Cuối cùng thì trận đánh đó không diễn ra.
Khi nhìn thấy đám người đó chậm rãi tới gần, Trần Bì run lẩy bẩy, khó khăn nuốt nước bọt, hơi liếc nhìn sang Lương Tự.
Có bông tuyết chậm rãi rơi trên vai anh, nhanh chóng tan đi.
Ánh đèn đường trong đêm tuyết nhàn nhạt, mờ mờ tỏ tỏ.
Lương Tự vừa đi vừa nâng chai bia trong tay mình, ném thẳng vào thân cây bên trái mà không hề liếc nhìn sang.
Chỉ nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, vụn chai thủy tinh rơi trong tuyết, phần lởm chởm còn lại trông cực kỳ sắc bén.
Lúc này, vẻ mặt của đám người đó mới thay đổi.
Cả hai bên nhìn nhau chằm chằm, cùng dừng bước để chuẩn bị tiến lên.
Vẻ mặt Lương Tự trở nên u ám, anh cũng đứng lại.
Không biết có ai đó la lên từ xa, sau đó là một loạt tiếng bước chân vang lên, cả đám người đó thấy tình hình thế này nên không nhúc nhích, chỉ liếc hai người rồi bỏ đi.
“Chân anh em mềm nhũn rồi này.” Trần Bì thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lương Tự ném cái chai, vỗ tay cười chế nhạo.
“Không có cái thằng con ông cháu cha kia.” Trần Bì nhíu mày, “Thì chỉ là một đám chó hùa cậy chủ.”
Lương Tự không nói gì, chỉ ngậm một điếu thuốc khác.
Hai người cùng đi đến một ngã tư, Lương Tự bắt xe đi theo hướng ngược lại về nhà thuê.
Xin nghỉ để bôn ba cả ngày hôm nay, bây giờ nằm trên giường, cái cảm giác bất lực mới được giải tỏa.
Anh xoa mạnh mặt mình, thở dài thườn thượt.
Dưới ánh đèn vàng, anh sờ tìm điện thoại trong túi, tay trái nghịch một lúc nhưng vẫn không ấn phím.
Nằm đó một lúc lâu mới lê cơ thể mệt mỏi đi tắm rửa, hơi nước đọng lại trên ngực, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
Mười phút sau, anh trần nửa thân trên quay lại giường.
Màn hình điện thoại không ngừng nhấp nháy, Lương Tự lấy điện thoại trên đầu giường nhìn, chỉ là một mẩu tin rác quảng cáo.
Ngón tay anh quẩn quanh bàn phím một lúc, cuối cùng vẫn ném điện thoại lên tủ đầu giường, tắt đèn, chìm vào giấc ngủ.
Thời tiết ở Thành Đô khô ráo hơn Bắc Kinh.
Tối đó Dư Thanh ngủ không hề ngon, còn Lục Nhã nằm cạnh cô như đã ngủ say.
Cô quay lưng lại, chầm chậm mở mắt ra, không biết bây giờ anh đang làm gì hay anh đã ngủ chưa.
Cánh tay trái bị đè lên có hơi tê, cô đang định nhúc nhích.
“Chưa ngủ nữa?” Lục Nhã bỗng lên tiếng.
Dư Thanh không dám thở mạnh, dần nhắm mắt lại.
Đến hôm sau, cô vẫn ở lì trong phòng cả ngày, lúc chán thì lật vài trang sách, cơm canh đều được phục vụ đúng giờ mang đến.
Lục Nhã có một niềm say mê khó tả với quốc họa, có thể ngày đêm không ngủ đắm mình trong những tác phẩm.
Một tối nọ, cuối cùng Lục Nhã cũng ra ngoài.
Dư Thanh thở mạnh một hơi như được giải tỏa, sau đó lấy điện thoại trong cặp ra gọi điện cho anh, trốn trong phòng mình như một tên trộm.
Ngay khi đầu bên kia bắt máy, tim đập nhanh đến nỗi lời đã đến bên môi nhưng không thốt ra được, sau đó nghe thấy anh gọi tên mình.
Cả hai cùng im lặng.
Lúc đó Lương Tự đang ở một mình tầng hầm tiệm đàn, nơi này có rất nhiều bản nhạc mà có ngàn vàng cũng không mua được, được đánh dấu và giải thích như một cuốn bách khoa toàn thư.
