Dạo này sức khỏe của Dư Thanh kém đi rất nhiều, ăn không ngon ngủ không yên.
Đã một tuần trôi qua kể từ tối hôm đó, ngày nào cô cũng ngồi trong thư viện đến đêm khuya.
Ban ngày có ánh nắng rọi xuống thì mơ màng ngủ gật, ban đêm chỉ có tiếng lật sách và tiếng ngáp dài bên tai.
Cô vừa quay đầu sang là nhìn thấy bản thân mình qua tấm kính đối diện – gầy gò hốc hác không ra gì.
Như thể chỉ cần ra ngoài thì cũng có thể bị gió thu thổi bay đi mất.
Trong phòng thường xuyên chỉ có một mình cô.
Từ khi lên năm ba, Trần Thiên Dương đã bắt đầu tìm nơi thực tập, làm thêm buổi tối, thường xuyên làm cú đêm.
Hai cô bạn cùng phòng còn lại thì thi thạc sĩ, làm ổ trong lớp tự học 24/24 bất kể ngày đêm.
Thành ra cô trở thành một người rảnh rỗi, trong ấm ngoài êm.
Lần nào gọi cho Phương Dương cũng nghe thấy cô nàng nói bận ôn thi, giọng rất nhỏ, mới nói được vài giây đã cúp máy.
Vì vậy rất nhiều đêm cô chỉ có một thân một mình, vừa về ký túc xá là nằm xuống giường, ép bản thân mình đi ngủ.
Một ngày cuối tháng mười, vẫn giống như mọi ngày.
Học xong, Dư Thanh đi thẳng đến thư viện, vừa tới cửa thì bị một người chặn lại.
Phương Dương đeo cặp đứng cách đó vài mét mỉm cười nhìn cô, trái tim của Dư Thanh như bị kẹo bông gòn chọc vào.
“Thấy tao ngớ luôn hả.” Phương Dương đi tới kéo tay cô, “Đi, đi ăn cơm.”
“Mày bận bịu ôn thi mà còn tới đây.” Dư Thanh đi trong sân trường, nhất quyết đòi xách cặp giúp cô bạn, ôm trong lòng hệt như đồ quý hiếm làm Phương Dương cười nắc nẻ, “Muốn ăn gì, tao bao mày.”
Cả hai đi lên tầng 3 của căn tin ăn lẩu niêu.
Khẩu vị của Phương Dương lúc này lúc kia, đã quen ăn uống bữa đực bữa cái, một mình có thể giải quyết khẩu phần của hai người.
Dư Thanh trợn mắt há mồm nhìn, đi mua thêm hai món đồ ngọt và đồ uống, ăn đến tận khi căn tin không còn ai.
“Mày thế này không tốt cho sức khỏe đâu.” Dư Thanh nói.
“Còn nói tao à.” Phương Dương uống trà chanh, “Mày ngó thử bản thân mày gầy cỡ nào rồi kia kìa.” Sau đó thở dài, “Mày không thi thạc sĩ cũng không đi làm, suốt ngày nghĩ vẩn vơ gì mà biến bản thân thành ra thế này.”
Dư Thanh thẫn thờ nhìn chiếc bàn màu xanh màu xanh biển nào đó.
“Bà ngoại mày mà biết là buồn lắm đó.” Nói xong, Phương Dương lại uống một hớp trà, nhìn cô nàng đối diện mình mặt mũi không vui nên không đành lòng nói tiếp chủ đề này, vậy là tự mổ xẻ chính mình, “Ngày nào tao cũng lo gần chết, quá chừng sách phải đọc, còn phải ôn thi cấp bốn cấp sáu, sợ rớt lắm luôn.” Ánh mắt của Phương Dương trở nên trống rỗng, “Mày biết thi nghiên cứu sinh của đại học H khó cỡ nào không, chỉ tiêu mỗi năm là nhiêu đây này.” Phương Dương giơ bốn ngón tay ra.
Dư Thanh hít sâu một hơi.
“Lỡ năm sau không đậu thì sao?” Cô biết Phương Dương sợ thất vọng nhất.
“Không đậu hả…” Phương Dương như nói bằng tất cả sức lực của mình, “Vậy làm lại từ đầu thôi.”
Hai cô trò chuyện trong chốc lát, trái tim của Phương Dương lại chạy về sách chuyên ngành của mình, không ở lại thêm bao lâu đã đi về.
