Tay Lương Tự vẫn đang kẹp điếu thuốc, đầu cúi xuống, đôi ngươi đen láy.
Tiếng đốt pháo loáng thoáng đằng xa, đã trễ thế này mà không biết trẻ con nhà ai vẫn còn chơi.
Sương khói chầm chậm bốc lên như lớp voan mỏng, che khuất tầm mắt của hai người trước gió tuyết.
Anh cong môi cười, miệng cắn điếu thuốc.
Sau đó một tay mở dây kéo áo khoác, lấy ra một chiếc bao lì xì dày khoảng một xăng-ti-mét từ túi trong đập ‘bụp’ vào lòng bàn tay Dư Thanh trong ánh nhìn ngạc nhiên của cô, rồi nắm tay còn lại của cô dắt vào nhà.
Dư Thanh ngẩng đầu nhìn mặt nghiêng của anh.
Có lẽ vì nhiều năm chơi đàn, đầu ngón tay anh tuy hơi thô ráp nhưng khô ráo và ấm áp.
Trên cầu thang tối tăm im ắng chỉ có tiếng bước chân của cả hai, Dư Thanh siết chặt bao lì xì trong tay, thở hổn hển.
Tới nhà thuê, anh mở đèn, Dư Thanh bỏ lại tiền vào tay anh.
“Sao vậy?” Lương Tự ngạc nhiên.
Dư Thanh lấy điếu thuốc ra khỏi môi anh ném vào thùng rác, rồi nhón chân cởi chiếc nón đen trên đầu anh xuống.
Như thể đột nhiên trưởng thành, phủi tuyết trên vai anh.
“Cho anh giữ hết đó.” Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, “Không thì nuôi em thế nào.”
Lương Tự nhìn cô mỉm cười quay sang chỗ khác.
Ánh đèn dừng bên gò má cô, bị anh nhìn chằm chằm thế này làm Dư Thanh thấy hơi xấu hổ.
Đang định đi vòng qua anh để vào trong, chợt cánh tay bị anh nhẹ nhàng kéo lại, cả người bổ nhào vào lòng anh.
Ngay sau đó, cằm bị anh nắm, nụ hôn rơi xuống.
Môi anh lành lạnh, đầu lưỡi thì nóng hầm hập, mùi khói thuốc thoang thoảng vẫn còn đọng lại nơi đầu lưỡi.
Dư Thanh ngẩng đầu đón lấy nụ hôn của anh, nhưng không biết cụ thể phải làm thế nào, đành để anh làm hết.
Không khí chầm chậm nóng lên, hơi thở trở nên rõ ràng.
Cô nghe thấy tiếng anh vừa hôn mình vừa nuốt yết hầu, quyến rũ đến mức tim cô ngứa ngáy.
Một tay anh ôm má cô, tay còn lại đặt sau cổ cô.
Môi răng của cả hai quấn lấy nhau hồi lâu mới được anh buông tha, Dư Thanh vùi đầu trong lòng anh, khẽ thở hổn hển.
Lương Tự không chịu nổi âm thanh đó, nhưng cố hết sức kiềm chế cơn khô nóng.
“Về hồi nào thế?” Anh đặt cằm trên đỉnh đầu cô.
“10 giờ máy bay đáp.”
Lương Tự hỏi: “Một mình?”
Cô nhẹ nhàng đáp “Ừm”, hay tay kéo nhẹ vạt áo anh.
Lương Tự nhìn xuống, ánh mắt dừng trên đầu vai mảnh mai của cô, sau đó anh cúi người xuống, một tay choàng qua chân cô bế cô lên.
Dư Thanh khẽ “Á”, nắm chặt áo khoác anh.
Cô thực sự quá nhẹ, chẳng được bao nhiêu cân cả, Lương Tự nhíu mày đặt cô lên giường.
Dư Thanh nhìn anh ngồi xổm xuống cởi giày cho cô, cô ngoan ngoãn ngồi đó nhìn theo đôi tay thon dài của anh chuyển động.
Sau đó TV cũng được anh mở lên.
Máy sưởi trong phòng có mà như không, Dư Thanh dựa vào đầu giường, kéo chăn lên tận bả vai.
