Đó là một quán bar tư nhân của một người bạn của Đàm Gia Minh, chỉ có khách quen thường lui tới.
Lúc hai người đến, mọi người đang trò chuyện, Trần Bì và Chu Hiển mới chạm ly với nhau.
Dư Thanh được anh nắm tay, ngoan ngoãn đi sau lưng anh.
Trần Bì nhấp một ngụm rượu rồi giơ tay gọi họ, trông vô cùng hào hứng như chim trong lồng nhìn thấy lại bầu trời.
Dư Thanh nhìn người lạ duy nhất ở đó, chợt cảm thấy vô cùng quen thuộc.
“Gọi chú Đàm.” Lương Tự nói.
Dư Thanh khẽ gật đầu ngoan ngoãn gọi, sau đó cùng Lương Tự ngồi xuống nói chuyện với họ.
Trông Đàm Gia Minh như một người bạn “già” thỉnh thoảng mỉm cười, phần lớn thời gian chỉ ngồi nghe Trần Bì huyên thuyên.
Lương Tự vừa rót nước chanh cho cô, vừa đáp lại vài ba câu.
Quán bar không đông lắm, tụm năm tụm ba.
Một lát sau nghe thấy Đàm Gia Minh nói về nhạc rock, có vẻ là lần đầu tiên nhắc đến kể từ khi cô ngồi xuống.
Dư Thanh không hiểu những thuật ngữ chuyên môn mà họ nói, nhưng có thể thấy được điều gì đó rất lạ thường từ trong ánh mắt của họ.
Đó là chuyện mà Lương Tự thích.
Khi nói đến bước đi tiếp theo, Trần Bì nghe thấy Đàm Gia Minh nói ‘tiếp tục luyện tập’ thì than trời gọi đất, vẻ mặt của Lương Tự lại không có thay đổi gì lớn lắm.
Anh cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm rồi đặt lên bàn, độ cồn không cao, nhưng cay đến mức tim thắt lại.
“À phải chú Đàm.” Trần Bì bỗng nhớ đến gì đó, hỏi, “Chú biết Tiết Giáp không?”
Đàm Gia Minh nhíu mày: “Sao hỏi chuyện này?”
Nghe thấy cái tên này, Lương Tự cũng nhíu mày nhìn Trần Bì.
Trần Bì nghẹn họng vì ánh mắt của Lương Tự, sau đó mới nhắc qua loa về chuyện năm ngoái.
Chu Hiển cũng trở nên nghiêm nghị, đến giờ mới biết thì ra người Lý Vị đánh vào tối hôm đó chính là người này.
“Là một tay chơi rock rất cừ, nhưng không đi con đường đàng hoàng.” Đàm Gia Minh nhìn họ, “Biết anh của cậu ta là ai không?”
Dư Thanh cũng nghiêm túc nghe.
“Chắc biết tập đoàn nhà họ Tiết mà hả.”
Trần Bì hoảng sợ “Hả?!” một tiếng, sau đó chầm chậm quay sang nhìn Lương Tự đang đã trở nên im lặng, có hơi hối hận khi nhắc đến chuyện này.
Thế nhưng Hứa Kính đã nhắc nhở, dù sao cũng phải đề phòng chút đỉnh, biết thêm cũng không phải chuyện gì xấu.
Lương Tự lại uống thêm vài ngụm.
“Anh uống ít thôi.” Dư Thanh kéo tay áo anh.
Có lẽ câu này của cô đã khuấy động bầu không khí, những người khác bật cười.
Chu Hiển ôm hết tất cả mấy chai rượu trên bàn đặt dưới đất, như thể phối hợp với Dư Thanh.
Lương Tự thực sự không uống nữa.
Thời gian chậm rãi trôi qua đến chiều tối, Trần Bì đã ngà say.
Đàm Gia Minh không ngồi lâu, đứng dậy về trước.
Dư Thanh nhìn bóng dáng người đàn ông đã đi xa, ánh mắt dừng trên chiếc đồng hồ ở cổ tay, chợt ngẩn người.
Trần Bì được giao cho Chu Hiển, Lương Tự cũng dắt cô về.
Lúc đó đã không còn sớm, Lương Tự đón taxi đưa cô về trước.
Đèn trong xe rất tối, Lương Tự dựa vào lưng ghế, một tay nắm tay cô một tay nhéo giữa chân mày.