Lúc đó Dư Thanh đang trên đường về ký túc xá, mới đi được vài bước đã nghe thấy tiếng Phương Dương gọi cô.
“Sao mày quay lại?” Dư Thanh ngạc nhiên.
Phương Dương nhét một túi lớn đồ ăn vặt vào tay cô, nói vài câu đại khái là quên mua đồ cho cô nên bây giờ bổ sung, rồi vội vã bắt xe buýt vội vã rời đi.
Dư Thanh ngẩn ngơ nhìn túi đồ trong tay mình, sau đó chậm rãi đi về.
Hôm đó cô không đến thư viện, chỉ nằm trên giường đọc sách.
Khoảng 11 giờ đêm, Trần Thiên Dương đi làm về, mệt mỏi ngồi trên ghế, tay với lấy đồ ăn vặt cho vào miệng.
Dư Thanh bị tiếng ồn đó đánh thức, không ngủ lại được nên ngồi dậy, lấy quyển sổ đặt lên đùi.
“Dư Thanh.” Trần Thiên Dương gọi cô, “Sao cậu còn thích ăn món này?”
Nghe vậy, cô cúi đầu nhìn, là một túi kẹo thỏ trắng.
Ngay sau đó không hiểu sao lại thấy buồn bã, cô nhìn chằm chằm túi lớn đồ ăn vặt đó, chìm vào im lặng.
Tay không kiềm chế được mà vào Baidu ấn vào trang của đại học T, có người đã đăng thông tin và nơi biểu diễn của ban nhạc “Hằng tinh nhỏ”.
Dư Thanh vẫn đến nơi đó vào thứ bảy.
Khi đó cô đứng ngoài cửa quán bar, chần chừ không dám đi vào, bên trong vọng ra tiếng hát, lúc trầm thấp lúc gào to.
Dư Thanh chậm rãi bước tới cửa, ngước mắt lên nhìn vào trong, người trên sân khấu không phải là anh.
Quán bar cực kỳ ồn ào, chè chén say sưa.
Lúc đó nhóm Lương Tự đang ngồi trong một góc uống bia nói chuyện.
Trần Bì ngồi vắt tréo chân huýt sáo, ánh mắt nhìn thoáng qua cửa, xung quanh ồn ào gần như át đi tiếng hát của Chu Hiển trên sân khấu.
“Tìm việc mới sao rồi?” Trần Bì ném cho Lương Tự một điếu thuốc.
Lương Tự ngậm điếu thuốc trong miệng, châm thuốc, rít một hơi.
Dạo này anh đã bình tĩnh suy tính lại, ngoài kiếm tiền ở quán bar thì cần phải học một nghề, ở lại công trường không phải là giải pháp lâu dài.
“Vẫn đang tìm.” Anh phẩy tàn thuốc, ánh mắt liếc nhìn Lý Vị đang chăm chú nhìn lên sân khấu, hất cằm với Trần Bì ý chỉ Lý Vị, “Trường nó học nặng lắm mà, sao dạo này tới thường xuyên vậy?”
Trần Bì liếc nhìn một cái rồi nhún vai.
Trong lúc nói chuyện, Chu Hiển đã hát xong, khán giả bên dưới ồn ào bảo hát thêm một bài nữa.
Lương Tự lơ đãng nhìn xung quanh, chợt thấy trong đám đông có một người đàn ông tuổi trung niên, ngón tay đang gõ nhịp lên bàn.
Rất giống với người đàn ông trên xe lửa vào mấy năm trước, và điều khiến anh chắc chắn chính là chiếc đồng hồ không chạy trên cổ tay của người đó.
“Mày nhìn gì vậy?” Trần Bì hỏi.
Lương Tự không nhìn nữa, giơ ly lên, hai người chạm ly với nhau.
Không bao lâu sau, người đàn ông đó bỏ đi, Lương Tự lấy cớ ra ngoài hóng gió nhưng không tìm thấy ai.
Làn gió thổi qua, đường phố Bắc Kinh phồn hoa lộng lẫy, Lương Tự đứng ở ngoài hút hết một điếu thuốc mới vào trong.
11 giờ tối là giờ anh biểu diễn.
Có lẽ nhờ lần biểu diễn ở đại học T, ban nhạc của họ đã có chút ít tiếng tăm, cộng với việc quán bar này là nơi diễn cố định, bây giờ số người đến nghe họ hát đã nhiều hơn, thu nhập cũng cao hơn trước khá nhiều.
