Lục Nhã nhàn nhạc liếc nhìn người trên giường bệnh, rồi chuyển sang nhìn cánh tay đang bó bột của anh.
Mấy ông cụ giường khác cũng nhìn sang đây rồi quay đi, ngoài bản tin phát sóng theo giờ Bắc Kinh, trong phòng chỉ còn lại bầu không khí căng thẳng.
Yên tĩnh chừng vài giây.
Lương Tự đã đứng lên, khó khăn tì vào cánh tay, anh nhìn người phụ nữ nghiêm nghị đối diện, trong lòng đã có dự cảm.
Ánh mắt đối diện đầy dò xét lẫn chút khinh thường, Lương Tự định lên tiếng thì đối phương đã nói trước.
“Tôi là mẹ của Dư Thanh.” Lục Nhã đi thẳng vào vấn đề.
Lương Tự biết sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt, nhưng không ngờ lại nhếch nhác đến mức này, có là ai đi nữa thì cũng sẽ không thể nào giao con gái mình cho anh của hiện tại.
Anh khẽ nhíu mày, khóe miệng cử động như muốn nói gì đó, nhưng rồi im bặt.
“Cả hai đến bước nào rồi?” Lục Nhã lại hỏi.
Giọng nói không chút cảm xúc, như cảnh sát đang trịch thượng thẩm vấn tù nhân, tim Lương Tự chùng xuống.
Anh mím chặt môi, hàm răng trên dưới cắn chặt vào nhau, sau đó cổ họng chuyển động một cách chậm rãi và khó khăn.
“Thưa dì.” Lương Tự nói, “Con…”
Chưa kịp nói gì, anh đã bị một câu “Mẹ?!” của Dư Thanh từ bên ngoài về cắt ngang, cô hoảng hốt nhìn Lục Nhã rồi nhìn anh.
Lục Nhã không nhìn Lương Tự nữa, liếc nhìn Dư Thanh đầy ẩn ý.
“Mẹ xuống dưới chờ con.” Nói xong thì đi ngay.
Dư Thanh nhìn Lục Nhã rời đi một lúc lâu mới hoàn hồn lại, cô ngơ ngác đứng đó với xấp hóa đơn trong tay.
Lương Tự cúi đầu khẽ thở dài rồi lại ngẩng lên, đến gần lấy đồ trong tay cô.
“Đi đi.” Anh nói, “Đừng để dì chờ lâu.”
Dư Thanh dần bình tĩnh lại, cô cúi đầu nghĩ ngợi, đến nhìn cánh tay của Lương Tự.
Băng vải màu trắng bọc vết thương kín mít không chút kẽ hở, nhìn thế nào cũng không thấy máu chảy ra nữa.
“Vậy anh phải sao đây?” Cô ngập ngừng nói.
“Anh to xác thế này thì có chuyện gì được.” Lương Tự cúi đầu nhìn vào mắt cô, nở nụ cười, sau đó dặn dò, “Bình tĩnh nói chuyện với mẹ em, biết không?”
Dư Thanh nhìn anh, khẽ đáp “Ừm”.
“Đi đi.” Anh nói.
Anh đưa cô vào thang máy, rồi mới chầm chậm đi dọc theo hành lang về phòng bệnh, một lát sau có y tá mang tới một bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ, nhân tiện thay hai chai thuốc kháng sinh.
Thuốc nhỏ giọt rất chậm, Lương Tự không thể cử động cả hai tay, chỉ có thể nằm trên giường chờ thuốc vào hết.
Trời bên ngoài đã tối đen.
Truyền thuốc xong, trời đêm Bắc Kinh đã sáng đèn, Lương Tự cử động vài lần cánh tay trái đã cứng đờ, chật vật thay đồ bệnh nhân rồi nằm xuống.
Sau đó đèn phòng bệnh tắt đi, mắt anh vẫn mở trao tráo không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau đổi thuốc lần nữa.
