Trên đường trở về nhà thuê, đâu đâu cũng thấy dòng người chen chúc.
Họ bước đi trong thành phố Bắc Kinh phồn hoa này, chẳng mấy chốc sẽ bị chôn vùi trong đám đông, giống hệt như cuộc sống bình thường của mỗi một người bình thường.
Dư Thanh cảm nhận được độ ấm và độ ẩm ở lòng bàn tay anh, nhớ tới hình ảnh anh ôm đàn guitar.
Lúc này con hẻm đã trở nên yên tĩnh.
Dư Thanh theo anh vào nhà, mùi hương của anh ập thẳng đến.
Không biết có phải Kỳ Kỳ đã chui xuống dưới giường hay không mà lúc này chẳng thấy bóng dáng nó đâu, Dư Thanh tìm khắp nơi nhưng không tìm ra, sau đó thấy nó được anh ôm ra từ trong tủ.
“Cả hai ra ban công chơi đi.” Lương Tự vơ hết đống sách vở và quần áo vứt lung tung trên giường đặt lên bàn và đặt vào ngăn tủ, nói với cô, “Chừng nào anh dọn chỗ này sạch sẽ rồi hãy vào.”
Dư Thanh muốn giúp, nhưng anh nhanh tay nhanh chân không cho cô cơ hội.
Cô ôm Kỳ Kỳ loi choi vào lòng, cảm thấy nó đã nặng hơn, thực sự quá mong chờ nó lớn lên thật nhanh.
Về chuyện đặt tên cho mèo con, mấy hôm trước cô ở ký túc xá bỗng nhiên nghĩ ra, lập tức gọi cho anh.
Anh hỏi sao đặt là Kỳ Kỳ, cô ấp a ấp úng nói qua loa rằng thích chứ sao.
Có vẻ gần đây nhóc con này ăn không ít tí nào.
Lương Tự nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, sau đó đi đến góc tường lấy chiếc giường gỗ gấp đã mua từ trước, mở ra đặt kế bên giường ngủ, rồi lấy bộ đồ giường từ trong tủ ra trải ra.
Dư Thanh và mèo cùng sững sờ đứng nhìn, sau đó Kỳ Kỳ meo một tiếng.
“Sao anh mua cái này?” Cô hỏi.
Lương Tự hít sâu một hơi, nhìn cô đầy ẩn ý.
Đôi mắt kia thực sự quá sạch sẽ, cứ như trong đó chứa đầy nước.
Anh sờ sờ mũi mình im lặng một lúc, rồi nhìn ánh mắt thắc mắc nãy giờ của cô.
“Giường mềm quá.” Anh nhìn chỗ khác.
“Anh ngủ không quen.”
Dư Thanh chần chừ đáp ‘Ò’, không hỏi gì nữa, lại cúi đầu chơi với mèo.
Cũng như ngày thường, Lương Tự lấy áo phông tay ngắn và quần đùi vào nhà vệ sinh thay, vội vội vàng vàng rửa mặt, lúc ra ngoài vẫn thấy cô đang chơi với mèo.
Anh bước đến, lấy con mèo trong tay cô ra quẳng xuống đất.
“Đi tắm.” Anh kéo cô đi, “Mấy giờ rồi hả.”
Thực ra cô không thường xuyên ở lại chỗ anh, ngoài vài hôm sau Tết từng ngủ ở đây, còn bình thường chỉ đến vào cuối tuần.
Cũng giống như những cặp đôi nam nữ yêu nhau khác, họ trò chuyện với nhau hồi lâu, sáng hôm sau thức dậy lại tiếp tục cuộc sống của mỗi người.
Khi chui vào chăn là đã hơn mười giờ tối.
Cô mặc chiếc áo len mỏng và quần giữ nhiệt, dưới nệm có tấm chăn điện, nhiệt độ từ từ thấm vào ấm vô cùng.
Lúc đó Lương Tự đang gối đầu lên cánh tay, hai mắt nhắm lại, chiếc áo phông đen áp sát vào da thịt.