Lương Tự vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc ra ngoài thì thấy cô đang nhìn chằm chằm vào màn hình một cách nghiêm túc.
«Cương thi tiên sinh» do Lâm Chính Anh đóng vai chính.
Đa số là những bộ phim của năm 90, nhưng lại vô cùng nổi tiếng vào lúc đó.
Lương Tự xốc chăn ngồi lên giường, lúc này mới nhận ra cứ đến đoạn kinh dị là cô nhìn hẳn sang chỗ khác.
“Sợ?” Anh cố ý thấp giọng.
Đã hết cảnh cương thi, chuyển sang cảnh buổi sáng.
“Có hơi hơi.” Cô lại xem một cách quang minh chính đại, “Nhưng mà hay.”
Lương Tự cười cười, gối cánh tay sau đầu dựa vào đầu giường, cũng chăm chú xem.
Không lâu sau, Lương Tự quay sang nhìn, cô đặt cằm trên đầu gối cong lên, đã ngủ thiếp đi.
Bôn ba cả quãng đường đến tận bây giờ nên mệt mỏi là phải, ngủ rồi mà vẫn rất yên lặng.
Trong nhà thuê, ngoài tiếng nhạc quảng cáo, còn có tiếng thở khe khẽ của cô.
Lương Tự nhìn cô trong chốc lát, sau đó chậm rãi cởi áo khoác của cô, đặt cô nằm thẳng ra giường, đắp chăn kín mít.
Cô như chẳng nghĩ ngợi gì cả, mãi mãi sạch sẽ và đơn giản thế này, tự mình tìm một vị trí thoải mái rồi không nhúc nhích nữa.
Hôm sau khi mặt trời đã ló dạng, Dư Thanh mới thức dậy.
Cô nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, mới vừa ngáp một cái thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng động.
Lương Tự bước vào với một túi súp bánh bao được đậy kín, tay phải cầm thêm một ly sữa.
“Dậy rồi?” Anh nói, “Rửa mặt rồi ra ăn.”
Dư Thanh nhìn ánh nắng chiếu xuống đầu vai anh, mỉm cười chạy xuống giường đi làm vệ sinh.
Bàn chải đánh răng và khăn tắm sạch sẽ đã được treo bên cạnh gương trong nhà vệ sinh, Dư Thanh rửa ráy nhanh chóng rồi ra ngoài.
Cô ngồi trên ghế đẩu nhỏ: “Hôm nay anh không đi làm?”
“Hồi sáng xin nghỉ.” Anh cắm ống hút vào ly sữa, đưa cho cô, “Ăn xong tụi mình còn việc phải làm.”
Sự hào hứng của Dư Thanh lập tức nhảy vọt: “Làm gì á?”
“Chuyển nhà.” Anh nói.
40 phút sau, anh đã dọn gần xong đồ đạc của mình, tổng cộng có hai túi lớn màu đen và một thùng nhỏ.
Căn nhà anh mới thuê cách chỗ cũ nửa tiếng đi đường, nằm trong một con hẻm cũ lát gạch đỏ, mọi người phơi quần áo và thóc gạo trên nóc nhà.
Dư Thanh ôm chiếc thủng nhỏ, đi theo anh vào một sân nhà.
So với nhà ống bên kia thì nơi này tốt hơn rất nhiều, trong sân có những giàn mướp cao ba bốn mét như một vườn rau nhỏ.
Lương Tự thuê một căn ở tầng hai quay mặt về phía nam hướng ra ngoài trời, có nhà vệ sinh rộng khoảng 30 mét vuông.
Dư Thanh đứng bên cửa sổ nhìn xuống, vô cùng nhàn nhã và yên tĩnh.
Trong sân có một cái cây cao to chĩa cành về cửa sổ bên này, Dư Thanh với tay chạm vào cành khô.
Cô chơi một lúc mới rụt tay về, Lương Tự đã sắp xếp đồ đạc xong.
Dư Thanh thè lưỡi đi tìm cây chổi, chưa kịp giơ tay lấy đã bị anh chặn lại.
“Qua kia chơi đi.” Anh nói.
Nghe anh nói thế này, Dư Thanh cau mày: “Anh nghĩ em không biết làm gì đúng không?”
