Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai


Lục Nhã như bị dội một gáo nước lạnh xuống đầu.
Một trận cá nước thân mật bất ngờ bị mắc cạn thế này, Trương Ngụy Nhiên lùi sang một bên, cong khóe môi cười tự giễu.

Trước giờ giữa họ không phải chỉ dùng một câu anh tình em nguyện là có thể giải quyết, mặc dù ai cũng độc thân, nhưng vẫn chưa từng có tự do.
Lục Nhã sửa lại quần áo, chầm chậm đi đến trước cửa sổ sát đất.
Mấy chiếc ô tô đậu dưới khách sạn đã chạy đi, dưới đường không nhiều người lắm.

Một lúc sau, trong tầm nhìn xuất hiện hai bóng người, Lục Nhã từ từ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy xuống.
“Cậu đi đi.” Lục Nhã đưa lưng về phía người đàn ông đó, “Hôm nay tôi xem như chưa từng xảy ra gì cả.”
Trương Ngụy Nhiên cởi cà vạt, quay đầu nhìn người bên cửa sổ.
“Chưa từng xảy ra gì cả?” Trương Ngụy Nhiên điềm nhiên nói, “Em sống một mình chưa đủ đã đúng không?” 
Lục Nhã không đáp, Trương Ngụy Nhiên vẫn nhìn bóng dáng đó, anh nhắc nhở: “Tôi không còn là học sinh của ông ấy nữa, Lục Nhã.”
Lục Nhã như một hòn đá lạnh, im lặng không lên tiếng.
Trương Ngụy Nhiên đứng ở đó rất lâu, Lục Nhã cũng thế trong tư thế đó.

Có những tình cảm quá đỗi nặng nề, chỉ cần nói ra thôi thì sẽ dễ dàng tan vỡ như bọt biển.

Một hồi lâu sau, Trương Ngụy Nhiên phủi áo khoác vest, xoay người đi về phía cửa.
“Một ngày là thầy, cả đời là thầy.” Lục Nhã nói.
Trương Ngụy Nhiên hơi khựng lại, sau đó rẽ phải đi mất, anh gọi cho thư ký trong mấy chục bước đi trên hành lang.

Chỉ một câu ngắn gọn không có chút thăng trầm, hết thảy mọi chuyện trong mấy năm qua gói gọn trong một câu: “Giang Tư, sau này đừng sắp xếp cho tôi nữa.”
Cả thế giới như lập tức trở nên yên tĩnh.
Sau khi Trương Ngụy Nhiên rời đi, Lục Nhã vẫn đứng đó không nhúc nhích, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm nào đó trong bóng tối.

Một đôi nam nữ trẻ tuổi dựa sát vào nhau đi dạo, hai cụ già ngồi trên ghế đá trò chuyện dưới ánh đèn đường công viên.
Khi hai cụ già đó dìu nhau đi, Lục Nhã gọi điện thoại.
Một lần nữa trở nên điềm tĩnh và kiêu ngạo, cách ăn nói đơn giản gọn ghẽ đã quay về.

Sau vỏn vẹn vài câu, hai bên khách sáo nói tạm biệt, không có bất kỳ dấu vết nào chứng tỏ đã từng yêu nhau.
Lúc đó, Dư Thanh đã về đến hẻm gạch đỏ với Lương Tự.
Suốt đường đi cô không chịu nói một câu nào, chỉ túm góc áo anh không buông tay, khi nãy Lương Tự chỉ nghe thấy cô nói một câu ‘Mẹ không có đó’ rồi bị cô kéo đi. 
Vừa về đến nhà, cô bảo mệt nên lên giường nằm, thế này thực sự rất hiếm thấy. 
Lương Tự đứng trong phòng nhìn cô gái trong chăn.
Anh nhíu mày, sau đó ra ngoài, một lát sau lại quay về.

Lương Tự xếp những cây nến mua từ tiệm tạp hóa về thành một hàng trên bàn, sau đó tắt đèn phòng, bật lửa đốt lên từng cây từng cây.
Tất cả ngọn nến đã được thắp sáng, cả phòng đỏ rực.
Anh đặt bật lửa sang một bên rồi quay đầu lại, Dư Thanh đã ngồi dậy, lặng lẽ nhìn chằm chằm những ánh lửa đó.