“Sao không nói gì?” Giọng Lương Tự trầm hẳn.
Một lát sau mới nghe thấy cô mở miệng: “Nói gì.” Giọng điệu rầu rĩ và buồn bã.
Lương Tự bật cười, đóng bản nhạc trong tay.
Anh dựa ra sau ghế, xoay cổ trái phải, tiếng khớp xương “răng rắc” rất nhẹ vang lên.
“Thành Đô vui không?” Anh hỏi.
“Không biết.” Cô nói, “Nói chung thì một mình không vui.”
Lương Tự nhướng mày, nhìn xuống cây đàn piano dưới ánh đèn, rồi chuyển sang nhìn những nhạc cụ khác xung quanh.
Dường như anh nghe tiếng không khí chuyển động, tiếng thở của cô cũng thêm rõ ràng bên tai anh.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Cô hỏi.
“Đang tính ngày.” Giọng anh mang theo chút suy ngẫm, “Tính thử vào xuân thì em về được chưa.”
Dư Thanh lặng lẽ nở nụ cười, khóe môi nâng đến tận mang tai.
Nhưng nụ cười dần khép lại khi nhớ đến chuyện phải sang Canada ăn Tết, cô không khỏi thở dài.
“Lương Tự ơi.” Cô thỏ thẻ.
Anh nghe tiếng, đáp “Hửm?”, nhưng mãi không nghe thấy cô nói gì.
Giữa cả hai như thể có sự ăn ý ngầm, thậm chí chỉ như thế này cũng cảm thấy rất tốt.
“Năm nay vẫn không được lì xì.” Giọng cô buồn thiu.
Lương Tự thấp giọng cười.
“Anh còn cười?” Cô cả giận.
“Lo gì ba cái chuyện đó.” Anh cười nói, ánh mắt dịu dàng khôn xiết, “Để dành cho em hết rồi này.”
“Thật hả?” Vui vẻ xong, cô cố ý im lặng một lúc mới nói, “Ít là em không thèm đâu.”
Lương Tự nhướng mày: “Vậy thì thôi.”
“……..” Cô lên giọng nói “Ê”, “……”
Đang định lên tiếng, ngoài cửa như có tiếng động làm Dư Thanh sợ thót tim.
Lương Tự ở bên kia lập tức nhận ra gì đó, ngay sau đó nghe thấy Dư Thanh nói ‘Mẹ em về rồi cúp nhé’, tiếp đó là tiếng ‘tít tít’.
Lục Nhã trong phòng khách gọi cô ra.
Dư Thanh cất điện thoại vào túi áo rồi mở cửa đi ra ngoài, thấy vẻ mặt Lục Nhã mệt mỏi nên không dám lên tiếng.
Cũng may Lục Nhã không nhận ra gì cả, chỉ đi rửa mặt rồi cả hai dùng bữa tối.
Trong phòng mở tivi, Lục Nhã đang đọc sách.
Dư Thanh không thấy có gì hay, đi ngủ từ rất sớm.
Lúc đó đã rất gần đến Tết, buổi triển lãm tranh của Lục Nhã bắt đầu vào hai ngày sau.
Dư Thanh hoặc dạo loanh quanh ngoài cổng hoặc đi phía sau người đến xem tranh, nghe họ nhận xét về tranh của Lục Nhã.
Triển lãm tranh tại Thành Đô diễn ra vào ba ngày.
Hầu như ngày nào Lục Nhã cũng phải thay một bộ trang phụ mới, luôn là sườn xám và áo choàng không tay.
Đôi khi cô thấy bóng dáng của mẹ rất mơ hồ, mẹ đứng đằng xa liên tục mỉm cười thanh lịch, nói chuyện với những vị khách mặc đồ vest đi giày da.
Vào chiều hôm sau, cô nhìn thấy Trương Ngụy Nhiên.
Anh mặc bộ vest xám, im lặng đứng trước một bức tranh.
Lúc đó Dư Thanh đang ngồi trên ghế cao uống trà sữa, sau đó thấy Lục Nhã từ một bên đi đến đó.
Không biết hai người nói gì với nhau.
Nụ cười mà Lục Nhã duy trì bấy lâu dần nhạt đi, vài phút sau xoay người bỏ đi.
Dư Thanh lại cúi đầu uống một ngụm trà sữa, khi ngẩng đầu lên, Trương Ngụy Nhiên đã đi đến cạnh cô.