Vừa đổi thuốc xong, cả nhóm Trần Bì đến đây, Lý Vị đưa cho anh điện thoại của Dư Thanh do Trần Thiên Dương giữ, nhân tiện kể lại chuyện vì nhận cuộc gọi của Lục Nhã mới dẫn đến rắc rối này.
Chu Hiển hỏi chuyện gì đã xảy ra, Lương Tự không nói gì, chỉ lắc đầu cười khổ.
Trong phòng bệnh không tiện nói, cả nhóm đi ra cửa cầu thang.
Lương Tự giơ tay phải lên, tay trái lấy điếu thuốc trong túi ra, dựa vào tường châm thuốc.
Anh mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, cởi hai nút áo ở cổ, nom sắc mặt hơi tiều tụy.
“Bên kia giải quyết rồi đúng không?” Anh rít một ngụm rồi hỏi.
Ba người đối diện nghe vậy thì im lặng một lúc, nhìn mặt mỗi người không biết là đang bất lực hay tức giận.
Lương Tự kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay bên trái, đưa lên môi rít sâu một hơi, kiên nhẫn chờ họ trả lời mà không hỏi thêm.
“Có đụng chạm nhiều gì đâu mà đá mãi không rớt.” Trần Bì nhíu mày nói, “Dính chặt y như keo chó, mẹ bà.”
Chu Hiển đứng sang một bên tạo khoảng cách với Lý Vị, Lý Vị nhận ra, khóe môi nhếch lên rất nhẹ.
Ánh nắng ban mai chiếu vào qua các cửa sổ nhỏ trên hành lang, dừng bên gót chân họ.
“Tao đoán sau này còn nhiều rắc rối hơn.” Lý Vị nhìn thoáng qua Lương Tự và Trần Bì, dù sao ban đầu cũng do mình ra tay trước, tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, “Đi bước nào xem bước đó thôi.”
Lương Tự nhìn xuống đất, vẫn chỉ hút thuốc.
“Nói chung thằng đó cũng phải nể mặt chú Đàm chứ đúng không.” Trần Bì nói.
Tối qua ai cũng đánh đến kiệt sức, đánh tiếp thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, tự ai nấy biết điều thấy đủ thì dừng.
Nếu không phải Lương Tự chảy máu bị thương nặng, có khi sẽ đánh thêm một trận nữa.
“Mày nghĩ vậy hả?” Lý Vị nhướng mày, “Nó mà nể thì tối qua đã không tới kiếm chuyện.”
Lúc đó đang khoảng 9 giờ sáng, trên hành lang có người qua lại, tiếng bước chân lẹp xẹp lẹp xẹp chốc chốc lại vang lên.
Trần Bì cũng châm một điếu như thể giải tỏa cảm xúc vừa rồi, tiếng mở bật lửa khá lớn làm người khác giật mình.
Hút đến đầu điếu thuốc, Lương Tự ném vào thùng rác trong góc.
“Mấy năm trước chơi với lửa giờ lãnh đạn.” Anh đút tay trái vào túi quần, chống gót chân phải lên tường, cúi đầu trầm giọng nói: “Chắc tụi nó nhắm đến tao.”
Anh vừa nói xong, ba người kia không bình tĩnh nữa.
“Mày nói vớ vẩn gì thế.” Trần Bì phả một ngụm khói, “Tụi mình chưa tính sổ tụi nó tới kiếm chuyện trước thì thôi, sợ cái quần.”
“Trần Bì nói không sai.” Lý Vị nói theo, “Với lại ban đầu do tao đụng tụi nó trước, không đổ hết lên đầu mày được.” Nói xong thì liếc nhìn người bên cạnh, “Bây giờ mà đánh chả ngán thằng nào.”
Hai tên này kẻ tung người hứng như súng nổ đạn.
