Bởi vì phát hiện của Nam Nam, không khí trong phòng vốn ồn ào bỗng im bặt, mọi người nhìn nhau dò xét, ánh mắt thêm phần nghi ngờ.
Lúc này, Nam Nam rất hối hận vì mình chưa từng học tâm lý học, không thể đoán ý qua lời nói và biểu cảm.
Nếu không, có khi cậu đã nhìn ra sự chột dạ từ ai đó.
Thấy nán lại thêm chỉ phí công, Nam Nam thở dài rời khỏi phòng Tiểu Mục.
12h trưa, theo tiếng chuông đồng hồ ngân nga, quả nhiên xác Tiểu Mục đã biến mất sau khi đổi mới, mọi người chẳng tìm được manh mối gì hữu dụng từ phòng Tiểu Mục… Nếu bức chân dung bị mất tích kia được xem là hữu dụng, bọn họ cũng chỉ có mỗi manh mối bế tắc này.
“Anh, mình đi thôi.” Náo Náo kéo Mộc Mộc cứ đứng yên cạnh giường, “Phòng reset rồi, còn gì nữa mà coi.”
Mộc Mộc nhíu mày, ánh mắt dán chặt cái giường trống trơn.
Ban nãy còn cái xác trông như người sống rành rành ở đấy, giờ khi không biến mất, giường nệm sạch sẽ tinh tươm chờ đợi chủ nhân tiếp theo.
Hắn dòm mặt tường, bức chân dung biến mất nay đã quay về sau khi đổi mới, nhưng nó trống không.
Lẽ hiển nhiên, bức chân dung mới chỉ xuất hiện khi người mới đến.
Cuối cùng, Mộc Mộc vẫn rời khỏi phòng với Náo Náo.
Khi người cuối cùng bước ra, cửa phòng đóng sầm, tự động khóa trái.
Đây là quy tắc của Hệ thống thẩm phán, cho đến khi người mới đến vào ngày hôm sau và chủ động mở cửa, bọn họ không thể bước vào căn phòng này nữa.
“Anh, ngày mai chúng ta có thể…” Náo Náo ghé tai Mộc Mộc, thì thầm bằng âm lượng nhỏ như muỗi kêu, biểu cảm đầy phấn khích, con ngươi cũng bắt đầu sáng lên.
“Suỵt…” Mộc Mộc che miệng cậu ta rồi nói nhỏ, “Đừng để lộ.”
Náo Náo gật đầu lia lịa, nhưng đôi mắt vẫn tràn đầy hưng phấn khó dằn xuống được.
Trải qua màn “Quadra kill” của các ma nữ, hôm nay lại rất bình yên.
Dường như không có ai kích hoạt điều kiện chết, nhưng rõ ràng khoảng cách giữa người với người lại càng sâu sắc hơn.
Nếu nói ban đầu lòng người chỉ cách một bức tường, thì bây giờ e đã cách cả một rãnh trời.
Ít ra trước đây họ còn cảm thấy tất cả đều ở phe “Người”, ai chết cũng không có lợi gì với ai.
Nhưng từ chuyện tối qua, miễn là người có đầu óc đều nhận ra chỗ bất thường.
Nếu không có “Người” động tay động chân, sao có chuyện cả bốn người đồng thời kích hoạt điều kiện chết chứ?!
Chẳng qua bọn không biết rằng, thật ra có tận năm người kích hoạt điều kiện chết nhưng Nam Nam may mắn sống sót lần nữa.
Nam Nam cũng thấy khó hiểu, cậu kích hoạt điều kiện chết là do Lão Bạch và Tinh Tinh.
Nếu Lão Bạch hoặc Tinh Tinh còn sống thì cậu sẽ đặt hơn 90% nghi vấn vào kẻ đó, thế nhưng cả hai đều chết toi cả rồi! Chẳng lẽ là chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau ư?
“Đừng ngẩn người.” Bắc Bắc giơ tay vỗ Nam Nam, nháy mắt ám chỉ miếng thịt trong đĩa của Nam Nam, “Cậu không ăn thì tôi lại phải giúp cậu nha.”
“Đừng mơ!” Nam Nam hung hăng trừng Bắc Bắc, giơ tay chắn giữa đĩa cơm của mình với Bắc Bắc như gà mái bảo vệ thức ăn, sau đó há to miệng cắn miếng thịt.
Bắc Bắc vui vẻ nhìn điệu bộ cảnh giác ấy.
Ăn trưa xong, Bắc Bắc lại gọi Nam Nam tới phòng mình, anh nói, “Này, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, sau này trở về đừng lãng phí thời gian tìm người hay điều tra thông tin, ở bên người thân nhiều hơn đi, không có nhiều thời gian đâu.”
Nam Nam khẽ giật mình, cậu hiểu ý Bắc Bắc, nhưng… “Người thân của tôi qua đời rồi.”
Rõ ràng cơ thể Bắc Bắc run lên, anh im lặng lúc lâu mới cất giọng khô khốc, “Xin lỗi, bớt buồn nhé.”
