Xe ô tô chạy chầm chậm trên đường phố Bắc Kinh đông đúc trong đêm.
Đèn đường rọi xuống mặt đất sáng như ban ngày, hai bên lối đi có nam nữ già trẻ mặc áo phao dày, rụt cổ vào khăn choàng, qua lại hối hả.
Những bóng dáng muôn hình vạn trạng không liên quan gì đến nhau này lúc đan xen lúc tách rời, đất trời trở lại sạch sẽ vào nửa đêm.
Cũng như mọi ngày, Lương Tự đi thẳng đến quán bar.
Trần Bì đang trên sân khấu diễn hài độc thoại, bên dưới chưa được đến hai mươi người, mạnh ai nấy nói.
Anh đi đến ghế sofa trong góc, Chu Hiển và Lý Vị đang uống bia, ấu trĩ chơi nói thật nhưng chẳng dám chọn mạo hiểm, mới vài vòng đã mất hứng.
“Mày nghĩ gì vậy.” Lý Vị ném cho Lương Tự điếu thuốc, “Tìm được nhà rồi, bên Đông Thành được không?”
Lương Tự “Ừm” một tiếng: “Được.”
Trong lúc họ nói chuyện, Chu Hiển đã lên hát thay cho Trần Bì.
Cậu chàng vừa sang đây là ủ rũ uống nửa ly bia, mặt mũi hậm hà hậm hực ngồi phịch xuống ghế sofa, trên mặt như có viết dòng chữ “chọc bố chết chắc.”
Nhìn thoáng qua nơi vắng như chùa bà đanh này, Lý Vị thở dài.
Dạo này quán bar kinh doanh ngày một sa sút, vốn dĩ thì đây cũng không phải là một nơi có thể ăn nên làm ra lâu dài.
Khi đó Lương Tự chỉ là vì vừa tìm được miếng ăn vừa được chơi nhạc, cho dù có muốn leo lên cao, thì thực sự vẫn là vô vọng với một người đã đến từ nơi khỉ ho cò gáy lại còn từng ngồi tù như anh.
“Chừng nào mới chấm dứt đây trời ơi.” Trần Bì buông thõng vai.
Lý Vị vỗ vai Trần Bì, hai người cạn ly bia.
Lương Tự ngồi bên cạnh vẫn không nói gì, hút thuốc uống bia, sau đó lên thay Chu Hiển.
Khi anh cất giọng, dưới sân khấu chỉ còn lác đác vài người.
Đêm mùa đông thế này thực sự rất thích hợp để nằm trên giường chơi game, xem Sherlock Holmes, ôm người đẹp trong lòng.
Có lúc tốt có lúc không, cuộc sống luôn là vậy.
Một quán bar nhỏ ở ven đường, từ xuân hạ sang thu đông, đều sẽ trải qua mùa cao điểm lẫn thấp điểm.
Vì vậy Lương Tự giảm thời gian đến quán bar xuống một nửa, dành nhiều thời gian ở tiệm sửa xe hơn.
Anh theo một thợ lão làng chui xuống gầm xe học bí quyết, ở dưới đó suốt mấy tiếng liền.
Trong tiệm có máy sưởi nên không đến mức lạnh cóng, bình thường anh chỉ mặc áo phông mỏng màu xám, làm cả người đầy bụi bặm và nhễ nhại mồ hôi.
Những khi rảnh rỗi thì ngồi trên ghế đẩu nhỏ đọc sách sửa chữa ô tô, thi thoảng có vài trang ngập tràn ký hiệu nhìn hoa hết cả mắt.
Tháng đó, Bắc Kinh đổ trận tuyết đầu tiên.
Đường phố lớn nhỏ trong thành phố phủ lớp tuyết rất dày, xe ô tô quấn dây xích chống trượt nghiền bánh xe qua vũng nước dơ trên đường.
Nước tạt vào gót chân người đi đường, có người tự nhận mình xui xẻo không tranh không chấp, có người thì quay đầu lại chửi một câu “Chạy nhanh thế làm gì bệnh hả”.
Còn ở những tòa nhà tấc đất tấc vàng, trước khi trời sáng đã có nhân viên vệ sinh đến quét dọn đường phố sạch sẽ không còn một hạt bụi.