Kỳ Kỳ như biết nhìn sắc mặt người nên trốn lì trong tủ quần áo, đôi mắt không ngừng chuyển động qua lại.
“Cánh tay còn đau không anh?” Cô lên tiếng, nhưng lại hỏi chuyện này.
Lương Tự thở phào nhẹ nhõm: “Vết thương cỏn con.” Rồi ngồi xuống ở mép giường, Dư Thanh nhẹ nhàng chỉnh lại băng vải cho anh.

Nom cô rất bình tĩnh, nét mặt không hề dao động, cúi đầu trông ngoan vô cùng.
“Còn nói cỏn con, chỗ này đỏ rồi kìa.” Cô vừa sờ vừa khẽ trách, “Bảo anh đừng xuất viện mà cứ không nghe.”
Lương Tự cười, thấp giọng nói: “Ở đó tối anh ngủ không ngon.” 
Nghe anh nói xong, Dư Thanh ngẩng đầu trừng mắt với anh, ánh nến rọi vào sườn mặt của cả hai như một bức tranh ấm áp. 
Lương Tự hỏi cô bây giờ buồn ngủ không, cô đáp không buồn ngủ, cũng bắt đầu nói nhiều hơn.
“Hôm nay em gặp được một người quen ở cổng bệnh viện.” Cô nói với anh, “Mấy năm trước từng gặp trên xe lửa, còn ôm đàn guitar dỗ em nói đừng khóc nữa.” Nói xong, cô nghiêng đầu cười, “Khéo ha anh?”
Lương Tự hơi nhíu mày: “Tại sao lúc đó khóc?”
Dư Thanh: “……”
Tối đó cô ríu rít không ngừng, như thể tràn đầy tinh thần sau khi mới chợp mắt ngủ một giấc. 
Lương Tự đố cô vài câu hack não, Dư Thanh không trả lời được câu nào, rồi đến tận trước khi ngủ vẫn còn nghiên cứu vì sao ai cũng nói “Lạnh quá” trước khi chết.
Ánh nến lập lòe hắt vào vách tường, sau đó tất cả chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau Dư Thanh vẫn nằm vùi trên giường không chịu dậy, giữa trưa Lương Tự nhận một cú điện thoại phải ra ngoài, lúc về có mang theo sủi cảo cho cô.

Dư Thanh mặc váy ngủ ôm mèo béo đứng tưới cây, “thuận buồm xuôi gió” đã có hai cành ra hoa.
“Đi đâu mà lâu thế.” Cô vẫn cúi đầu.
Lương Tự dịch tầm mắt: “Đến trường của Trần Bì làm chút chuyện.”
Lúc đó không biết dưới lầu có chuyện gì mà bỗng ồn ào hẳn lên, bà chủ nhà cất giọng cười sang sảng, lớn tiếng nói chuyện.

Dư Thanh bỏ bình tưới xuống, ôm mèo ra cửa nhìn, thấy mấy ông cụ bà cụ đứng trong sân.
Lương Tự đã dọn đồ ăn xong, gọi cô: “Ăn cơm.”
Dư Thanh miễn cưỡng bước vào nhà, đến ngồi trên chiếc ghế nhỏ, cầm muỗng múc một viên sủi cảo nhân rau cần cho vào miệng, sau đó nghe thấy Lương Tự nói trong hẻm có hai ông bà yêu nhau lúc về già, hình như tháng sau làm đám cưới.
“…Ờ.” Ánh mắt của Dư Thanh cứng đờ.
Dùng xong bữa trưa một lúc, Dư Thanh vẫn muốn lên giường ngủ một giấc, bị Lương Tự kéo lại, sức lực một cánh tay của anh vẫn mạnh vô cùng.

Đúng lúc đó Trần Thiên Dương gọi đến nói về chuyện thực tập, Lương Tự cùng đến trường với cô.
Dư Thanh vào lớp dự họp lớp, anh đứng chờ bên ngoài.
Vẫn đứng bên gốc cây trước khu lớp học, Lương Tự dùng tay trái tìm thuốc lá.

Anh ngước mắt nhìn cửa sổ trên tầng cao nhất, không nhìn thấy bóng cô qua cửa kính.
Hơn nửa tiếng sau, Dư Thanh chạy ra khu lớp học.
Cô và Trần Thiên Dương đi cùng nhau, cô bạn thấy anh thì vẫy tay bảo đi trước.

Dư Thanh lề mề đi đến chỗ anh, hai người đi dọc theo sân trường ra ngoài.