Lương Tự im lặng nhìn mặt đất, cười cười, sau đó ngước lên nhìn vào hai đôi mắt đen láy bày ra vẻ không sợ trời không sợ đất kia.
Bầu không khí chầm chậm tốt hơn, Chu Hiển cũng cúi đầu cười.
“Thôi thôi, nói gì hay ho chút đi.” Trần Bì hất cằm với Lương Tự, “Bây giờ mày với Dư Thanh sao rồi?”
Lương Tự lười nhác nhướng mày: “Hay ho?”
“…..” Giọng nói trầm thấp thong thả như ẩn ý nói “cố tình muốn bị đánh” làm Trần Bì im bặt, nhưng rồi không nhịn nổi mà muốn biết, “Kể nghe coi, bây giờ sao rồi?”
Lương Tự hừ nhẹ một tiếng, như tự giễu.
“Nhìn tao thế này.” Anh dừng một lúc, “Mày nghĩ mẹ cô ấy thích được à?”
Bầu không khí yên tĩnh có chút nặng nề, Lương Tự lại hút thêm một điếu.
Cơn đau gián tiếp từ cánh tay phải làm có hơi tê, chân mày anh liên tục nhíu lại, nhưng không ai phát hiện ra.
“Đừng nghĩ tới mấy chuyện khác.” Lý Vị không nhìn bên cạnh nữa, “Dư Thanh thích là được.”
Bốn chàng trai đứng quanh cửa cầu thang hút thuốc, trên hành lang có một y tá đang đẩy xe thuốc la lên “giường 49 chích thuốc”.
Lương Tự im lặng vứt điếu thuốc đang hút dở, đút tay trái vào túi quần.
“Trễ rồi.” Anh nghiêng người về phía cầu thang làm hành động bảo họ về, “Về đi.”
Ba người kia không nói thêm gì nữa, đi xuống cầu thang, Lương Tự lòng ôm tâm sự đi về phòng bệnh.
Anh lê đôi dép xám chỉ mấy tệ một đôi, bước chân nặng nề trên mặt đất, giơ tay trái xoa cổ vài lần rồi quay về giường 54.
Bây giờ anh đã hoàn toàn trở thành kẻ thất nghiệp.
Cánh tay bị thương thế này thì không thể đến tiệm sửa xe được, cũng không được đụng vào đàn guitar ít nhất hai tháng.
Lương Tự nằm trên giường, tay trái gối sau đầu, hai mắt nhắm lại, một lát sau lại mở ra nhìn trần nhà, cứ nhắm rồi mở, cuối cùng cũng nhắm lại.
Một ngày bình thường và không gì đặc biệt lại bắt đầu.
Trên đường xe cộ đông như nêm, người đến người đi tấp nập.
Những khu trung tâm thương mại cao tầng đã treo biển mở cửa kinh doanh, lúc này trong khách sạn cao cấp cũng đã ồn ào.
Dư Thanh thức trắng cả đêm qua.
Từ khi trở về khách sạn vào tối qua, Lục Nhã chỉ lái xe mà không hỏi một câu nào, Dư Thanh ngồi bên cạnh cũng không lên tiếng.
Hai mẹ con như đang đối đầu với nhau, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Lục Nhã vừa vào phòng là đi tắm rồi đi ngủ.
Cô giận dỗi đói bụng cũng không dậy, Lục Nhã cũng không gọi.
Mới có phục vụ đến đưa đồ ăn sáng ở phòng khách bên ngoài, Lục Nhã đã vẽ tranh từ sáng sớm, đang thong thả ăn sáng.
Dư Thanh sợ nói nhiều thành nói sai, đành phải án binh bất động, ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ để giết thời gian.
Một lúc lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra.
“Tắm rửa ăn uống rồi lát nữa đi gặp khách với mẹ.” Lục Nhã nói nhẹ nhàng bâng quơ, “Bây giờ con năm tư rồi, không còn môn nào nữa, ngày mốt về Canada với mẹ luôn.”