Dư Thanh cho rằng anh khó chịu vì đã uống rượu, chỉ nhẹ nhàng dựa vào anh, không nói gì.
Đến trường, hai người đi dọc theo lối nhỏ vào trong.
Hai bên đường thỉnh thoảng có vài sinh viên nam nữ qua lại, đón gió lạnh ập đến, Lương Tự tỉnh táo hơn nửa.
Cúi đầu nhìn Dư Thanh yên tĩnh bên cạnh, anh hơi giận bản thân vì đã bực bội một cách vô cớ.
“Lạnh không em?” Lương Tự hỏi.
Dư Thanh lắc đầu.
“Anh thì sao?” Cô hỏi.
Lương Tự cười: “Anh không lạnh.”
Hai hàng cây bên đường đã đâm chồi nảy lộc, tiếng lá xào xạc trong gió.
Lương Tự cản gió từ phía nam thổi đến, kéo cô đứng trước người mình, Dư Thanh bỗng đứng khựng lại không đi nữa.
Anh đang định lên tiếng, chợt thấy cô lấy thứ gì đó trong cổ áo ra.
Đèn đường nơi góc đường phía trước mờ nhạt như que diêm sắp tắt dần, rọi vào họ ở bên này.
Lương Tự chưa kịp nhìn rõ là thứ gì, Dư Thanh đã kiễng chân tròng sợi dây chuyền màu đen mặt ngà voi vào cổ anh.
“Không được tháo.” Cô cất lời trước khi anh lên tiếng, “Đây là điềm lành.”
Lương Tự nhìn vào đôi mắt của cô, lại chẳng thốt ra được câu nào.
Anh phần nào hiểu được rằng thực ra cô nàng ngây thơ trong sáng trước mặt mình đã biết hết mọi chuyện nhưng không nói ra, mà sẽ luôn dùng những cách đặc biệt làm anh thấy yên lòng và cảm động.
Anh rũ mắt nhìn thoáng qua mặt dây chuyền hình ngà voi, rồi nhìn cô.
Cô với lúm đồng tiền thấp thoáng bên má, vẫn tĩnh lặng và tốt đẹp như lúc ban đầu thấy cô đứng ở đầu hẻm thôn Tiểu Lương.
Dư Thanh nghiêng đầu cười với anh rồi kéo tay anh đi về phía trước, trông như vẫn còn ngượng ngùng.
Tối hôm đó, đến khi chỉ còn lại một mình Lương Tự.
Anh bước đi trong con hẻm gạch đỏ, đi được một lúc thì mỉm cười, đưa tay chạm vào chiếc ngà voi trước ngực.
Khi ngước mắt nhìn con đường phía trước, ánh mắt đã trở nên bình tĩnh và điềm nhiên.
Ngày xuân của Bắc Kinh nhanh chóng trôi qua.
Khoảng thời gian đó, hầu như tối nào sau khi tan làm anh cũng đi thẳng đến tiệm đàn, hoặc chơi đàn guitar đến tận khuya, hoặc luyện tập những bản piano sơ cấp, đôi khi cũng thử làm ra gì đó nhưng chưa từng thấy hài lòng.
Thực ra đến tận bây giờ, anh vẫn chưa hiểu rốt cuộc Đàm Gia Minh đang tính làm gì.
Trần Bì cũng chỉ ôm đàn guitar bass để giết thời gian.
Ban nhạc này của họ đến giờ vẫn nghiệp dư như ban đầu, thậm chí cả một bài hát đại diện cũng không có.
Chu Hiển vẫn không khác gì, ngoài đàn guitar, cậu cũng đã có chút thành tựu với kèn saxophone.
Tóm lại là cứ làm đeo lời chú Đàm thì sẽ không sai.
Ngày tháng vẫn cứ trôi qua một cách bình thường như thế, không có gì tốt đẹp xảy ra, mọi thứ vô cùng bình lặng.
So với Lương Tự tập luyện đổ mồ hôi sôi nước mắt, Dư Thanh cũng bắt đầu tập trung vào nghiên cứu kiến trúc cổ, “ké” wifi của thư viện để học “môn tự chọn trên mạng”, nghe hết bài này đến bài khác.
Hôm đó, cô cũng đi tự học như mọi ngày.
