Ký ức của Dư Thanh về Thượng Hải vẫn còn dừng lại ở mười năm trước.
Lục Nhã từng tổ chức triển lãm tranh ở đây, lúc đó Dư Tằng chưa bận như bây giờ, cùng cô đến đây chờ mẹ.
Bây giờ cô đứng trên đường phố đông xe qua lại ngoài ga xe lửa, cứ như lại được quay về khoảng thời gian khi còn là một cô bé.
Mùi hương xa lạ lẫn quen thuộc ập đến.
Lương Tự đeo đàn guitar trên lưng, tay xách chiếc túi lớn màu đen đứng cạnh cô.
Trần Bì đón một chiếc taxi chạy đến khu vực thi đấu ở Thượng Hải.
Dư Thanh ngồi phía sau, gác tay lên cửa kính xe nhìn ra ngoài, bên đường có hàng cây ngô đồng trải dài, người đi bộ qua lại không ngớt.
Khi taxi chạy đến cột đèn giao thông, cô nhìn thấy một biển báo.
Dư Thanh kích động đến mức suýt la lên, cô quay cửa kính xe xuống nghiêng đầu nhìn ba con chữ trên biển báo đó.
Lương Tự giật mình vì hành động đột ngột của cô, anh cũng quay sang nhìn nhưng không nhìn thấy gì.
“Nhìn gì vậy?” Anh hỏi.
Dư Thanh quay đầu lại nhìn anh, mỉm cười rồi lại quay đi.
Trần Bì ngồi ở hàng trên nghe thấy nên quay đầu lại, nói vài câu bông đùa.
Xe bắt đầu chạy tiếp, ánh mắt của Dư Thanh vẫn dõi theo tấm biển báo đó hồi lâu mới thôi.
“Đường Cự Lộc.” Cô nghiêng đầu nói với Lương Tự, “Một nơi tượng trưng cho toạ độ của cuộc đời.”
Chu Hiển cười, hỏi toạ độ cuộc đời là gì.
“Trên đường đó có một tòa soạn.” Dư Thanh nói, “Rất nhiều người trẻ thích sáng tác đã bắt đầu cuộc đời từ nơi đó.” Sau đó ngừng nói, nhìn sang Lương Tự, “Còn nhớ tác giả mà em từng kể anh nghe không?”
Lương Tự nhíu mày: “Mưa gió sấm sét lửa?”
“….” Dư Thanh không khỏi bật cười, “Người ta tên là Thư Viễn.”
Cô bắt đầu tò mò về tác giả cùng tuổi này từ hai năm trước, cô ấy thích một chàng trai từ năm mười sáu tuổi.
Bây giờ cả hai cô đã hai mươi mốt, không biết chàng lãng tử mà Thư Viễn từng yêu thầm đó đã quay đầu chưa.
Hơi nóng bên ngoài không ngừng tràn vào trong.
Tóc cô bị gió thổi bay ra phía sau, một sợi tóc lướt qua mặt Lương Tự.
Anh cúi đầu nhìn đôi mắt và nụ cười của cô, trong đó như có một chú chim hải âu đang sải cánh bay lượn trên biển lớn.
Một tiếng sau, taxi dừng ở “Khách sạn Hữu Gia”.
Họ xuống xe và chuyển thiết bị lên lầu, Lương Tự làm thủ tục ở quầy lễ tân.
Năm phút sau, Dư Thanh đứng trước cửa sổ trong phòng hít một hơi thật sâu, ngoài ban công có một chậu hoa đương lúc nở hoa xuân.
Lương Tự nằm trên giường, gác tay sau đầu nhìn cô.
Không biết có phải địa điểm thi chỉ được chọn “đóng quân” ở mấy nơi thế này không, mà sao nơi nào cũng rất hẻo lánh và yên tĩnh.
Cô rướn cổ chạm tay vào nhụy hoa rồi vội rụt tay về, như thể sợ làm đau nó, miệng còn thì thầm gì đó.
Anh cười hỏi: “Lẩm bẩm gì thế.”
“Không biết Kỳ Kỳ thế nào.” Dư Thanh nghiêng đầu nhìn anh, “Ngày nào nó cũng lười chảy thây, không biết bà chủ nhà có mắng nó không nữa.”
Lương Tự bật tiếng cười giòn, lồng ngực cũng rung lên.
Anh ngồi dậy khỏi giường đi đến cạnh cô, một tay đút túi quần, mắt nhìn ra con hẻm vắng lặng ngoài cửa sổ.
Trong phòng thoang thoảng mùi hoa, dưới lầu có ai đó mở một bài hát rất nhẹ nhàng.
“Có chuyện này muốn hỏi em.” Anh nói.