Đi làm trên con đường đó tự nhiên cũng thấy tự hào đắc ý thành công trước mắt, thậm chí địa vị cũng không khỏi cao hơn người ngoài hai ba bậc trở lên.
Từ trên cao nhìn xuống, cảm giác kiêu ngạo áp đảo càng tăng thêm.
Lúc đó đã gần 8 giờ sáng, nhóm người này đến nhóm người khác lên lên xuống xuống thang máy trong tòa nhà văn phòng.
Trương Ngụy Nhiên đã có một đêm không ngủ, cứ làm việc đến không biết mệt mỏi thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ chết trẻ mà thôi.
Anh đứng uống trà trước cửa sổ sát đất, trong đôi mắt không có gì ngoài màu đen như mực.
Thư ký gõ cửa, đẩy ra bước vào, đưa một xấp tài liệu.
“Điều tra được rồi à?” Ly trà được trợ lý cầm lấy, Trương Ngụy Nhiên nhìn thoáng qua mấy tờ giấy đó.
Khi đọc được những sự việc được đề cập trên đó, anh sững người một lúc, sau đó không đọc nữa, “Thì ra người đánh Tiết Thiên là cậu ta.”
“Chàng trai này cũng gan lắm.” Thư ký nói, “Là một nhân tài.”
Trương Ngụy Nhiên híp mắt, không ngờ chàng trai này với Hứa Kính lại dính líu với nhau thế này.
Nhớ đến lần đầu tiên gặp được người phụ nữ đó, anh đã tốt bụng nhắc nhở một câu, sau này khi gặp lại sa đọa đến mức Trương Ngụy Nhiên không thể không xem thường.
“Đáng tiếc.” Thư ký ngập ngừng làm Trương Ngụy Nhiên nhìn với ánh mắt dò hỏi, ngừng một lúc mới nói, “Ngồi tù oan uổng.”
Từng mảng từng mảng bông tuyết rơi xuống, mặt kính cửa sổ bóng loáng và trong suốt đến mức không nhìn thấy được một bông tuyết nào dính trên đó.
Dường như trong không khí còn có cả những cơn lốc xoáy nhỏ, làm tuyết vui vẻ bay tới tấp mãi không ngừng nghỉ bên trong.
“Đá hỏng chỗ đó của Tiết Thiên.” Trương Ngụy Nhiên bật tiếng cười nhẹ, nhưng không giống như đang mỉa mai, “Hai năm là còn nhẹ rồi.” Nghe nói rằng Tiết Thiên vẫn luôn bí mật đi khám những bác sĩ nổi tiếng, nửa năm gần đây mới có cải thiện, ai mà biết được Hứa Kính kia hưởng họa hay phúc.
Thư ký nói: “Vậy chàng trai này…”
“Cứ để đó đã.” Trương Ngụy Nhiên nói.
“Còn một chuyện nữa ạ.” Thư ký nói, “Hình như năm trước cô Lục muốn đến Thành Đô làm triển lãm tranh.”
Ánh mắt của Trương Ngụy Nhiên rất bình tĩnh, anh không đáp lại lời nào.
Bóng dáng cô đơn trước cửa sổ vẫn thẳng tắp, không có bất kỳ hành động hay biểu hiện gì, thư ký hiểu ý nên lặng lẽ ra ngoài.
Tuyết ngoài cửa sổ rơi ào ạt, càng làm bóng người thêm cô quạnh.
Cũng có người vui vẻ hơn cả khi được ăn mật ong.
Lúc đó Dư Thanh đang trong lớp tự chọn nghe giáo viên giảng về kiến trúc cổ, một tay giấu dưới gầm bàn chơi điện thoại.
Cô bấm từng chữ từng chữ gửi tin nhắn cho Lương Tự, khóe môi tự nhiên cong lên.
“Tuyết rơi rồi.” Cô gửi cho anh.
PPT trên bục giảng đang chiếu ảnh về kim tự tháp Ai Cập và đền Taj Mahal ở Ấn Độ.
Cô vừa giả vờ nghiêm túc nhìn ảnh vừa nhìn vào Nokia chờ tin nhắn.
Khoảng năm sáu bảy tám phút gì đó, màn hình điện thoại trong hộc bàn sáng lên.
“Thấy rồi.” Anh lại nhắn thêm một câu, “Hồi nãy bận.”
Dư Thanh thầm lè lưỡi với điện thoại.
“Vậy không nói nữa, em nghe giảng đây.” Cô nhắn lại ngay.
Một lát sau, tin nhắn của anh đến.
Dư Thanh mở lên đọc, một câu “Ừm, tan làm anh tới tìm em” cực kỳ đơn giản nhưng ấm lòng không gì sánh nổi.
Cô che miệng cười, nghiêng đầu ngắm tuyết đang bay lả tả xuống đất.
Khi quay đầu lại đọc sách, tâm tư đã trôi đến nơi nào khác.
Trần Thiên Dương ngồi cạnh dường như cũng đã rơi vào cõi tiên như cô, tay trái chống đầu tay phải xoay bút trong chán chường.
Học xong hai tiếng sáng sớm đó, Dư Thanh không còn gì phải làm, cô tính đến thư viện đọc sách, nhưng trên đường đi lại nhận được điện thoại của bên giao hàng.
Mẹ Lục Nhã gửi cho cô một thùng quần áo.
Cô hao công tốn sức ôm thùng về ký túc xá, sau đó dùng con dao nhỏ cắt mở ra.
Ngoài quần áo và giày dép, còn có vài quyển sách tranh của những họa sĩ nước ngoài.
Dư Thanh sờ bìa sách tinh xảo, nhìn một lúc lâu, rồi cất hết sách lẫn quần áo trong thùng vào trong tủ, quay lại thư viện.
Đã gần đến cuối học kỳ, lịch thi của các khoa đã được công bố.
Dư Thanh nép mình trong một góc tường, hệ thống sưởi đầy đủ, cô mở dây kéo áo khoác ra.
Mùi mực trong sách dần quanh quẩn quanh cánh mũi, quyện với mùi trà trong chiếc cốc ở góc bàn bên phải, chỉ cần một cây bút đẹp và một quyển sách yêu thích là cô có thể ngồi đó cả buổi chiều.
Lúc điện thoại đổ chuông, sắc trời đã hơi tối.
Dư Thanh gom lại sách vở giấy bút và bình giữ nhiệt lộn xộn trên bàn bỏ vào cặp, vừa quấn khăn choàng đỏ quanh cổ vừa đi ra ngoài.
Mặt đất đã đóng tuyết dày tận vài li, nhánh cây ngô đồng oằn xuống vì tuyết.
Lương Tự đội mũ màu đen, đứng dựa vào một thân cây.
Hình như lần nào anh cũng thích đứng dựa vào thân cây, vành nón kéo thấp khoác áo phao đen hai tay đút trong túi quần trông cực kỳ lạnh lùng, quần jean sẫm màu được xắn đến mắt cá chân, chân đi đôi giày thể thao cũ.
Chiều cao hơn 1m8 gần chạm đến cành cây, có bông tuyết bay lả tả dừng trên bờ vai và vành nón của anh.
Một chiếc xe ầm ầm vụt qua, tạm thời chắn ngang tầm mắt.
Khi cô nhìn lần nữa, Lương Tự đã ngước mắt nhìn sang đây.
Anh khẽ cau mày, bước nhanh về phía cô.
Đầu tiên là cầm cặp của cô, sau đó kéo khóa áo khoác phao trắng của cô lên, rồi chỉnh sửa lại khăn choàng bị cô vòng qua loa quanh cổ.
“Mới vậy mà đã ra ngoài.” Anh nhẹ giọng trách, “Bị cảm cho biết mặt.”
Gần đó có người gọi tên Dư Thanh, cô vẫn đang thầm cười vì lời anh nói, nhưng Lương Tự thì đã nhìn sang đó.
Hai cô bạn chung lớp nở nụ cười mờ ám, vẫy tay chào cô rồi bỏ đi.
Dư Thanh chợt thấy mắc cỡ, vùi cằm vào khăn choàng, hai má đỏ bừng.
Anh khẽ cười, nắm tay cô rời trường.
Phố đi bộ ngoài khuôn viên trường rực rỡ ánh đèn, hàng quán bốc khói nghi ngút.
Quán bán cháo bán mì lạnh nướng không cần “chào hàng” mà vẫn đông đúc, một nhóm nam nữ vây quanh quán lẩu Malatang, ngưỡng cửa của cửa hàng mỹ phẩm và cửa hàng đồ lót như sắp bị giẫm nát, sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố vang vọng trong đêm đông giá rét này.