“Không sao.” Nam Nam cười, “Nhiều năm rồi, tôi cũng quen rồi.”.
Thực ra là không, trong căn phòng trống trải không còn hình bóng quát mắng mình vào ban ngày, nửa đêm lại lặng lẽ đắp tấm chăn bị đá rơi xuống đất cho mình; không còn bóng dáng ngoài miệng thì nói ‘Tôi không có đứa con như anh’, quay người lại vượt hơn nửa tỉnh suốt cả đêm để tìm quan hệ giúp mình, giải quyết khó khăn giúp mình.
Rốt cuộc, cậu không còn cơ hội để thoải mái nhào vào vòng tay mềm mại làm nũng, than vãn, khóc lóc, vô cùng nhếch nhác, chủ nhân của vòng tay sẽ không bao giờ đẩy cậu ra.
Chủ đề của Bắc Bắc cứ thế kết thúc, thấy Nam Nam vẫn không quan tâm, anh thở dài nhéo má Nam Nam, cười trêu cậu, “Được rồi, về đi, dù sao ngày mai cũng là kỳ nghỉ, đêm nay ngủ một giấc thật ngon nhé.”
Nam Nam phiền muộn, “Ngủ gì mà ngủ, ai biết có con ma nào gõ cửa hay không!”
Bắc Bắc cười sảng, “Ai bảo Nam Nam nhà mình ‘hot’ quá chi.”
Ra khỏi phòng Bắc Bắc, Nam Nam nghĩ ngợi rồi đến gõ cửa phòng Tiểu Quang.
Có vẻ trạng thái của Tiểu Quang không ổn lắm, khóe mắt đầy mệt mỏi, khá bất ngờ khi nhìn thấy Nam Nam, “Nam Nam, có chuyện gì hả?”
“Cậu…” Nam Nam nhớ lại những gì mình đã trải qua trong thế giới của ma nữ Thiên Thiên.
Mặc dù thế giới đó được hư cấu dựa trên ký ức của Thiên Thiên, cậu thay thế thân phận của một người bạn cùng phòng nào đó, nhưng tính cách của những người khác chắc hẳn sẽ được khôi phục như cũ.
Sau khi ra khỏi thế giới đó, Nam Nam nghĩ mãi vẫn không hiểu, lúc đó Tiểu Quang rất lo lắng cho đàn chị, giờ sao lại đến đây? Hơn nữa, sau khi xảy ra chuyện đó và đến đây, tại sao cậu ta vẫn tốt với Tinh Tinh như vậy? Và điều cuối cùng… cái chết của Tinh Tinh có liên quan gì đến Tiểu Quang không?
Tiểu Quang nhìn cậu khó hiểu, dù cậu ta có cả IQ lẫn EQ cao cũng không đoán được rằng Nam Nam sẽ sống sót một đêm nữa dù đã kích hoạt điều kiện chết của Thiên Thiên, thậm chí nhìn thấy cậu ta và Tinh Tinh, gút mắc của Thiên Thiên trong thế giới của ma nữ Thiên Thiên.
“Tôi muốn hỏi cậu, tại sao thái độ của cậu đối với Tinh Tinh lần lượt khác biệt lớn như vậy?” Nam Nam nhớ lại Tiểu Quang xem như từng giúp mình, bèn đi thẳng vào vấn đề và đặt câu hỏi đầu tiên.
Thực ra điều cậu muốn biết nhất là tại sao Tiểu Quang lại bị Hệ thống phán xét kéo vào đây, con ma tương ứng của cậu ta là ai.
Nhưng dù ngốc Nam Nam cũng hiểu đây là điều không thể hỏi.
Tiểu Quang rũ mắt, chìm vào im lặng.
Nam Nam lướt vội qua vai Tiểu Quang dòm bức tường rồi nhanh chóng dòm chỗ khác.
Trong bức tranh là một đốm màu vàng, chân dung thuộc kiểu tranh trừu tượng nên rất khó tìm được manh mối, Nam Nam hơi sốt ruột.
“Nếu cậu thấy không tiện…” Thì thôi.
Nam Nam chưa nói tròn câu đã nghe Tiểu Quang bảo, “Kể cho cậu cũng không sao.”
Hả? Có hy vọng.
Nam Nam vểnh tai, Tiểu Quang nói nhỏ, “Mấy hôm nay, tôi phát hiện Tinh Tinh có vấn đề.”
Trong lòng Nam Nam run lên, “Ý cậu là sao?”
“Cậu ta rất kỳ quặc, lại nói ra một chuyện mà bản thân vốn không biết mới phải.
Tuy cậu ta cố lấp liếm cho qua, nhưng tôi vẫn thấy có vấn đề.” Tiểu Quang nhíu mày, “Tôi và Tinh Tinh là bạn cùng phòng khá thân thời đại học.
Từ sau lần lỡ miệng đó, tôi đã để ý các hành động của Tinh Tinh, cậu ta cứ như… Biến thành một người khác vậy.”.