Dư Thanh ngửa đầu nhìn anh.
“Sao đặt tên là Kỳ Kỳ?” Anh hỏi, “Em chưa từng nói lý do.”
Dư Thanh chầm chậm nở nụ cười, “Anh đoán đi.”
Lương Tự: “Đoán đúng có thưởng không?”
Dư Thanh nhìn anh, mắt đảo qua đảo lại.
“Đoán sai thì bị phạt.” Cô cười tinh nghịch.
Gió nhẹ thổi rèm cửa tung lên, ánh nắng dừng trên gò má cô.
Ánh mắt của Lương Tự trở nên mềm mại, anh cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh mình.
Đôi mắt tĩnh lặng, ngập tràn ánh sáng nhỏ vụn.
“Chơi luôn.” Anh nói.
Dư Thanh hỏi: “Vậy anh nghĩ tại sao?”
“Anh nghe nói em rất muốn đi du lịch.”
Dư Thanh ngạc nhiên: “Nghe ai nói?”
Lương Tự không trả lời cô, chỉ nói tiếp.
“Thổ Nhĩ Kỳ?”
Dư Thanh hoàn toàn sững sờ.
“Sao muốn đến chỗ đó?”
Dư Thanh cắn môi dưới.
“Anh đoán đi.” Cô nói.
Lương Tự mỉm cười.
Dư Thanh nhìn đôi mắt vô cùng chân thành và ngây thơ của anh, như nụ hoa hải đường chớm nở.
Lương Tự chầm chậm giơ tay ôm hai gò má trắng nõn của cô, cúi đầu đặt xuống nụ hôn nhẹ nhàng.
Dư Thanh cảm nhận được độ nóng trên cổ mình.
Bờ môi của Lương Tự lành lạnh, nụ hôn rất khẽ khàng, tay trái âm thầm lặng lẽ nắm lấy eo cô.
Dư Thanh run nhẹ, ngay sau đó được anh ôm vào lòng, thấy anh chạm môi lên tai cô, mút vào.
Anh kéo dài nụ hôn nồng nàn từ phía sau.
Bức màn bị kéo nhẹ che cả hai lại, Lương Tự áp cô vào góc tường, môi lưỡi không ngừng khuấy đảo trong môi cô.
Có lẽ vì làn gió thổi vào, hoặc cũng có thể vì bài hát kia, cả hai cùng chìm sâu vào con sông dài dịu dàng của nhau.
Dư Thanh giơ tay ôm cổ anh.
“Phương Dương nói chỗ đó lãng mạn lắm.” Dư Thanh nói.
Lương Tự hôn sâu hơn nữa: “Ừm”.
Anh cúi đầu chậm rãi hôn từ cằm cô xuống dưới, một bàn tay thò vào từ vạt áo len của cô di chuyển lên trên.
Đầu ngón tay anh chạm vào da thịt khiến cô rụt người lại, móc cài áo ngực nhanh chóng bị anh cởi ra.
Bộ ngực không còn bị ràng buộc nhảy ra ngoài, bị anh ôm trong lòng bàn tay.
Như cố tình đùa bỡn cô, anh nhẹ nhàng đưa hai đỉnh núi hồng hào đến gần nhau và chầm chậm xoa nắn, liên tục giày vò đến khi chúng dựng đứng.
Dư Thanh đã thở hổn hển đến mức không còn tỉnh táo nổi, hai tay vẫn nằm chặt trong vòng ôm của anh, hai bàn tay đang xoa nắn trước ngực đã được áo len che giấu hết mọi tội ác.
Đương lúc nồng nàn dưới ánh nắng, cửa phòng bị ai đó gõ.
“Lương Tự.” Trần Bì ngoài cửa gọi, “Gọi Dư Thanh ra ăn luôn.”
Dư Thanh mở đôi mắt ướt át và đê mê, anh đang cúi đầu cười tủm tỉm với cô.
Thấy anh vẫn bình chân như vại vẫn áo quần chỉnh tề, cô trừng mắt lườm nguýt anh.
“Rồi rồi.” Anh cười dỗ dành, “Đi ăn thôi.”
Dư Thanh cúi đầu nhìn, áo của mình đã tụt xuống thắt lưng.
“Anh mặc cho em?” Anh thấp giọng.
Dư Thanh bực bội giật lại áo lót của mình từ tay anh muốn vào nhà vệ sinh mặc vào, chân chưa kịp bước thì đã bị anh ôm từ sau lưng.
Anh đặt cằm lên vai cô, một tay lấy lại áo lót, tay kia xốc áo len của cô lên.
“Lương —— Tự ——” Cô thực sự thẹn lắm.