Lương Tự quay sang nhìn cô: “Muốn ăn gì?”
“Không biết nữa.” Cô nhìn cả dãy hàng quán mà hoa hết cả mắt, “Anh muốn ăn gì?”
Có một nhà hàng lẩu buffet kín chỗ ngồi, ánh mắt của cô dừng ở dây ớt treo trong tủ kính, nhìn nồi lẩu đỏ bốc khói nghi ngút, môi mím lại.
Lương Tự không nói không rằng dắt cô vào trong, hai người ngồi vào bàn ở góc cửa sổ mà khách trước mới đứng lên.
Anh chọn một nồi lẩu uyên ương vị cay và hải sản.
Khi Lương Tự gọi món với phục vụ xong, Dư Thanh đã chạy đi đâu mất.
Anh đảo mắt nhìn quanh, thấy ngay bóng dáng mặc áo trắng đó đang nhìn vào tủ kính đựng thịt và rau cải, một tay cầm đĩa một tay cầm kẹp gắp thức ăn.
Anh mỉm cười, đứng dậy qua đó.
“Anh lấy nước chấm đi.” Cô còn giao việc cho anh, “Đồ ăn để em lấy.”
Thấy cô nhiệt tình thế này, Lương Tự cũng không làm phiền, xoay người đi lấy nước chấm.
Khi quay lại bàn, anh thực sự giật hết cả mình, ngoài một đĩa rau xanh thì mấy đĩa còn lại đều là thịt và đầu cá.
Lương Tự ngồi xuống, nhướng mày nhìn cô một lúc.
“Sao nhìn em.” Cô vừa bỏ đồ vào lẩu vừa nói, “Đàn ông con trai mấy anh thích ăn thịt còn gì.” Nói xong thì ngước mắt lên nhìn, “Nhiêu đây đủ không anh?”
Đôi ngươi của Lương Tự đột nhiên trầm xuống, anh liếm đôi môi khô khốc.
“Sau này cho em mở mang tầm mắt.” Anh nói một cách ẩn ý, mỉm cười lấy đôi đũa trong tay cô, “Để anh.”
Lúc đó Dư Thanh chỉ lo nhìn nồi lẩu, không tìm hiểu sâu ý của anh.
Thật ra trước khi cô biết làm tình là gì, thì lượng kiến thức về mấy chuyện này chỉ bằng chai nước suối nhỏ.
Dẫu sao cô vẫn chưa hiểu phụ nữ sinh con thế nào, và cả vì sao đàn ông lại “thực sắc tính dã[1]“.
Sau khi ăn xong, tuyết cũng lớn dần, lúc đó đã bảy tám giờ.
Họ đi bộ trở lại theo con đường ban đầu, hơi trắng phả ra trong lúc nói chuyện.
Hàng quán hai bên đường vẫn đông đúc, tuyết bay bên dưới chụp màu đỏ treo phía trên những xe thức ăn đẹp vô cùng.
Cô nàng bên cạnh lúc thì nghịch ngợm cười đùa lúc thì bày vẻ mặt thanh niên nghiêm túc, đã tiếp thêm hơi ấm cho anh trong đêm mùa đông xe cộ tấp nập này.
Sau khi đưa cô đến dưới lầu ký túc xá, Lương Tự giẫm tuyết về lại nhà thuê.
Càng gần đến nhà thuê, phố xá càng vắng lặng, không khác gì khu rừng âm u trong truyện cổ tích Anh em nhà Grimm.
Hai chân đạp lên đống tuyết dày, Lương Tự lấy bật lửa ra thắp sáng đêm tối nơi đây, thi thoảng có khói chầm chậm bốc lên.
Anh lại hút một điếu thuốc, vừa ngẩng đầu lên, trong tầm nhìn xuất hiện một bóng người.
Lương Tự không thèm nhìn sang đó, vẫn vừa hút thuốc vừa đi về phía trước, tựa như xung quanh chẳng có gì.
Bước đi không nhanh không chậm, vừa đi đến cổng nhà, người phụ nữ đứng bên bức tường lên tiếng.
“Tụi mình nói chuyện được không.” Hứa Kính nói..