Trong phòng chỉ còn ánh đèn tường nhè nhẹ trước giường.
Cửa sổ không kéo rèm, ánh trăng len lỏi vào, dừng trên mặt đất và bên chân anh.
Dư Thanh nằm nghiêng người quay mặt về phía anh, chỉ có thể lờ mờ thấy sườn mặt rắn rỏi và đôi môi mỏng mím chặt của anh.
“Không ngủ được?” Đôi môi kia bỗng động đậy.
Dư Thanh khẽ “Ừm”, rồi thấy anh mở mắt nhìn sang đây.
Mặt cô vừa trắng vừa nhỏ, so với năm trước thì tóc đã dài đến cần cổ, vẫn mềm mại và vểnh nhẹ như trước.
“Cho em xem cái này.” Anh nói, “Xem không?”
Mắt Dư Thanh sáng lên: “Gì á?”
Kỳ Kỳ ngồi xổm bên ban công meo một tiếng, như đang hùa theo cô.
Ánh trắng từ chân giường của anh chậm rãi lướt đến trên vách tường, hệt như một đoạn phim quay chậm trong yên tĩnh.
“Nhắm mắt lại đã.” Giọng anh mang theo ý cười.
Lúc đó Dư Thanh chẳng biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời làm theo.
Vài phút sau vẫn không có chút động tĩnh, Dư Thanh nhắm hai mắt mà lòng nôn nao, chỉ nghe thấy có tiếng sột soạt vang lên.
“Anh chưa nói thì không được mở mắt, biết chưa.” Sau đó nghe anh nói thế.
Khoảng một hai phút sau, rốt cuộc cũng được cho phép, Dư Thanh chớp mắt vài cái mới thấy rõ.
Một vùng trên tường được ánh sáng rọi vào hiện lên một cái bóng rõ ràng, đôi tay thon dài đó đang cầm một vật bằng giấy trông rất giống với ngôi sao năm cánh, nhìn kiểu nào cũng thấy như sao trên trời.
Một tay anh gác sau đầu, tay còn lại giơ món đồ đó lên.
Dư Thanh nhẹ nhàng kéo chăn lên đến cổ mình, khẽ di chuyển cổ tìm một vị trí thoải mái trên gối đầu.
Cô nhìn cái bóng trên tường, khóe môi cong lên, chầm chậm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau thức dậy khi trời đã sáng hẳn.
Trong lúc mơ màng, Dư Thanh nhìn thấy giường đã được gấp lại, tối hôm qua trước khi ngủ đã biết hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần nhưng anh vẫn phải đến tiệm đàn.
Dư Thanh có kế hoạch riêng nên không đi cùng.
Trước khi đi, anh đã đặt cháo nóng và đồ ăn kèm ở tủ đầu giường, bên cạnh gối của cô có một tờ giấy được gấp lại, bình thường và đẹp đẽ.
Kỳ Kỳ nằm bên người cô kêu mãi, cô mới lười biếng ngồi dậy.
Một mình ăn xong bữa sáng rồi cầm điện thoại ra ngoài dạo loanh quanh, vì là cuối tuần nên đường phố tấp nập hơn hẳn.
Dư Thanh đi đến khu chợ gần đó, nơi đó có cửa hàng bán đồ dùng sinh hoạt cá nhân và gia đình.
Cô đi qua hết tiệm này đến tiệm khác, hoa hết cả mắt.
Sau đó mua được rất nhiều đồ trang trí linh tinh, khi ra khỏi chợ, mặt trời đã lên cao, trong tay là hai chiếc túi lớn.
Lúc đó cũng chưa phải quá muộn, cô lại dạo một vòng trên phố, tìm thấy một cửa hàng bán ngọc, bước vào trong.
Ở cùng với Lục Nhã biết bao năm qua, mắt nhận biết ngọc vẫn phải có.
Dư Thanh ăn mặc quá đơn giản và mộc mạc, nhân viên nữ cũng chỉ đến hỏi tượng trưng, sau đó nhiệt tình đi về phía một đôi vợ chồng.
Cô vòng quanh quầy vài lần, ánh mắt dừng lại rất lâu ở mặt dây chuyền hình ngà voi bằng ngọc bích trắng trong suốt, to bằng nửa ngón tay cái.
“Em lấy cái đó.” Cô nói với nhân viên.
Nhân viên nhìn cô vài lần, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, lấy ngọc thạch ngà voi đó ra, đang chuẩn bị bỏ vào hộp thì bị cô ngăn lại.
“Đưa luôn cho em là được.”
Nhân viên ngạc nhiên đưa cho cô, Dư Thanh bỏ vào túi, sau đó quẹt thẻ thanh toán rồi ra ngoài.
Lúc này trời đã nắng gắt, cô xách một đống đồ, đi một lúc phải nghỉ một lúc, mất hơn hai mươi phút mới về đến nhà thuê.
Sau đó bắt đầu “gióng trống khua chiêng” sắp xếp và trang trí.
Lúc Lương Tự gọi đến là tầm một hai giờ, lúc này cô đã trang trí nhà cửa đâu ra đó, đang ngồi trên giường nghỉ mệt.
Anh như nghe thấy tiếng thở gấp nhè nhẹ của cô, vô thức nhíu mày.
“Làm gì mà thở dữ vậy?”
Lương Tự bỏ đàn guitar xuống, vừa rút điếu thuốc ra vừa hỏi cô.
Dư Thanh uống mấy ngụm nước, lánh nặng tìm nhẹ nói mình mới hít đất được vài cái đã mệt gần chết, chọc cho Lương Tự bật cười.
“Em cũng biết hít đất?” Anh hỏi.
“…….” Dư Thanh bị anh hỏi mà nghẹn họng, “Có gì khó đâu.”
Lương Tự càng cười lớn hơn, tay kẹp điếu thuốc giơ lên sờ trán.
“Trưa nay ăn gì?” Anh rít một ngụm thuốc, hỏi cô.
Lúc này Dư Thanh đã đói đến mức ngực như dính vào lưng, bận bịu cả buổi sáng, bụng đã kêu ùng ục từ lâu, ngay cả Kỳ Kỳ cũng không thể an ủi được cô.
“Ăn đại gì đó là được.” Cô đảo mắt, giọng nói cũng trở nên nhỏ xíu, “Chừng nào anh bận xong á?”
Lương Tự cúi đầu phủi tàn thuốc: “Chút nữa lận.” Sau đó nói thêm, “Thấy chán quá thì ra ngoài đi dạo, đừng có ở lì trong nhà biết chưa, xong việc anh về liền.”
Cúp máy, anh ngẩng đầu nhìn mặt trời, đang ở ngay phía tây.
Lương Tự hút hết điếu thuốc mới vào lại tiệm đàn, Chu Hiển và Trần Bì đang bận việc của mỗi người.
Dạo này họ vừa sáng tác vừa học chơi nhạc cụ, ngày thường rất ít có cơ hội tụ tập lại với nhau.
Dưới tầng hầm chỉ có ba người, tiếng đàn tiếng trống vang dội cả bầu trời.
Trần Bì tháo tai nghe xuống, lười nhác duỗi người, dựa vào lưng ghế duỗi thẳng hai chân ngồi nghỉ ngơi.
Trông dáng vẻ đó thực sự rất mệt mỏi, liên tục ngáp ngắn ngáp dài rồi lại thở dài.
“Rốt cuộc ý chú Đàm là sao đây.” Trần Bì lải nhải, “Đã bao lâu rồi chứ, cứ bỏ xó tụi mình thế này?”
Chu Hiển liếc nhìn sang đó rồi lại cúi đầu làm chuyện của mình, Lương Tự thì như không nghe thấy, để tên nhãi này tự nói tự nghe.
Đúng lúc này, ngoài tiếng đàn còn có tiếng bước chân xuống lầu, ba người cùng nhìn sang.