Anh bật tiếng cười trầm thấp, tay cởi áo len của cô ra không cho cô đường thoát.
Sau đó cúi đôi mắt đen nhánh nhìn bộ ngực đang ngạo nghễ dựng thẳng của cô, hai tay phủ lên xoa nắn lần nữa.
Cô không nhịn được mà ngửa đầu về phía ngực anh, anh hôn dọc theo cần cổ trắng ngần của cô.
Cửa phòng không bị gõ lần nào nữa.
Tối hôm trước cô đã bị anh lăn lộn đến mức một đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, không ngờ cuối cùng vẫn bị anh lừa đến trên giường.
Lúc thức dậy, trong hộp giữ nhiệt có cháo bí đỏ và trứng, Lương Tự đã qua phòng Chu Hiển ở kế bên.
Vai trần nằm trên giường, cô nở nụ cười.
Dư Thanh thường nghĩ về cuộc sống khi mình trưởng thành sẽ như thế nào, tìm một người mình thích và một công việc đơn giản, cô sẽ từng bước trở thành một người phụ nữ và người vợ bình thường, sau đó sống cuộc đời này theo cách mình thích.
Dù có bình thường dù có vô vị đi nữa, cô cũng bằng lòng.
Hai ngày sau, vòng thi đầu tiên ở Thượng Hải chính thức bắt đầu.
Lần thi đấu chính thức này khác với các vòng thi theo khu vực, mỗi vòng thi bao gồm một vòng thi đấu vòng tròn và vòng loại trực tiếp, bốn vị ban giám khảo lần lượt nhận xét và bình chọn, 40 cái tên sẽ lọt vào vòng tiếp theo, khi đó lượt bình chọn của khán giả sẽ ảnh hưởng 40% kết quả.
Chỉ vòng đầu tiên mà kéo dài tận hai tuần.
Cả trăm ban nhạc từ nhiều vùng khác nhau của Trung Quốc đến Thượng Hải để tranh tài.
Theo thể lệ cuộc thi, trong vòng đầu tiên, các ban nhạc rút được số chẵn và các ban nhạc rút được số lẻ tiến hành thi đấu vòng tròn, cuối cùng ban giám khảo chọn ra top 20 chung cuộc của mỗi bên.
Trong khoảng thời gian đó, Dư Thanh đứng ở nơi mà tiếng gào thét như thể xé toạc bầu trời, nhìn khán giả xung quanh giơ gậy phát sáng, nhễ nhại mồ hôi vì họ.
Thi đấu vòng tròn liên tục làm họ kiệt sức.
Sau mỗi ngày thi đấu, cả nhóm phải đến mẫu sân nhỏ đã thuê trước tập luyện đến khuya, khi về khách sạn thì Dư Thanh đã say giấc.
Hoa ngoài ban công nở rồi tàn, khi hoa nở lần nữa, vòng thi đầu tiên cũng kết thúc.
Họ xông thẳng lên phía trước đến hạng chín.
Đàm Gia Minh đến đây sau khi có kết quả vòng một, đối với họ, không qua được vòng đầu tiên thì đừng nhắc đến tên sư phụ là ai.
Vào cái đêm phấn chấn đó, cả nhóm dùng bữa ở một quán ăn đường phố, Đàm Gia Minh chỉ ra vài vấn đề trong lúc thi.
“Hôm qua thấy ban nhạc của thằng họ Tiết.” Trần Bì ăn một miếng dưa góp, nhớ lại lúc thấy nhau Tiết Giáp làm động tác nổ súng quen thuộc, hàm răng cậu ngứa ngáy, “Vòng đầu không có cơ hội, đến vòng sau chắc chắn đá tụi nó về nhà.”
Đàm Gia Minh liếc Trần Bì.
“Đừng có xem thường họ.” Lão Đàm cụng ly với Lương Tự và Chu Hiển, “Thực lực tốt lắm, đến lúc chơi chiêu thì ba người có mà sốt vó.”
Lương Tự uống ngụm rượu, rót thêm coca cho Dư Thanh.
Cô im lặng ngồi đó nghe họ bàn bạc về cuộc thi.
Đến vòng hai, Chu Hiển sẽ đàn và hát, Lương Tự đánh trống để giữ sức, sẵn sàng bứt phá vào vòng thứ ba.
Sau bữa ăn, họ cùng về khách sạn.
Một mình Dư Thanh ở trong phòng bắt đầu viết luận văn tốt nghiệp, Đàm Gia Minh có cuộc trò chuyện quan trọng với ba người họ ở phòng bên cạnh.
Khi bàn đến chuyện thay đổi phong cách âm nhạc ở vòng này, Lương Tự nói vài câu, châm một điếu thuốc.