Về đến nhà thuê đã là một hai giờ sáng.
Trước hết Lương Tự đi tắm rửa, sau đó tựa vào đầu giường rít thêm một điếu thuốc.
Anh chơi điện thoại, nhìn về phía màn đêm nặng nề bên ngoài, tâm trạng bất an.
Mấy ngày sau, anh tìm được việc sửa xe ở Đông Thành nên nghỉ việc ở công trường.
Ban ngày đến học nghề, ban đêm đến quán bar, khuya lắc khuya lơ mới về nhà là chuyện rất bình thường.
May là những nơi đó chỉ cách nhau ba bốn con đường.
Dạo này anh thường xuyên nhìn thấy người đàn ông “đồng hồ” ở quán bar.
Sau rất nhiều lần tình cờ gặp, anh mới biết được người đó cũng là một tiền bối biết chơi rất nhiều loại nhạc cụ, chơi guitar kiểu fingerstyle [1], hay được gọi là “chú Đàm”, hành tung bất định.
Ngày tháng cứ trôi qua, chẳng mấy chốc đến tháng mười một.
Tất cả các môn tự chọn trong trường đã kết thúc vào cuối tháng mười, thời gian rảnh rỗi của Dư Thanh cũng nhiều hơn.
Một sáng nọ, cô đang trong thư viện đọc sách tranh chuyên ngành, điện thoại trong cặp rung mãi không dừng.
Ban đầu cô nghĩ là Trần Thiên Dương, nhưng khi thấy tên hiển thị, tay chợt khựng lại.
Sau đó cô chạy ra hành lang bên ngoài, ấn nghe.
“Có rảnh không?” Trương Ngụy Nhiên trong điện thoại hỏi, “Cùng ăn một bữa.”
Lúc nào cũng mượn cái cớ này, Dư Thanh không khỏi thấy hơi phiền.
“Tôi đang đọc sách mà.” Cô lời ít ý nhiều.
Nghe thấy giọng cô có vẻ không mấy tình nguyện, Trương Ngụy Nhiên mỉm cười nhìn những tòa nhà cao tầng qua cửa sổ sát đất, cũng không ép buộc nữa, nói vài câu quan tâm rồi cúp máy.
Thư ký đến bên cạnh cúi người nói gì đó, Trương Ngụy Nhiên đi tới bàn làm việc nghe điện thoại.
Nói một lúc lâu mới dừng.
“Một tháng nữa là sẽ kết thúc hợp tác với Tiết Thiên.” Trương Ngụy Nhiên nói, “Ngày mốt tôi sẽ đến chỗ thầy, cậu ở đây phụ trách kết thúc công việc.”
“Vâng.” Sau đó trợ lý nói, “Anh có cần nói với giáo sư Dư trước……”
Trương Ngụy Nhiên im lặng một lúc, nhớ lại lúc còn trẻ khi chọn dự án đường sắt đã lập lời thề kiên trì đến cùng, chưa từng nghĩ rằng đến cuối cùng thì hứng thú với kinh doanh lại vượt quá tầm kiểm soát.
Dư Tằng xem mình như con ruột mà dạy bảo, có lẽ thầy đã nhìn thấu tâm tư muốn chuyển nghề của mình, chỉ là không muốn nói ra.
“Khi nào dự án kết thúc rồi nói.” Trương Ngụy Nhiên không khỏi thở dài một hơi, “Cậu đặt vé máy bay đi.”
Bầu trời cao thẳm chẳng mấy chốc đã bị mây đen giăng đầy, tóm lại là trận mưa to này bắt buộc phải đổ xuống.
Tối hôm đó mưa suốt đêm không hề nhỏ lại, sấm sét chớp giật liên hồi.
Dư Thanh ngồi trên giường gõ bàn phím viết luận văn về kiến trúc cổ, góc phải phía dưới màn hình hiển thị thông báo mới của QQ.
Sau khi lên đại học, QQ tăng thêm vài người bạn mới, lúc chán chết cũng sẽ trò chuyện vài ba câu.
Rất nhiều người nói tính tình cô hiền lành dịu dàng ít nói không giống như vẻ ngoài, nếu không cũng chẳng xóa sạch tài khoản của anh.
Có người đăng một tấm hình bảo tìm điểm khác nhau.