Lương Tự đi bên phải cô, tay trái nắm tay cô.
“Giáo viên nói sao?” Anh cúi đầu.
Dư Thanh đút tay phải vào túi áo chạm vào chiếc điện thoại mới rung lên, chậm chạp đáp “Ừm”, nói tuần sau phải đến thực tập ở một công ty kiến trúc.
Nơi đó cách hẻm nhà thuê hơn một tiếng đi đường, 6 giờ sáng đã phải dậy chen chúc trên tàu điện ngầm và xe buýt.
Lương Tự im lặng một lúc mới nói: “Hay thuê một căn bên đó cho em?”
“Không cần.” Dư Thanh nói, “Em thích chen chúc trên xe buýt mà.”
Lương Tự bật cười, vuốt ve tay cô.

Lúc đó họ sắp đi đến sân bóng gần đó, màn hình lớn phía bên đó đang chiếu «Bản tin buổi trưa».

Người đàn ông ôm một cô người mẫu xinh đẹp đứng trên sân khấu cho phóng viên chụp ảnh, khi nói đến lĩnh vực bất động sản của nhà họ Tiết, anh ta nói rằng sẽ cân nhắc tiếp tục hợp tác với anh Ngụy Nhiên.
Họ nhìn thấy tin tức này một cách rất tự nhiên.
Từ tối hôm qua đến giờ cô không hề hỏi đến, cho dù nói rất nhiều, nhưng vẫn không cho anh cơ hội nào.

Thực ra không cần phải giải thích gì cả, cả hai đều hiểu rằng chuyện đã qua rồi thì thôi.
“Ba tháng trước em gặp chị Kính.” Dư Thanh nhìn đăm đăm phía trước, “Chị ấy rời Bắc Kinh rồi.”
Lương Tự nhìn cô, khẽ “Ừm”.
“Còn người kia thì em từng gặp vài lần.” Ánh mắt cô hướng về người đàn ông trên màn hình lớn, nói tiếp, “Hồi đó em mà biết là do anh ta làm, em đã cho anh ta biết tay.” Sau đó tức giận mặt nhăn mày nhó, “Hời cho anh ta quá.”
Lương Tự cười khùng khục: “Vậy em tính làm gì?”
“Đem đi chiên sống rồi luộc bảy bảy bốn chín lần xong hầm thành canh.” Cuối cùng gương mặt Dư Thanh cũng lộ vẻ láu lỉnh, “Dạo này Phương Dương ôn thi vất vả lắm, đúng lúc bồi bổ sức khỏe.” 
Lương Tự lập tức cười lớn.
“Còn cái tên Giáp đê tiện kia nữa.” Dư Thanh dừng chân, nghiến răng nghiến lợi nói, “Sau này đừng để em thấy mặt anh ta.”
Lương Tự sờ mũi, nghiêng đầu bật cười.
“Đi thôi nào.” Anh cười tủm tỉm, “Chị đại Dư.”
Dư Thanh lườm nguýt anh một cái rõ kêu, đi thẳng qua anh, Lương Tự cười cười đi theo.
Trong khoảng thời gian đó, cánh tay của anh không được cử động mạnh cũng không được đàn guitar, để không quá rảnh rỗi, anh đến làm ở một tiệm net gần nhà.
Bình thường làm từ 10 giờ tối đến 7 giờ sáng hôm sau. 
Sau đó ngồi xe buýt đến tiệm đàn, tuy không dùng được tay phải, nhưng dạo này anh bắt đầu thử sức với tay trái.

Nếu Dư Thanh quá bận thì sẽ ở lại ký túc xá của công ty, không bận là lập tức về nhà thuê.
Có vài chuyện như thể chưa từng xảy ra.
Bây giờ họ vẫn đang sống một cuộc sống yên ổn, như những người đi bộ bình thường nhất qua lại trên phố xá.

Đến cuối tuần, cô sẽ cùng anh đến bệnh viện thay băng, thấy vết thương của anh ngày một lành lại.
Lịch thi đấu của cuộc thi ban nhạc underground cũng đã có.
Vào một buổi chiều đầu tháng mười một, Lương Tự đang thử dùng tay phải gảy đàn, lão Đàm mới gọi đến cách đây vài phút đã đến đây.

Dưới tầng hầm, Chu Hiển sửa lại bản nhạc hết lần này đến lần khác, Trần Bì cũng bận bù đầu. 
“Cánh tay sao rồi?” Đàm Gia Minh hỏi.
Lương Tự nói: “Mấy ngày nữa là được cắt chỉ.”
“Vậy thì tốt.” Đàm Gia Minh nhìn họ, “Tôi mới biết cuộc thi bị hoãn đến tháng ba năm sau.” Im lặng một lúc, chú Đàm nói tiếp, “Mấy tháng tới chúng ta sẽ bận bịu lắm đây.” 
“Hoãn lại?” Trần Bì hào hứng nói lớn.
Một tháng trước, chính vào ngày Lương Tự bị thương, họ nhận được một tin tức chính xác rằng một công ty âm nhạc ở Thượng Hải lên kế hoạch tổ chức cuộc thi quy mô lớn dành cho các nhóm nhạc underground.