Sau đó Đàm Gia Minh ra ngoài nghe điện thoại.
“Lão Đàm không để đám mình thở miếng nào luôn.” Có được cơ hội, Trần Bì bắt đầu lải nhải, khát nước nói, “Chu Hiển cho chai nước với.”
Chu Hiển ném chai nước suối trên bàn qua, Lương Tự nghĩ ra vài giai điệu, dụi đầu thuốc đi ra ngoài.
Anh đứng trên hành lang nghiêng đầu nhìn hai bên, Đàm Gia Minh đưa lưng về phía anh, đang vui vẻ nói chuyện với đầu dây bên kia.
Anh đang định bỏ đi, nhưng mũi chân chợt khựng lại.
“Yên tâm đi anh cả.” Đàm Gia Minh cười nhạt, “Thằng nhóc đó có mà.”
Lương Tự hơi nhướng mày, lại quay về phòng, Trần Bì đang nói hài độc thoại cho Chu Hiển nghe.
Sau khi kết thúc vòng đầu tiên, tâm trạng của họ rất thoải mái, nhưng áp lực lớn hơn và cảm giác gấp rút cũng nối gót theo sau.
Họ vẫn chăm chỉ luyện tập trước khi vào vòng hai.
Đàm Gia Minh di chuyển tới lui như không hề biết mệt, có khi đêm khuya cũng không về nhà, chỉ cần dọn hai cái bàn ra ngoài sân là có thể ngả lưng.
Đêm trước ngày thi đấu, Thượng Hải mưa to suốt đêm, Dư Thanh đang ngồi bên ban công ngắm mưa thì thấy Lương Tự về phòng.
“Sao hôm nay về sớm vậy anh?” Cô đi đến đưa khăn cho anh lau mặt, “Quần áo ướt hết rồi.”
Lương Tự lau qua loa, cởi chiếc áo thun tay ngắn để trần thân trên.
Dư Thanh đưa anh một chiếc áo sạch để thay, đang định nói chuyện, cửa phòng bỗng bị đẩy ra suýt đụng trúng cô, Lương Tự nhanh tay lẹ mắt kéo Dư Thanh ra sau lưng mình.
Anh nhíu mày nhìn về phía cửa: “Mày đi đầu thai hả.”
Trần Bì thở hổn hển một lúc lâu, đau khổ nói, “Có chuyện rồi.”
Dư Thanh không biết cụ thể là chuyện gì, Lương Tự bảo cô ở trong phòng đừng ra ngoài rồi đi với Trần Bì.
Giới underground nói lớn thì không đúng mà bảo nhỏ cũng không phải, một tin tức cũng có thể bị truyền đi rộng rãi.
Đến chiều hôm sau cô mới biết được là chuyện gì, vì Lý Vị đến đây từ Bắc Kinh.
Lúc đó Dư Thanh đang đứng ở cửa hông sân khấu nói chuyện điện thoại, có ai đó gọi Chu Hiển bằng câu từ không hay ho gì cả, bảo vệ đang giữ trật tự.
Cô nghe Trần Thiên Dương ở đầu dây bên kia lặng lẽ rơi nước mắt hỏi cô, “Anh ấy ở đó đúng không?”
Dư Thanh liếc nhìn sân khấu, đội tiếp theo lên biểu diễn là họ.
Bây giờ hầu như mọi tin tức trên Tieba về ban nhạc underground đều viết rằng Chu Hiển là người đồng tính, cô dường như đã hiểu ra gì đó.
“Lý Vị……” Cô ngập ngừng.
Trần Thiên Dương mở to mắt để ngăn nước mắt chảy xuống, chỉ mới tối hôm qua thôi, cô đi tìm Lý Vị vì muốn quay lại, sắc mặt của anh trông tệ vô cùng.
Lý Vị xin lỗi một cách trịnh trọng và nói không thích cô, Trần Thiên Dương không tin, khăng khăng đòi anh phải nói rõ lý do.
Lúc đó mặt trời đã lặn, Lý Vị nói năm chữ.
Thượng Hải vẫn mưa tầm tã, Trần Thiên Dương nói rồi bật khóc ra tiếng.
Dư Thanh không nói với cô ấy rằng thực ra đến giờ mình vẫn chưa nhìn thấy Lý Vị, nhưng đối với Trần Thiên Dương, dường như mọi thứ trước mắt đã hóa màu xám xịt, trong thế giới chỉ còn lại một câu của Lý Vị trước khi đi:
“Em không thấy tôi ghê tởm hay sao?” Xót xa đến cùng cực.
_________________
SQ:
Đồng tính không sai không ghê tởm, nhưng dùng chuyện này làm cái cớ để lợi dùng tình cảm của người khác mới ghê tởm..