn xong kẹo hồ lô, Dư Thanh dựa vào lưng ghế, mắt nhìn màn đêm đen như mực bên ngoài cửa kính trước của xe.
Con đường rộng dài không có điểm cuối, cô nhớ tới linh dương mẹ dùng mạng sống của mình để đổi lấy sự trưởng thành cho linh dương con trong bộ phim hồi chiều.
“Lương Tự ơi.” Cô nói, “Em không hiểu chuyện lắm đúng không.”
Sự nghiêm khắc của Lục Nhã làm cô không thở nổi, nhưng nếu không có Lục Nhã, cô sẽ không phải là Dư Thanh của bây giờ.
Huống hồ Lục Nhã đã ly hôn với Dư Tằng, nỗi đau đớn và khó khăn đó không hề ít hơn khát vọng tự do của cô.
“Em mới mười sáu, cần hiểu chuyện nhiều thế làm gì.” Lương Tự nhìn cô, “Lớn lên tự nhiên hiểu thôi.”
Một câu nói không đầu không đuôi, Dư Thanh không ngờ rằng cậu sẽ hiểu.
Bên cạnh chỉ có tiếng thở của cậu và tiếng bánh xe ma sát mặt đường, trời quang đãng, có ánh sáng ở con đường phía trước.
Có lẽ chỉ trong một tích tắc đó, cô cảm thấy thế giới xinh đẹp và sạch sẽ vô cùng.
“Lớn lên là gì?” Cô hỏi.
“Lớn lên?” Lương Tự bình tĩnh nhìn con đường phía trước, cười giễu, “Lớn lên là có một ngày em gặp chuyện động trời, cũng có thể xem nó như đánh một phát rắm.”
Lời hơi thô, nhưng cô thích nghe.
Đèn pha sáng rực trong đêm đen, Lương Tự bỏ băng vào mở nhạc, là bài «Bỏ trốn» của Trịnh Quân, Trịnh Quân đang hát ‘Điều tôi mong mỏi là tình yêu đích thực và tự do’.
Dư Thanh quay cửa kính xe xuống một khe hở nhỏ, gió không ngừng lùa vào, cô lại quay cửa xe lên.
Đất trời bao la rộng lớn, cô mong rằng những ngày thế này sẽ dài hơn nữa..