Dạo này Trần Thiên Dương ít đi làm thêm hơn, thỉnh thoảng cũng đi cùng cô, không biết có phải do Dư Thanh nhạy cảm hay không mà cứ cảm thấy Trần Thiên Dương đã thay đổi gì đó.
Không còn cởi mở và bộc trực, không còn trung thành với quần legging và váy siêu ngắn dù có trong thời tiết không mấy ấm áp, mà đã càng ngày càng thục nữ hơn.
Thế nên trên đường đi, cô hỏi: “Cậu có bạn trai hả?”
“Làm gì có.” Trần Thiên Dương nhanh chóng phủ nhận, nhưng lập tức do dự, “Nhưng cũng sắp rồi.”
Sao Dư Thanh lại không hiểu được ý của câu đó, chỉ mỉm cười và không hỏi nhiều thêm.
Hai người đi vào hai tầng khác nhau trong thư viện, Dư Thanh đã quen ngồi trong một góc trong phòng đọc trên tầng 6.
Cô cắm đầu vào máy tính, bắt đầu lên mạng nghe giảng.
Ngoài các video ngoại khóa của các trường đại học lớn, cô cũng thường tìm những bài nói chuyện TED, kiến thức về kiến trúc cổ của các giáo sư đó luôn làm người khác phải thán phục.
Dư Thanh nghĩ đến chuyện nhiều năm trước đây Lương Tư Thành[1] bôn ba kiếm tìm và bảo vệ những công trình kiến trúc cổ đại, tuy cực khổ là thế, nhưng chắc chắn rất hấp dẫn.
Quá nửa buổi trưa, Dư Thanh mới học xong một tiết.
Đang chuẩn bị đi vệ sinh trong lúc nghỉ giải lao, một giọng nói quen thuộc bất thình lình vang lên bên tai.
Dư Thanh khựng lại tại chỗ quay đầu tìm kiếm, thấy hai cô gái đang châu đầu xem một đoạn video được phát lại, có lẽ do thư viện vắng hoặc họ không mang theo tai nghe nên mở loa ngoài.
“Tôi tin rằng đây sẽ là một khởi đầu mới.”
Người đàn ông đang nói câu đó trong một buổi họp báo, ánh đèn flash của các phóng viên xung quanh cùng đổ vào.
Dư Thanh khó tin nhìn Trương Ngụy Nhiên trên màn hình, không thể ngờ được rằng người này đã biến hình thành một ông trùm bất động sản.
Sau đó, màn hình chuyển sang tiệc tối nơi đó.
Trương Ngụy Nhiên bước đi trên thảm đỏ, nâng ly cười nói với người xung quanh.
Có vẻ như bữa tiệc đó đã mời rất nhiều người nổi tiếng, Dư Thanh nhìn thoáng qua, vô tình nhìn thấy Tiết Thiên, bên dưới màn có phụ đề “Tập đoàn Tiết thị….”
Quan trọng là người phụ nữ bên cạnh Tiết Thiên không phải Hứa Kính.
Dư Thanh đi ra ngoài với một vạn câu hỏi trong lòng, đi vệ sinh xong thì đứng ngoài cửa sổ hóng gió một lúc.
Cô lấy điện thoại trong túi ra, nghĩ ngợi một lúc lại nhét vào túi, vốn dĩ cũng không biết muốn gọi cho ai.
Sáu bảy giờ chiều, Lương Tự gọi đến như thường lệ.
Anh mới xong việc ở tiệm sửa xe, chuẩn bị chạy đến tiệm đàn, thế nên muốn hỏi cô đã ăn gì chưa.
Nghe giọng cô trả lời có vẻ mệt mỏi lắm nên hỏi thêm vài câu, biết được không sao cả mới cúp máy.
Sau đó dự định ngủ một đêm ở tiệm đàn.
Cả buổi tối Lương Tự hơi mất tập trung, đánh guitar sai giai điệu rất nhiều lần.
Trần Bì và Chu Hiển nghe ra được, ngước mắt nhìn anh, anh bực bội hất tóc ra sau.
“Mày sao thế?” Trần Bì nhiều chuyện hỏi.
Lương Tự xoa mạnh cổ thở hắt ra, ngả đầu ra sau ghế nhắm hai mắt lại.
