Năm 2120, khi công nghệ trí não và công nghệ internet phát triển mạnh mẽ, game 3D do nhóm nghiên cứu phát triển ‘Thời gian’ thực hiện không có tính cạnh tranh cao.
Thời gian 100 năm đủ để con người – sinh vật thần kỳ nhất hành tinh này nghiên cứu ra sản phẩm công nghệ đột phá xu hướng thời đại.
Trước khi nhóm nghiên cứu phát triển ‘Thời gian’ ra đời thì vài công ty game hàng đầu thế giới đã phổ cập các công nghệ như hệ thống 3D, kho ảo từ mục đích quân sự đến mục đích dân dụng.
Nhưng ‘Hệ thống game online thời gian 3D’ do nhóm nghiên cứu phát triển ‘Thời gian’ thực hiện không đơn giản chỉ là game 3D.
Sức cạnh tranh lớn nhất của nó nằm ở hai chữ ‘Thời gian’.
Trong lĩnh vực này, tài năng của Thiến Thiến không nằm ở nỗ lực của bản thân mà còn liên quan chặt chẽ đến gen trội của gia tộc.
Mặc dù bố mẹ cô không phải dân công nghệ nhưng ông bà nội cô đều là trưởng nhóm đề án nghiên cứu khoa học cấp quốc gia, nổi tiếng cả nước.
Thiến Thiến và Bắc Bắc được ông bà nội dạy dỗ từ nhỏ cũng tìm thấy lĩnh vực mà cô hứng thú, đặt nền tảng vững chắc cho tương lai.
Thiến Thiến và Bắc Bắc từng thấy một bức ảnh cũ được ông nội cất giữ rất kỹ, trong ảnh ngoài bà cố hồi còn trẻ còn có một người phụ nữ trung niên cao gầy và một thiếu niên.
“Ông ơi, ông ở đâu ạ?” Bé Bắc Bắc ngây ngô hỏi.
Ông nội xoa đầu anh giải thích, “Ông nội đang ở trong bụng bà cố.” Sau đó, ông kể với Thiến Thiến và Bắc Bắc rằng người phụ nữ trung niên trong bức ảnh tên Tiểu Phương, là một giáo sư vô cùng xuất sắc thời đó, bà cố là học trò của bà ấy, còn thiếu niên bên cạnh là con trai của giáo sư Phương.
“Nói vậy, chẳng phải em cùng thế hệ với bà cố nội anh sao?!”
Bắc Bắc chưa kể xong chuyện cũ, Nam Nam đã trố mắt bật dậy, “Vậy chẳng phải em, em…” Chẳng phải em vừa hôn chắt của mình à?!
Nam Nam hoảng loạn, tâm trí rối bời, khó lòng chấp nhận.
Mặc dù Bắc Bắc không nhìn thấy nhưng anh vẫn hình dung ra dáng vẻ ngạc nhiên như bị sét đánh của Nam Nam, anh cạn lời, “Sao mà tính vậy được?! Anh và em đâu có quan hệ huyết thống!”
Dù Bắc Bắc đã giải thích, nhưng Nam Nam vẫn đỡ trán nói với cỗ máy, “Anh để em nghỉ ngơi mấy hôm đã.”
Bắc Bắc đến từ 100 năm sau… Sự thật này rất bất ngờ, nhưng rất hợp tình hợp lý, ít nhất là với Nam Nam, nó dễ chấp nhận hơn suy đoán ‘Thực ra Bắc Bắc là người chết’ của Dương Dương.
Tuy nhiên, bây giờ Bắc Bắc chỉ có thể ở trong cỗ máy, không thể làm gì ngoài nói chuyện, coi bộ chẳng hơn gì người chết.
“Thực ra phát minh của mẹ em không thất bại, bản mẫu này đã thành công.” Bắc Bắc nói tiếp.
Nhóm nghiên cứu phát triển do mẹ Nam Nam đứng đầu đưa ra ý tưởng bản mẫu ‘Cỗ máy đối thoại thời gian’, thực chất là biến cỗ máy đối thoại thời gian thành trạm trung chuyển, nó có thể mở ra một chiều thời – không gian độc lập, tạm thời lưu trữ sóng điện não ở đó.
Đồng thời, nếu có người nào đó ở tương lai cũng lưu trữ sóng điện não trong cỗ máy đối thoại thời gian, vậy chỉ cần chiều thời – không gian độc lập bị cắt ra được đảm bảo ổn định, là có thể thực hiện đối thoại giữa ‘Hiện tại và tương lai’.
Nhưng đáng tiếc, sau khi vượt qua đủ mọi khó khăn tạo ra sản phẩm mẫu, kết quả thí nghiệm lại khiến mọi người thất vọng, cỗ máy chưa từng bắt được sóng từ tương lai.
Sau khi mẹ Nam Nam qua đời vì tai nạn, nhóm nghiên cứu phát triển vốn nản lòng thoái chí càng rối loạn, dự án bị gác lại.
Không ngờ 100 năm sau, nó lại được con cháu của học trò mẹ Nam Nam kế thừa, còn mạnh dạn đưa ý tưởng thời gian vào game 3D, chuyên tâm nghiên cứu một game 3D online quy mô lớn cho phép ‘Chơi với người chơi từ thời – không gian khác nhau’.
“Vậy sao thí nghiệm lại thất bại?” Nam Nam khó hiểu.
“Vì mẹ em điều chỉnh sai mốc thời gian.” Bắc Bắc nói, “Bà ấy thu thập sóng điện não trong thời gian năm năm, nhưng thực tế năm năm sau mẹ em vẫn còn sống, một khi thành công sẽ xảy ra tình huống ‘Mình’ đối thoại với ‘Mình’, trên đời không thể tồn tại hai ‘Mình’ nên nó bị dính nghịch lý thời gian.”
“Do đó, người bật máy nhất định phải điều chỉnh thời gian về khoảng thời gian bản thân đã qua đời mới được.”
Nghe xong hết giải thích, Nam Nam cầm túi gật đầu, lạnh lùng nói, “Ồ, hiểu rồi.
Không còn gì khác thì em đi trước đây.”
Bắc Bắc: “…”
Bắc Bắc: “Đừng! Đừng đi mà! Cục cưng, em giận à?”
Nam Nam nheo mắt, “Không giận, nhưng mọi chuyện đã kết thúc, em cũng phải trở về cuộc sống của mình~ Nên tìm việc thì tìm việc, nên kết hôn thì kết hôn…”
“Không được!” Nam Nam còn chưa nói xong, Bắc Bắc đã quýnh lên, “Em chỉ có thể ở bên anh!”
“Anh?” Nam Nam cười gằn, “Mẹ sư, bây giờ anh cùng lắm chỉ là SIRI, anh bảo em ở bên SIRI?”
“…” Giọng Bắc Bắc yếu đi, “Anh, anh sẽ không như này mãi đâu, anh…”
“Còn nữa,” Nam Nam hùng hổ, “Một người đàn ông trưởng thành như em sao có thể tự thẩm du cả đời chứ? Bây giờ anh chẳng còn ‘Xúc xích’, anh lấy gì để bảo đảm hạnh phúc cho em?”
“…”
Một tiếng ‘Rầm’ vang lên, thế giới của Bắc Bắc lại chìm vào tĩnh lặng.
Mãi lâu sau, anh buồn bã thở dài..