“Nói xấu gì tôi thế?” Đàm Gia Minh đi đến.
Trần Bì hệt như vừa làm chuyện xấu bị giáo viên bắt quả tang lập tức ngồi ngay ngắn lại, bất cẩn đụng phải cây đàn guitar suýt té xuống đất.
Lương Tự cong môi cười, Chu Hiển cũng dừng tay.
Đàm Gia Minh nhìn ba người: “Đi uống một ly?”
Hai người kia không có ý kiến gì về lời đề nghị này, Lương Tự nhìn đồng hồ bảo họ đi trước, còn mình thì về hẻm gạch đỏ tìm Dư Thanh.
Nhưng vừa về đến nhà thuê, anh đã thấy cô và mèo đang nằm ngủ ngon lành trên giường, cửa phòng cũng không đóng.
Sau đó đứng khựng lại, sững sờ nhìn đồ đạc trong nhà.
Tường được dán giấy dán tường màu xanh lá nhạt, trên bàn có mấy món đồ nhỏ xinh con gái thích, treo ngoài ban công là quần áo bẩn tối qua của anh, hình như đã gần khô hẳn, gió lùa vào từ cửa sổ làm vạt áo lắc lư.
Cảm giác này ấm áp vãi đạn.
Nghe thấy tiếng động, Dư Thanh chậm rãi nhúc nhích, ngón tay xoa hai mắt.
Kỳ Kỳ cũng mở mắt ra vì hành động giơ tay lên của cô, một người một mèo cùng nhìn Lương Tự, người thì thức dậy, còn mèo thì chạy đi.
Lương Tự cúi người ngồi xổm bên mép giường, nhìn cô nàng vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
“Em đảm đang thế này.” Anh nói, “Anh áp lực lắm đó.”
Dư Thanh cười hì hì, ngồi dậy trên giường, đắc ý nhìn quanh nhà một vòng.
Chiếc áo len trên người cô trông cực kỳ mềm mại, cổ áo nằm rộng rãi trên xương quai xanh của cô.
“Em giỏi mà ha?” Cô nghiêng đầu nhìn anh.
Lương Tự gật đầu cười mãi, sau đó nắm chân cô đặt xuống giường, mang giày cho cô.
Đôi giày thể thao đế bánh mì trắng tinh trông đơn giản và phòng khoáng, cô chỉ cần mang vào, dù có không làm gì cũng thấy ngoan ngoãn vô cùng.
“Tụi mình đi đâu hả anh?” Cô hỏi.
Lương Tự đáp “Ừm”, ngước mắt lên nói: “Dẫn em đi gặp một người.”
Sau đó lấy chiếc áo khoác xanh đen nằm trên chăn mặc vào cho cô, Dư Thanh hỏi anh đi gặp ai, biết là Đàm Gia Minh thì hào hứng lắm, tung ta tung tăng đi theo anh ngay.
Lương Tự bắt một chiếc taxi, trên đường không biết xảy ra chuyện gì mà đường ùn tắc nặng.
Không còn quá xa chỗ cần đến, anh kéo cô xuống xe đi bộ đến đó.
Bước trên đường phố, Dư Thanh nhìn quanh ngó quất vô tư nhảy nhót, lúc thì kéo tay áo Lương Tự, lúc thì bỏ lại anh tự mình chạy đi trước.
Lúc qua đường, không biết cô nhìn đâu mà vô thức vượt đèn đỏ, bị anh kéo lại, thế là túm chặt cánh tay anh theo bản năng.
“Gì thế này cứng dữ vậy?” Cô hết cả hồn.
Có lẽ là đụng phải xương ở khuỷu tay anh, nhưng câu này lọt vào tai của người trưởng thành nghe cứ cảm thấy không ổn tí nào.
Dòng xe nối đuôi nhau vùn vụt lao qua, Lương Tự vẫn nắm tay cô, ánh mắt rất bình tĩnh.
“Hay sờ lần nữa đi.” Anh hơi cúi người, giọng nói vừa trầm vừa nhẹ, “Mềm mà.”.