Trần Bì ở đây cả đêm thực sự quá buồn chán, hiếm lắm mới tìm được một chuyện vui, bày ra vẻ mặt ‘còn ai hiểu mày bằng Trần Bì tao đây’.
“Chắc là nhớ Dư Thanh rồi chứ gì.”
Lương Tự lười nhác mở mắt ra, liếc tên kia: “Cút hộ.”
Bị Chu Hiển cười giễu, Trần Bì nhún vai không nói nữa.
Lương Tự chầm chậm nhắm mắt lại, không hiểu sao mà cả đêm này trong lòng cứ cảm thấy ngột ngạt không chịu được, anh lại vội vã mở mắt ra, ngồi thẳng người lại gọi cho Dư Thanh, bên kia đã khóa máy.
Phải đành tạm chấp nhận hết đêm này.
Hôm sau là thứ sáu, Lương Tự đã gọi nhiều cuộc từ sáng sớm nhưng vẫn khóa máy.
Lúc này anh thực sự không bình tĩnh nổi nữa, lấy được số điện thoại của Trần Thiên Dương từ Lý Vị, hỏi xong mới biết tối qua Dư Thanh không về ký túc xá.
Anh không ngần ngại xin nghỉ một ngày, dự định đến trường cô.
Đi được nửa đường, dường như nghĩ ra gì đó, anh đổi ý định quay về hẻm gạch đỏ, chỉ vài bước đã chạy đến tầng hai, mở cửa nhà ra mà như đã tắt thở.
Kỳ Kỳ đang nằm dưới chân cô, thấy anh thì kêu lên, cô nàng nằm trên giường kia gối đầu trên cánh tay ngủ ngon lành, lúc đó cũng chỉ mới bảy tám giờ sáng.
Lúc này Lương Tự mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Anh bước đến chỉnh lại chăn cho cô, ngay lúc đó Dư Thanh thức dậy, suýt đã nghĩ rằng mình bị ảo giác.
Lương Tự chồm người lấy chiếc điện thoại bên gối cô nhìn vào, sau một hai câu giải thích ngắn gọn, mặt anh lạnh đi.
“Biết sai chưa?”
Dư Thanh vẫn còn mơ màng: “Có phải em cố ý đâu.”
Bạn gái vẫn còn ngái ngủ thế này, Lương Tự cũng không thể đòi hỏi gì quá nhiều, thật sự bất lực khi nghĩ đến vừa rồi mình đã gần như phát điên lên thế nào.
Cả ngày hôm đó hai người không ai ra ngoài, cô trốn học ở nhà với anh.
Anh đọc sách về sửa xe rồi chỉnh sửa giai điệu, Dư Thanh chơi trò chơi trong điện thoại của anh.
Chạng vạng, cô ngồi xổm ngoài ban công chơi với mèo.
Lúc Lương Tự về nhà sau khi đi mua cơm tối, trời đã tối sầm, anh cầm cháo trắng và đồ ăn kèm gọi cô đến ăn.
Dư Thanh tung ta tung tăng đến bàn ăn, vừa mới ngồi xuống thì Kỳ Kỳ kêu rên om sòm chạy theo.
“Không biết có phải dạo này nó động dục không.” Nhớ tới con mèo này kêu réo rắt cả ngày hôm qua, Lương Tự cau mày, “Kêu hoài không chịu im.”
Dư Thanh chớp mắt: “Sao động dục lại phải kêu?”
“……” Đầu lưỡi Lương Tự liếm khóe môi, tiếng rên trong phim sex chợt bật ra trong đầu, sau đó ho khan vài tiếng, mất tự nhiên nói: “Sau này em biết.”
Dư Thanh trừng mắt liếc anh, rồi cúi đầu nhìn mèo: “Em biết không?”
“Nó thì biết quái gì.” Lương Tự gắp đồ ăn vào chén cho cô, chỉ muốn cho đề tài này nhanh chóng qua đi, “Ăn cơm nhanh lên.”
Dư Thanh: “…..”
Mãi đến sau này cô mới hiểu được câu đó của Lương Tự có nghĩa là gì, nhưng đã quá muộn.
Trong đêm khuya, rèm cửa nhà thuê đóng chặt, cửa cũng khóa kỹ, chỉ còn lại mùi hương thoang thoảng sau đêm tình nồng và tiếng chó sủa bên ngoài hẻm gạch đỏ..