“Nhìn em như đang buồn chán lắm.” Trương Ngụy Nhiên nói.
Dư Thanh nhìn lên, hỏi nghiêm túc: “Anh sợ mẹ tôi đúng không?”
Không ngờ được cô sẽ hỏi như thế, Trương Ngụy Nhiên thực sự sững người một lúc.
Khi ánh mắt đối diện nhau, anh nhận ra mặt mũi của cô bé này cực kỳ giống mẹ cô, sau đó nở nụ cười nhạt, hỏi tại sao cô lại hỏi thế.
“Lúc nãy anh nói chuyện với mẹ tôi, lưng anh thẳng băng luôn.” Cô nói một cách thẳng thắn, “Hồi đó tôi mắc lỗi cũng y như anh.”
Trương Ngụy Nhiên: “…….”
Lục Nhã đứng ở cửa gọi cô qua đó, Dư Thanh rụt cổ lại, lập tức bày ra vẻ ngoan ngoãn làm Trương Ngụy Nhiên thấy buồn cười.
Khi cô rời khỏi tầm mắt, vẻ mặt của Trương Ngụy Nhiên trở nên ảm đạm, nhưng anh vẫn tiếp tục nhìn bóng dáng ở cửa đó, một lúc sau mới lặng lẽ rời đi.
Có vẻ như tâm trạng của Lục Nhã vào tối hôm đó không được tốt lắm.
Dư Thanh nơm nớp nhìn chằm chằm vào màn hình TV, ngay cả quảng cáo hiện lên cũng không dám chuyển kênh vì sợ tạo ra tiếng động.
Ngày triển lãm tranh cuối cùng vẫn như hai ngày trước, đến chiều đã có hơn nửa số tranh đã được khách đặt mua.
Khoảng bốn năm giờ chiều, Lục Nhã bắt đầu dọn tranh.
Dư Thanh không giúp được gì, chỉ có thể đứng một bên, lúc lơ đãng nhìn thì chợt thấy một đôi nam nữ bước vào.
Lục Nhã cũng dừng việc trong tay đi đến đó, toàn bộ phòng triển lãm vào lúc đó đã không còn khách, cặp đôi này xuất hiện rất đột ngột.
“Bấy lâu rất thích tranh của cô.” Tiết Thiên khách sáo nói, “Trùng hợp đi công tác mới có thời gian đến, mong cô thứ lỗi.”
Lục Nhã mỉm cười nhẹ, không bình luận gì.
“Dạo này giáo sư Dư khỏe không?”
Người ngoài giới không biết chuyện bố mẹ ly hôn, Dư Thanh chỉ liếc nhìn Tiết Thiên, rồi ánh mắt dừng lâu ở Hứa Kính đứng bên cạnh anh ta, tiếc là không nhận được lại cái nhìn của người đối diện.
Lục Nhã lịch sự đáp lời, không hề có ý định nói nhiều hơn.
“Đây là….” Tiết Thiên chuyển sự chú ý sang Dư Thanh, khẽ nhíu mày, “Con gái cô?”
Dư Thanh cứ cảm thấy người này không có gì tốt lành, nhưng là người có gia giáo nên gật đầu có lệ chứ không tỏ ra phản ứng gì, sau đó nói thẳng ‘Mẹ, con ra ngoài chờ mẹ’ với Lục Nhã, lúc đi thì lướt ngang qua vai Hứa Kính.
Người phụ nữ trang điểm đẹp đẽ vẫn mím chặt môi, khóe miệng vẫn nở nụ tiêu chuẩn.
Cuối cùng Tiết Thiên chọn được bức tranh trong góc tường.
Dư Thanh lười nhác đứng ngoài cửa, thấy họ lái xe đi rồi mới vào trong lại.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lục Nhã ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi lại cúi đầu dọn dẹp tranh, nhẹ nhàng đặt lại vào thùng.
“Con với họ biết nhau?” Lục Nhã không ngẩng đầu.
“Dạ?” Dư Thanh chớp mắt, cũng không biết vì sao mẹ nhìn ra được, chần chừ rồi giải thích, “Từng gặp cô gái đó ở thôn Tiểu Lương vài lần.”
Lục Nhã đáp “Ừ”, im lặng cất tranh vào thùng.
Đường phố Thành Đô đã lên đèn, Lục Nhã bỏ bức tranh cuối cùng vào rồi đứng dậy.