Dư Thanh dán sát mắt vào màn hình, tìm được một lúc thì thấy chán, đang định thoát ra, bất thình lình một con ma nữ áo trắng tóc dài hiện ra trước tầm mắt của cô từ xa đến gần theo tốc độ nhanh dần.
Cô sợ đến mức ngơ ra, ném máy tính sang một bên.
Sét đánh ầm ầm kinh động cả bầu trời.
Trước giờ Dư Thanh chưa từng sợ đến mức này, chui vào chăn không dám mở mắt, đến tận khi Trần Thiên Dương về mới bình tĩnh lại đôi chút, mới dám xuống giường rót nước uống.
Thấy cô như đã khóc, Trần Thiên Dương hỏi vài câu thì biết rõ ngọn nguồn.
“Mấy cái đó chuyên đem đi lừa con gái nhà lành như cậu.” Trần Thiên Dương tựa vào giường trên an ủi cô, “Sau này cứ block luôn, biết chưa?”
Cô chớp chớp mắt, trề môi.
Không bao lâu sau phòng ký túc xá tắt đèn, Dư Thanh vẫn còn ám ảnh nên không dám ngủ.
Cô nghe nhạc ru ngủ mà vẫn mất ngủ đến sáng, hôm sau vẫn không xuống giường, ngẩn ngơ nghe nhạc.
Lại chỉ còn một mình cô.
Mưa vẫn mãi không ngớt, gõ tí tách tí tách lên mặt đất.
Dư Thanh ngủ đến bảy tám giờ tối mới xuống giường đến căn tin ăn cơm, có lẽ là do tai quá thính, nghe thấy có người đang nói về ‘Hằng tinh nhỏ’.
Chân cẳng không chịu nghe lời, lại bung dù ra ngoài.
Mất hơn một tiếng đồng hồ mới đến cổng quán bar đó, lúc đó đã mười giờ mười lăm phút.
Mưa rơi lên dù vang lộp độp, Dư Thanh đứng ở ngoài cửa, lại bắt đầu lùi bước.
Dù mưa có to tầm tã, bên trong vẫn đầy người nghe nhạc.
Dư Thanh đội mũ áo len màu xanh lên đầu, thu dù lại, bước vào trong, ngước mắt nhìn một vòng, thấy hầu hết là người trẻ ở độ tuổi đôi mươi.
Cô giấu mình trong một góc cửa, ngồi dưới một chân ghế sofa mà không ai có thể chú ý tới.
Thế nhưng mới lơ đãng ngẩng đầu lên, chợt thấy cô gái dẫn chương trình ở đại học T.
Đột nhiên Dư Thanh cảm thấy trái tim đau như bị dao cứa, cô cúi gằm đầu nhìn đôi giày ướt đẫm của mình.
Cô muốn bỏ đi, nhưng thậm chí không dám ngẩng đầu, đứng cũng không đứng dậy nổi, lưng cứ cứng đờ gắng gượng ngồi ở đó.
Cũng không biết đã qua bao lâu, khán giả chợt la hét om sòm.
Trong bầu không khí ồn ào sôi động đó, Dư Thanh nghe thấy chất giọng khàn của anh đang hát «Đừng sợ anh đau lòng».
Rất trầm thấp, rất bình tĩnh.
Anh vừa cất giọng, cả quán bar lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có giọng hát trầm khàn của anh phát ra từ đôi môi mỏng.
Dư Thanh dần cất tiếng khóc khe khẽ.
Vào cái đêm ở thôn Tiểu Lương mà anh hỏi cô muốn nghe anh hát không, hình như chính là bài hát này.
Dư Thanh ngồi ngoài đám đông, chỉ cúi đầu rất thấp, nước mắt chảy dài trên má xuống cằm.
Ngoài trời mưa to, nước văng tung tóe theo dòng xe qua lại.
Lại một đợt nước mắt chảy xuống, Dư Thanh chẳng còn sức để lau đi.
Chẳng mấy chốc viền cổ áo màu đỏ đã thấm ướt, trong tầm nhìn mờ ảo ngoài vành mũ áo chỉ còn ánh đèn tỏa ra.
Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở, một đôi giày canvas cũ dừng bên chân cô.
Bài hát đã kết thúc từ lâu, sau đó có người ngồi xổm xuống.
“Khóc đến mức này, anh cũng không biết phải làm sao cho phải đây.” Giọng nói khàn khàn..