Dư Thanh vừa nghe thấy thì cuống quýt: “Mẹ——”
“Hôm qua cũng không thấy con gọi thân thiết thế này.” Lục Nhã không cho đường lui, “Mẹ đặt vé máy bay rồi.”
Lời vừa dứt, mặt Dư Thanh trắng bệch, Lục Nhã làm như không nhìn thấy, nói tiếp, “Cũng không cần về trường, mẹ sẽ nhờ người làm hết những thủ tục cần thiết cho con.”
“Con không đi đâu hết.” Dư Thanh quả quyết nhìn Lục Nhã, “Chỉ ở Bắc Kinh.”
Lục Nhã khoanh tay dựa vào cửa, nheo mắt lại nhìn đứa con gái này.
Mấy năm nay mặc dù gặp nhau ít xa nhau nhiều nhưng vẫn hết lòng nuôi nấng, lúc bận thì không chăm lo được, nhưng chỉ cần có thời gian thì cũng xem như đã quan tâm mọi chuyện từ lớn đến nhỏ.
“Vì tên lưu manh đó?” Lục Nhã lạnh lùng.
“Anh ấy không phải lưu manh.” Trong ánh mắt Dư Thanh hiện lên vẻ ngoan cường, “Anh ấy có lý tưởng có hoài bão——”
“Cấp ba bỏ học còn từng ngồi tù hai năm.” Lục Nhã nhanh chóng cắt ngang, “Có lý tưởng có hoài bão thì có ăn được không?” Lục Nhã nhớ đến những thông tin về chàng trai đó trong email thư ký gửi vào tối qua, nói đến đây, giọng điệu trở nên tàn nhẫn hơn, “Đây là hiện thực.”
Mũi Dư Thanh chua xót: “Anh ấy sẽ trở nên xuất sắc.”
Cô thốt ra từng từ rất nhẹ, nhưng mỗi từ đều mang sức nặng.
Ngần ấy năm qua, anh đã trở thành một phần của cô, dù có phải sống trong phố xá sầm uất không có tự do cũng không thể nào cắt bỏ.
Lục Nhã nhìn cô con gái xinh xắn và duyên dáng này.
“Cấp ba con bỏ nhà đến thôn Tiểu Lương để chống đối mẹ.” Lục Nhã kể lại với giọng đều đều, “Thi đại học đến Bắc Kinh chọn cái ngành chẳng ra gì để chống đối mẹ.” Nói xong thì cười chua chát, “Mẹ cứ lo rằng do mẹ và bố con ly hôn nên con mới trở nên như bây giờ, để con tự chọn đường đi, cố gắng không can thiệp.”
Dư Thanh cắn môi dưới, không để nước mắt chảy xuống.
“Nhưng Dư Thanh, chuyện này không thể.” Lục Nhã nhắm mắt lắc đầu, “Là một người mẹ, không ai muốn nhìn con gái mình nhảy vào hố lửa.”
Dư Thanh run rẩy, mãi không thốt lên được câu nào.
Lục Nhã chưa từng nói với cô như thế, ngay cả trước đây lúc rất nghiêm khắc với cô cũng chưa từng nói thế.
“Con còn trẻ, có vài chuyện con không hiểu là điều bình thường.” Lục Nhã nói, “Chuyện này phải để bố mẹ quyết định cho con.” Nhìn con gái ngồi trên giường giàn giụa nước mắt, lòng Lục Nhã đau nhói, “Mẹ không muốn con trở thành một người quá bình thường.”
Căn phòng càng lúc càng im ắng dần, ánh nắng lọt vào từ những khe hở chiếu lên rèm cửa.
Dư Thanh không ngừng lau đi nước mắt còn vương trên má, lần nữa ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đã cống hiến nửa đời mình cho nghệ thuật đứng ở cửa.
Cô hỏi: “Bình thường không tốt hay sao?”.