Trong lời nói của cô ẩn ý khiêu khích nào đó, Lương Tự buồn cười nhìn cô.
Anh đang định lên tiếng, điện thoại trong túi vang lên, đang lưỡng lự không biết có nên bắt máy hay không thì tay đã trống rỗng.
“Anh bận gì bận đi.” Cô cười tủm tỉm nói, “Để em quét.”
Trong lòng bàn tay của Lương Tự lập tức chỉ còn không khí, anh dứt khoát không lo nữa, đi đến lan can mới ấn phím nghe.
Bên kia Trần Bì nói gì đó, anh đáp đại vài câu, quay lại nhìn cô nhóc đang chăm chỉ làm việc nhà, rồi lại quay đầu đi.
Sau khi nói vài câu, anh cúp máy, xoay người vào nhà lại.
Cô làm cũng đâu vào đó lắm, Lương Tự đút hai tay vào túi quần, nghiêng người dựa vào cửa đứng nhìn cô.
Hôm đó thời tiết Bắc Kinh sáng sủa vô cùng, bầu trời không gợn mây xanh ngắt như biển.
“Bọn Trần Bì rủ đi ăn.” Ánh mắt của anh mềm mại, “Đi không?”
Ánh nắng đã lan đến cổ cô, như quầng sáng tỏa quanh tiên nữ.
Dư Thanh hơi nheo mắt lại rồi mới ngước mắt lên nhìn anh, cũng dừng việc quét dọn trong tay.
Lương Tự rút tay ra khỏi túi đi về phía cô, lấy đi cây chổi mà không cho cô cơ hội hỏi han gì cả.
“Đi rửa tay.” Anh nói, “Ra rồi đi luôn.”
“Gấp vậy hả?” Cô ngạc nhiên liếc nhìn mặt đất, “Em chưa quét xong đâu.”
Nghe thấy ý luyến tiếc trong lời cô nói, Lương Tự nở nụ cười.
“Chỗ có bao lớn, có gì hay đâu mà quét hoài.” Anh khẽ đẩy vai cô, hất hất cằm về phía nhà vệ sinh, “Đi nhanh lên.”
Dư Thanh cảm thấy mình hơi không có “đất dụng võ”, trừng mắt liếc anh một cái rồi mới vào rửa tay.
Lúc đó cũng đã tầm mười một mười hai giờ, Lương Tự bắt xe taxi dắt cô tới chỗ đã hẹn.
Đã có vài người đến quán ăn trước.
Dư Thanh vào trong mới nhận ra Trần Thiên Dương cũng có mặt, ngồi ngay bên phải Lý Vị.
Trần Bì giơ tay vẫy vẫy nói với họ “Ở đây”, Lương Tự nắm tay cô qua đó, kéo ghế dựa ra cho cô.
Trần Thiên Dương cười híp mắt với cô.
Bàn ăn sáu chỗ ngồi chỉ còn thiếu một người, đang trong giờ ăn trưa nên quán cũng khá đông đúc.
Trần Bì lấy điện thoại ra, không biết đã gọi biết bao nhiêu cuộc, Lý Vị thờ ơ ngồi uống nước.
“Hai em xem muốn ăn gì.” Lương Tự đẩy thực đơn vào giữa hai cô gái, rồi nhìn về phía Trần Bì, “Vẫn chưa gọi được?”
Trần Bì đang định đáp thì bên kia đã bắt máy, chân mày dần nhíu lại.
Mới nói hai ba câu đã tắt máy, nhún vai thở dài.
“Nói tạm thời có việc nên không tới.” Trần Bì nói, “Tụi mình ăn đi.”
Lương Tự thoáng nhìn Lý Vị, tên này vẫn cúi đầu uống nước như không có gì xảy ra.
Từng món từng món được mang lên, trên bàn gần như chỉ có tiếng cười của Trần Thiên Dương.
Lý Vị uống hết ly bia này đến ly bia khác, thỉnh thoảng cũng cong môi đáp lời.
Dư Thanh ngồi nghe Trần Thiên Dương kể mấy chuyện thú vị trong Tết, cũng cười theo.
Nhóm con trai thì nói chuyện riêng của họ, không khí cũng rôm rả.
Lương Tự cởi áo khoác đặt trên lưng ghế, tự rót thêm cho mình một ly bia.
Trong lúc nói chuyện với Trần Bì, thỉnh thoảng anh nhìn sang Dư Thanh đang nghiêm túc lắng nghe, giơ tay rót thêm nước chanh cho cô.
Rồi lại quay sang nói chuyện với Trần Bì.
Một bữa cơm ăn trong hơn một tiếng đồng hồ mới giải tán, hai cô gái đi phía trước.
Mọi người tách nhau ra ở ngã tư, Lương Tự dắt cô đi về hướng ngược lại.
Dư Thanh như vẫn chưa thoát ra khỏi bầu không khí lúc nãy, khuôn mặt ửng đỏ vẫn đầy hào hứng.
“Hôm nay tụi mình vừa chuyển nhà vừa đi ăn.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Tiếp theo làm gì?”
Lương Tự nắm chặt tay cô, hơi màu trắng phả ra từ mũi nhanh chóng biến mất trong không khí.
Anh nhìn đồng hồ suy nghĩ một lúc, sau đó không nói gì cả, chỉ mỉm cười.
Dư Thanh không biết anh đang dự tính chuyện gì, nghiêng đầu nhìn anh.
“Đi theo anh là được.” Anh nhướng mày.
“Không bán em đâu.”
Dư Thanh nhìn anh với vẻ nghi ngờ, lúc đó anh đang nắm tay cô qua đường.
Đèn đỏ sáng lên dẫn theo một nhóm người đi bộ qua lại, khi sang đến đối diện, nhân lúc anh không chú ý, cô “ác ý” véo cánh tay anh.
Lần này chẳng thấy nghe thấy anh rít lên gì cả.
Dư Thanh chớp đôi mắt to tròn đen láy nhìn chàng trai trước mặt mình, trông anh như không sao cả, làm cô thấy là lạ.
“Sao anh không kêu?” Cô hỏi.
Thực ra cô nhéo rất nhẹ, nhưng lần nào anh cũng phối hợp tốt.
Nhưng lúc này đang trên đường phố đông đúc, Lương Tự cười cười nhìn cô nàng này.
“Kêu thế nào.” Anh cúi đầu nghiêm túc hỏi, “Không lẽ kêu không đứng đắn thế?”
Dư Thanh: “…”
Cô ngoẹo cổ sang một bên giả vờ không thèm để ý, rút tay khỏi tay anh, một mình đi về phía trước.
Cách đó mười mét có một đám đông, đủ già trẻ lớn bé.
Dư Thanh cũng đến gần thò đầu nhìn vào trong, dưới đất có một chiếc lồng sắt vuông to, bên trong là bốn năm bé mèo con màu xám trắng.
Bé nào cũng mềm mại và đáng yêu vô đối.
Có đứa bé la lối với ông bà đòi mua một con, Dư Thanh ngồi xổm trước lồng sắt, không nỡ đi, vươn ngón tay ra chọc mèo.
Người bán là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, cười hớn hở hỏi cô thích con nào.
Dư Thanh ngẩng đầu nhìn xung quanh để tìm Lương Tự.
Anh đã đứng phía sau cô từ lâu, cũng hơi khom người xuống.
Dì bán hàng như nhìn thấy được người thật lòng muốn mua, cứ nhìn theo Dư Thanh, còn nói phải mở lồng ra đưa cho cô một con ôm thử.
“Cô bé thích chưa kìa.” Dì đó nhìn Lương Tự, nói, “Mua cho bạn gái một con đi.”
Trong lúc nói đã “động thủ” mở lồng sắt, ôm ra bé mèo con mà Dư Thanh đã ngắm nghía nãy giờ.
Cô nàng chỉ một lòng một dạ nghĩ đến mèo này lập tức vui vẻ không thôi, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng vuốt ve cái đầu bé tí của nó, khóe môi cong sâu hoắm.
Lương Tự cúi đầu nhìn ngón tay mảnh khảnh của cô, rồi nhìn gương mặt ngoan ngoãn đó.
“Lấy con này thôi.” Anh ngẩng đầu nói..