Dư Thanh cứ cảm thấy Lục Nhã muốn nói gì đó, quả nhiên linh cảm trở thành hiện thực ngay sau đó.
“Hãy trân trọng mọi lựa chọn của mình trong hiện tại.” Đôi mắt của người phụ nữ mang nỗi buồn man mác, “Cuộc sống không chịu nổi thử thách đâu.”
Khi Dư Thanh vẫn chưa hiểu được câu nói đó, Lục Nhã đã xoay người đi về phía nhân viên.
Bóng dáng của mẹ trông gầy gò và yếu ớt, Dư Thanh đứng đó nhìn rất lâu, đến khi màn đêm buông xuống mới quay về hội quán với Lục Nhã.
Nào ngờ khi chuẩn bị đến sân bay vào hôm sau lại gặp được Trương Ngụy Nhiên.
Ngay cả Lục Nhã cũng sững sờ, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình thản.
Trương Ngụy Nhiên đã lấy vali của hai mẹ con, mở cửa xe, hất cằm với Dư Thanh.
Không biết sáng hôm đó đã xảy ra chuyện gì mà đoạn đường đó kẹt xe lâu vô cùng, ban đầu ba người trong xe không ai nói gì.
“Hôm qua cô Lục bận, trước khi đi không kịp chào hỏi.” Trương Ngụy Nhiên mở lời trước, “Hôm nay xem như lời xin lỗi.” Nói xong thì nhìn vào kính chiếu hậu.
Lục Nhã ngước mắt lên, nhưng lại nói: “Cậu đến đây công tác?”
“Đi họp.”
“Tôi không biết họp hành kiểu gì mà cần ở lâu đến thế.”
Giọng điệu của Lục Nhã làm Dư Thanh cảm thấy có gì đó sai sai nhưng không biết sai chỗ nào, cô quay sang nhìn thoáng qua Lục Nhã.
Lục Nhã thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, Trương Ngụy Nhiên thì nở nụ cười nhẹ.
“Không có gì qua mắt cô Lục được cả.”
Vốn dĩ chỉ mất khoảng hai mươi phút là đến sân bay, nhưng hành trình đột ngột kéo dài thành nửa tiếng mới đến nơi.
Trước khi đi vào, Dư Thanh quay đầu lại nhìn.
Trương Ngụy Nhiên vẫn đứng phía sau nhìn họ, Lục Nhã không dừng lại dù chỉ một bước.
Tết đến vào một tuần sau đó.
Không khí đêm giao thừa ở Canada không có gì vui, trong căn nhà to đùng chỉ có cô và Lục Nhã.
Mấy hôm nay bà ngoại gọi điện đến vào mỗi tối, Dư Tằng cũng gọi một cuộc.
Hầu như hôm nào Lục Nhã cũng ra ngoài từ sáng sớm đến tối mới về, về đến nhà thì đã kiệt sức.
Dư Thanh bắt đầu xuống bếp học nấu ăn.
Trong căn phòng trống trải chỉ có tiếng nồi niêu xoong chảo chạm vào nhau, cô nhìn quanh một lượt, tưởng tượng cảnh mẹ một mình ở đây sớm đi tối về, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Có lẽ Dư Tằng cũng thế, chắc là lúc này người bố tham công tiếc việc vẫn đang ở trong viện nghiên cứu.
Tết năm nay, cô tròn hai mươi tuổi.
Nếu là vào mấy thập kỷ trước, phụ nữ ở tuổi này đã có con biết đi mua nước tương, giống như Lục Nhã mới hai mươi đã lấy Dư Tằng, bây giờ cũng đã gần tuổi ngũ tuần.
Trong mắt cô, bố mẹ mỗi người một nơi, không nề vất vả, không còn tình cảm, nhưng dường như lại hợp tình hợp lý.
Dư Thanh hâm lại nồi cháo đã nấu.
Ở đây là chạng vạng vắng lặng và quạnh quẽ, Bắc Kinh đã là sáng sớm mặt trời lên.
Chênh lệch mười ba tiếng đồng hồ làm cô nhớ Lương Tự không kể xiết, nhưng cũng chỉ có thể như chim bay ngàn dặm chưa biết ngày về.
Lúc này Dư Thanh biết bản thân mình cần gì, cần một đêm thật dài và một người hết mực dịu dàng.
Và mẹ Lục Nhã cũng thế..