Đối với họ, đây là cơ hội được ra mắt ngàn năm có một.
Chỉ chọn mười ban nhạc ở khu vực Bắc Kinh vào vòng loại.
“Nghe nói tiền thưởng tận chừng này.” Trần Bì giơ ba ngón tay, “Thật không chú?”
Đàm Gia Minh cười hừ.
“Lần này chắc chắn có nhiều ban nhạc xuất sắc tham gia.” Lão Đàm nói, “Họ cũng sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.” Ông nói một cách thận trọng, “Các cậu chỉ cần có thể vào được chung kết, tiền nong chỉ là chuyện nhỏ nhặt.”
Lương Tự cúi đầu nhìn đàn guitar, tay trái gảy một nốt.
Đến chiều tối anh mới từ tiệm đàn về hẻm gạch đỏ, hôm nay là thứ sáu nên Dư Thanh về nhà từ sớm. 
Bà cụ chủ nhà có lòng bưng một mâm trái cây lên, bảo họ ngày mai đến ăn tiệc, ánh chiều vàng ươm rọi vào làm khuôn mặt của bà cụ trông hiền lành và đôn hậu.
Hai người ăn xong bữa cơm, Lương Tự đến tiệm net trực đêm.
Dư Thanh nằm trên giường, mở máy tính tìm phim truyền hình để xem, mấy bộ phim luân lý gia đình của TVB làm người xem vừa đau tim vừa sững sờ.

Dưới lầu có tiếng cười nói của mấy ông bà, sôi nổi như thể ngày mai phải gả con gái.
Hôm sau, trời chưa sáng mà dưới lầu đã ồn ào. 
Dư Thanh bị đánh thức bởi tiếng pháo hoa nổ ngoài cửa, cô vội vã làm vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống lầu, hòa vào một đám trẻ con đi theo xem.

Người hôm nay lấy chồng là em gái ruột của bà chủ nhà, bà ấy chuyển vào con hẻm này sau khi chồng mất vào hai mươi năm trước.
Tiếng pháo nổ giòn tan vang lên, chiếu sáng rực cả một góc trời.
Không biết Lương Tự đã đứng cách đó không xa từ khi nào, anh định chạy đến gọi cô, chợt thấy cô lấy điện thoại ra nghe máy.

Cô đi đến một nơi yên tĩnh gọi tiếng “Mẹ”, sau đó anh không nghe thấy gì nữa.
Tiếng pháo nổ vang khắp con hẻm, đám trẻ con reo hò đi sâu vào hẻm chơi.
Anh nhớ đến hôm nọ nhận được cuộc gọi từ Lục Nhã hẹn gặp ở gần sân bay, đôi mắt của bà ngập tràn nỗi buồn.

Họ nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, bắt đầu nói từ những gì Dư Thanh thích.
“Tôi cho cậu một năm.” Trước khi ra sân bay, Lục Nhã nói, “Nếu đến lúc đó vẫn chưa làm ra được trò trống gì thì đừng trách tôi đưa con bé đi.” 
Trên trời có chiếc máy bay vút qua, dưới đất có ông cụ nhân lúc đông đúc đến đó bán kẹo hồ lô. 
Đến giờ Lương Tự vẫn không rõ vì sao Lục Nhã lại nhượng bộ trong cuộc nói chuyện đó, Dư Thanh không muốn nói, anh cũng sẽ không hỏi nhiều.

Đèn lồng đỏ trước cổng đung đưa theo gió ban mai, đám cưới trong ngõ vang vọng khắp phố phường.
Lương Tự cúi đầu, nở nụ cười nhẹ.
________________
SQ: 
Ban đầu ở cuối chương 62 tác giả viết là Dư Thanh đẩy cửa vào rồi ba người cùng thấy nhau, sau này tác giả sửa lại như bây giờ.

Mình đọc bình luận trên Tấn Giang thấy có cả hai luồng ý kiến, có người thấy bình thường có người phản đối.

Mọi người có suy nghĩ gì về chuyện giữa Lục Nhã và Trương Ngụy Nhiên hem?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui