Dự Án Thần Tượng


----------
Nhân vât xuất hiện:
Dương Tuyết Vy - thiên tài violin
Hoàn Ly Châu - bạn Tuyết Vy
----------
Một đêm trôi qua, mặt trăng lại nhường chỗ ặt trời, để mặt trời lại tiếp tục chiếu ánh nắng ban mai uôn loài. Ánh sáng tuyệt vời này chiếu khắp muôn nơi và vô tình xuyên qua chiếc rèm trắng, soi lên khuôn mặt của một cô gái.
Ánh nắng này như một chiếc đồng hồ báo thức gọi cô gái dậy.
Cô gái còn chưa tỉnh ngủ hẳn, ngu nga ngu ngơ nhìn xung quanh như kiểu người ngoài hành tinh vậy. Tôi đang ở đây? Tôi là ai?
Sau khi đã xác định ra rồi cô gái từ từ ngồi dậy, cúi xuống gầm giường với đôi dép hình con cừu đáng yêu. Đối với cô đôi dép này rất thân thương, bởi lẽ cô đã dùng nó hơn ba năm mà vẫn chưa hỏng. Điều khiến cô thích nó nhất là vì đôi dép này rất mềm mại.
Cô rùa chậm chập tiến lại gần phòng vệ sinh rồi bật đèn lên...
Trời ơi, mình đây sao? Tuyết Vy giật mình khi nhìn thấy bản thân trong gương.
Trông cô bây giờ thết sức thảm hại. Đôi mắt cô sưng mọng cả lên, một phần vì hôm qua khóc quá nhiều, phần tiếp theo là vì buổi tối cô đã suy nghĩ đến tận mười hai giờ tối mới đi ngủ.
Giờ đây nước lạnh là thứ duy nhất có thể giúp cô. Rửa mặt, đánh răng xong cô thay luôn bộ quần áo ngủ chuột Mickey, mặc lên người chiếc quần jean cũ và chiếc áo đỏ đã phai màu.
Hôm nay không phải làm thêm nên Tuyết Vy dùng thời gian này chuẩn bị bữa sáng (thường là cô hay ăn ở ngoài).
Do người làm là cô và người ăn cũng vậy nên Tuyết Vy chỉ chuẩn bị một quả trứng được ốp lếp kỹ, một miếng bánh mì và cốc nước cam mà cô mới mua hôm hạ giá.
Chuẩn bị xong đồ ăn cô ngồi xuống bàn, rồi nhìn lên tấm ảnh treo trên tường. Chúc mẹ, ông bà ăn ngon miệng... cả bố nữa.

Vẫn như mọi hôm, người duy nhất trong căn phòng này chỉ có mình cô. Thật nhàm chán.
Đang nhâm nhi miếng bánh mỳ, bỗng điện thoại cô reo. Ngày hôm qua em đã mơ. Đã mơ thấy nụ cười của anh, đã mơ thấy con mắt màu đen của anh, đã nghe thấy tiếng nói của anh trong mơ...
“A lô...”
“Giọng bà sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?” Tiếng Ly Châu nói vang lên trong điện thoại.
Nghe thấy giọng của Ly Châu, Tuyết Vy cảm thẩy vui vẻ hơn nhiều. “Không sao, chỉ là tôi vừa dậy thôi... Mà sao con sâu ngủ như bà lại dây sớm vậy? Bộ hôm này mặt trời mọc hướng tây sao?”
“Hi hi, thay đổi một chút có sao đâu...”
“Có việc gì cần giúp thì nói thẳng ra đi.” Tuyết Vy như thường lệ nỏi thẳng vào vấn đề.
“Nhầm rồi, tôi lần này không cần bà giúp, chỉ là tôi muốn giúp bà thôi.”
“Mờ ám quá, bà nói thẳng vào vần đề đi hộ tôi.” Tuyết Vy chúa ghét kiểu vòng vo.
“Người ta muốn giúp mà lại kêu nhặng xị hết cả lên... Tóm lại là bà nhớ đến công viên giải trí Nymphaea vào lúc mười giờ nhé, mặc cho đẹp vào.”
“Tôi và mặc đẹp, bà nằm mơ giữa ban ngày hả? Nói cho biết là bộ quần áo đẹp nhất của tôi là đồng phục đến trường đó.”
“Thế thì qua nhà tôi đi, tôi cho bà mượn. Đến luôn nhé.”Nói xong Ly Châu tắt mày luôn, hình như cô bạn sợ Tuyết Vy sẽ từ chối.
“Không biết lại đang âm mưa gì đây nữa...”Tuyết Vy nói nhỏ, mắt nhìn chiếc điện thoại trên tay.
----------
30 phút sau, đúng như đã hẹn cô có mặt trước nhà Ly Châu.
Dẫn Tuyết Vy vào phòng, Ly Châu chỉ lên đống quần áo trên giường.
“Bà mang tất cả đống này vào trong nhà tắm thử đi, mỗi lần thử xong một bộ thì ra cho tôi xem.”
“Ly Châu, rốt cuộc bà đang có ý định gì vậy? Chỉ là đến công viên giải trí thôi mà, sao lại phải mặc đẹp.” Tuyết Vy nói với giọng đầy nghi ngờ.
Ly Châu bũi môi. “Tôi muốn cho bà một ngạc nhiên thôi.”
“Ngạc nhiên của bà lúc nào cũng khiến tôi phát điên thôi.” Tuyết Vy phang một câu khiến tâm trạng của Ly Châu trở nên ủi xìu ngay lập tức.
Nếu không nghe thì còn chiêu này... Ly Châu thầm nghĩ.
“Hu hu hu... tôi là bạn của bà mà, tại sao lúc nào cũng nói xấu tôi vậy? Bà ghét tôi đúng không? Tình bạn bao nhiêu năm chỉ có từng này thôi sao?” Ly Châu dở chiêu nước mắt cá sấu, chạm vào điểm yếu của Tuyết Vy.
Quả nhiên Tuyết Vy đã bị lừa, cũng vì tính yếu lòng, hay tin người của cô.
Thở dài, Tuyết Vy đưa giấy cho Ly Châu. “Biết rồi... tôi sẽ đi. Bà đúng thật là mít ướt, hơi tí là khóc mới chẳng lóc...”
“Hứa đấy nhé. Hi hi, bà vào thay đồ đi.” Hoàn thành xong màn kịch hoàn hỏa, Ly Châu ngay lập tức tươi cười.
“Bà vừa diễn tuồng à? Sao lại thay đổi tâm trạng nhanh vậy?”
Vớ đống quần áo trên giường, Ly Châu đưa nó cho Tuyết Vy rồi đẩy cô vào trong nhà tắm. “Đừng nói nữa. Bà nhanh lên đi không có muộn đó.”
Cách Ly Châu cư xử nói lên, con nhỏ này chắc chắn đang có điều gì đó giấu cô...

----------
Show thời trang bắt đầu.
Ly Châu há hốc mồm khi nhìn thấy style phối hợp quần áo của Tuyết Vy. “Bà... bà từ thời nào đến vậy?”
Tuyết Vy mắt tóe tia lửa điện. “Là ai bắt tôi phải thử mấy bộ quần áo này chứ.”
Có nói thế nào thì cũng không phải lỗi quần áo, cái chính là Tuyết Vy không giỏi về vấn đề thời trang. Làm sao cô có thể mặc váy vời quần được chứ?!
“Thế sao bà lại mặc quần jean khi mặc váy chứ?”
Tuyết Vy trố mắt nhìn cô bạn. “Đây là váy sao? Ngắn vậy?!”
“Là mini đó... mini dress.”
“Tôi không mặc nó đâu, lộ liễu quá. Bà chờ tý, tôi đi thay cái khác.” Tuyết Vy chạy vào trong buồng tắm.
Mốt thứ hai của Tuyết Vy...
“Quê mùa quá. Bà đừng mặc áo cộc tay vào trong, mặc áo hai dây ra ngoài.” Ly Châu chỉ trích.
“Nhưng lưng hở...” Tuyết Vy quay lưng ra cho Ly Châu xem.
Ly Châu một tay chống cằm. “Thế mặc áo cộc tay không cũng được mà.”
“Nhưng áo cộc tay ngắn quá nên hở bụng.”
“Bà làm ơn thay cái khác đi hộ tôi.” Ly Châu nói giọng mệt mỏi.
Mốt thứ ba của Tuyết Vy... Áo bảy màu và quần jean đỏ.
“Màu sắc quá. Thay cái khác!” Ly Châu nhăn mặt nói.
Tuyết Vy tỏ vẻ không đồng ý. “Nhưng đẹp mà...”
“Thay ngay đi!” Ly Châu phóng hỏa.
Mốt thứ bốn của Tuyết Vy... Váy bồng.

“Bà muốn mọi người ngoài đường cười bà à, cô hề.”
“Nhưng đáng yêu mà.” Tuyết Vy lại lý luận.
Với một người tôn thờ cái đẹp như Ly Châu thì đây là một điều...’sỉ nhục’.
“Bộ khác.”
Mốt thứ năm của Tuyết Vy... Áo và quấn bom.
“Chân ngắn rồi thi đừng mặc quần bom. Tuyết Vy, bà cố tình mặc xấu để không phải đi đúng không?” Ly Châu tức giận nói.
“Này, bà đã thấy tôi mặc gì đẹp bao giờ chưa? Tôi biết bà xinh đẹp, mặc gì cũng đẹp, vì vậy hiểu cho tôi là tôi không biết mặc đẹp.”
Đứng dậy, Ly Châu tiến lại gấn Tuyết Vy, hai tay khoanh lại lên vẻ giáo huấn. “Nghe cho rõ, tôi sẽ nói cho bà biết thế nào là mốt thời trang...” (Ly Châu đang sướng vì Tuyết Vy khen xinh đẹp, thật ra không phải khen mà là lỡ mồm).
“Đầu tiên bà phải biết mình thuộc dạng chân dài hay chân ngắn, biết mặt mình nhìn trông baby hay già dặn, không những vậy còn phải biết da mình nấu hay trắng. Nếu là kiểu nấm lùn, da trắng, mặt chưa trưởng thành như bà thì nên mặc một chiếc váy ngắn, nhưng do bà không thích nên tôi nghĩ nên mặc quần short sẽ đẹp.”
Tuyết Vy khước từ. “Bà biết tôi có chuyền thống không thích hở chân mà, ngoại chừ đồng phục ra.”
“Làm ơn đi, một hôm thì đã làm sao, coi như mặc đồng phục... Bà chuẩn bị làm thần tượng thì nên quen với nó đi.” Ly Châu vỗ vỗ vai cô bạn.
Mồm chữ O, Tuyết Vy hỏi lại Ly Châu. “Vậy là sao? Làm thần tượng sẽ phải ăn mặc hở hang sao?”
“Thật ra cũng tùy thể loại nhạc mà bà hát thôi.”
“Ra vậy...” Tuyết Vy nhẹ nhõm thở ra. “Vậy tóm lại tôi phải mặc cái gì đây?”
Ly Châu nở nụ cười đầy hiểm ý. “Cái đó cứ để tớ ra tay giúp đỡ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận