Dụ anh vào sâu trong em

Nhà sách Hòa thành vừa trống trãi vừa yên tĩnh, từ cửa sổ lầu ba nhìn ra là có thể thấy được hoa ngọc lan.
 
Lúc Ninh Ngôn không vui thường sẽ đến đây.
 
Thủ thư nhìn thấy gương mặt quen thuộc, không kiểm tra thẻ mà chỉ nhắc nhở còn ba mươi phút nữa là quán đóng cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ninh Ngôn càng khẩn trương hơn.
 
Giá sách cuối cùng, kệ thứ hai, có một chỗ bị trống, chính là vị trí cô trả sách lại.
 
Quyển sách kia bị người khác mượn rồi?
 
Ninh Ngôn bước tới xem, từ khe hở trên giá sách nhìn sang, đối diện với một đôi mắt đen thâm thúy.
 
Đen tựa như mực, ôn nhuận như một bức tranh thủy mặc, điềm đạm tao nhã, lộ ra nét trầm ổn của người trí thức.
 
Là Đàm Diệp, người đàn ông cô luôn lặng lẽ nhìn kể từ sau mùa đông. Hôm nay anh mặc một cái áo khoác gió dài, trông lạnh lùng xa cách nhưng càng thêm vẻ thần bí.
 
Mặt Ninh Ngôn đỏ lên, lại muốn xoay người rời đi giống như những lần trước.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng lần này không được.
 
Quyển sách cô vừa trả lại khi sáng đang ở trong tay Đàm Diệp.
 

"Xin chào, xin hỏi anh có thể đưa tôi quyển sách đó được không?"
 
Ninh Ngôn khóc không ra nước mắt. Cô đã nghĩ đến rất nhiều cách để bắt chuyện, còn chưa luyện tập tốt đã phải nói chuyện với anh rồi.
 
"Không được."
 
Đàm Diệp nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, không khỏi cười khẽ nói: "Bởi vì bên trong có một số thứ không phù hợp với trẻ vị thành niên."
 
Ngón tay thon dài của anh mở một trang sách, lấy một tờ giấy ghi chú màu vàng nhạt ra.
 
Giọng nói trong trẻo đọc rõ ràng từng chữ trên đó: "Ninh Ngôn bị hôn tới nỗi động tình, hoa huyệt cực kỳ ướt át, chỉ muốn Đàm Diệp hung hăng cắm vào bên trong cô. Đàm Diệp giữ chặt lấy eo nhỏ, phần thân vừa lớn vừa nóng mạnh mẽ đi vào..."
 
"Đừng... Đừng đọc nữa!!!"
 
Ninh Ngôn suýt chút nữa là ngất đi, miễn cưỡng dựa vào tường mới đứng vững được.
 
Bộ dáng Đàm Diệp vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, quan tâm hỏi: "Sắc mặt em không được tốt lắm, bị tụt huyết áp sao? Cùng nhau ăn một bữa cơm nhé."
 
Anh gấp sách lại, làm như muốn giải quyết dứt khoát: "Em không cảm thấy chúng ta cần nói chuyện sao?"
 
Chuyện xấu bị phát hiện, mặt mày Ninh Ngôn xám như tro tàn.
 
"Tôi mời em." Đàm Diệp lấy một cái thẻ hội viên ra, ngón tay điểm nhẹ lên trán cô để cô hoàn hồn lại, "Đồ ngọt của nhà hàng kia rất ngon."
 
Nhà hàng dành cho hội viên, Ninh Ngôn luôn nghe chị gái mình khoe khoang về việc chị ấy đã vào đó hai lần rồi.
 
.........
 
Không nói không rằng đi vào nhà hàng. Trong phòng riêng, Đàm Diệp chọn món xong, sau đó để nhân viên phục vụ đóng cửa lại, nhấp một ngụm trà hỏi: "Đã chú ý đến tôi từ khi nào? Chỉ có tờ ghi chú thế thôi sao?"
 
"Thành thật xin lỗi anh!"
 
Ninh Ngôn cúi thấp đầu xuống, ấp úng nói đúng sự thật: "Là ba tháng trước, lần đầu tiên anh tới thư viện, lúc mà anh ngồi cạnh cửa sổ đọc 'Cô Tô'."
 
Khi đó bên ngoài u ám, tuyết rơi đầy trời.
 
Đàm Diệp và cô thoáng đi qua nhau, trên người anh có mùi mực thoang thoảng, giữa mùa đông lạnh lẽo phá lệ tươi mát.
 
Khi anh lấy sách, chiếc nhẫn ở ngón áp út xuất hiện trong tầm mắt cô.
 
So với chiếc nhẫn bạch kim tinh xảo thì bộ dáng đọc sách của anh càng mê người hơn.
 
Lúc anh ngẩng đầu, trời đột nhiên sáng lại sau ba ngày âm u.
 

Tia nắng chiếu lên gương mặt cực kỳ tuấn tú đó, anh giống hệt như người bước ra từ trong sách
 
"Em trộm tìm tư liệu anh mượn đọc, tra ra được tên, tuổi và địa chỉ của anh." Giọng nói của Ninh Ngôn nhỏ dần: "Em đoán anh là giảng viên của trường đại học bên cạnh, dạy chuyên ngành tiếng Trung."
 
Phần lớn sách anh mượn đọc đều là sách văn học. Thời điểm lấy thẻ ra mượn sách, Ninh Ngôn nhìn lén sang thì thấy trong túi anh còn có thẻ giáo viên của Gia Đại*.
 
(*) : 嘉大 ( tựa như Bắc Đại- Đại học Bắc Kinh)
 
"Độc thân."
 
Một tuần trước, anh còn mượn quyển sách .
 
Nói xong lỗ tai Ninh Ngôn đỏ lên. Cô khẩn trương ăn một miếng bánh tart trái cây, hy vọng nó có thể khiến mình sặc chết.
 
Nhưng Đàm Diệp không tức giận.
 
Anh tựa như một người giáo viên tốt, cực kỳ kiên nhẫn và khoan dung, dẫn dắt cô từng bước rồi hỏi: "Vậy tờ ghi chú này là sao?"
 
"Cái này, cái này là viết lúc đọc sách."
 
Tầng ba của cửa hàng bên cạnh chỉ cho phép người trưởng thành đi vào.
 
"Sách của Thạch Mộc thật sự rất cảm động. Lúc em đọc đến chương mười ba của « Cô Tô », Phong Mộc và Mạc Thần đã xa nhau từ nhỏ, ngay khi Phong Mộc nhìn thấy được bức ảnh Mạc Thần vẫn đang đứng dưới gốc cây ở nơi hẻo lánh kia chờ anh, anh liến bất chấp khói lửa chiến tranh, ngàn dặm quay về tìm cô."
 
Nói đến tác giả mình yêu thích nhất, Ninh Ngôn không còn là cô bé hướng nội trong mắt người lớn nữa.
 
"Em thấy cảnh bọn họ lên giường ngay sau đó, làm… ặc, tại thời điểm họ đang mây mưa thì viết ra." Ninh Ngôn nhắm mắt, "Thật xin lỗi! Em sai rồi, em không nên nghĩ tới anh! Sau này..."
 
Đột nhiên có thứ gì đó chặn môi cô lại
 
Ngón tay lành lạnh của Đàm Diệp vân vê môi cô, chọc lòng người ngứa ngáy.
 

Anh lau chút đường dính bên khóe miệng cô, giọng nói dần dần rõ ràng, "Sau đó?"
 
"Em chỉ thấy hai người họ hôn nhau, chính là câu 'Anh liếm nhẹ cánh môi cô, nhẹ nhàng tiến vào bên trong khoang miệng của cô'." Ninh Ngôn thề với trời rằng, cô không nhìn thứ gì không phù hợp với trẻ vị thành niên cả.
 
"Thật đáng tiếc." Khó trách cô chỉ có thể viết ra những tưởng tượng khô khan như vậy
 
Đột nhiên môi bị thứ gì đó đè lên
 
Cánh môi của Đàm Diệp còn ấm áp mềm mại hơn so với tưởng tượng của Ninh Ngôn. Hơi thở của anh phả lên da thịt cô
 
Bờ môi bị anh nhẹ nhàng gặm cắn, có hơi đau nên cô hé miệng ra, đầu lưỡi của anh trượt vào trong liềm phần hàm trên. Ninh Ngôn nhịn không được mà hừ một tiếng, lưỡi cũng bị quấn lấy.
 
Cô ngơ ngác không biết đáp lại, mặc cho anh liếm mút khoang miệng, thậm chí là tận sâu bên trong.
 
Lúc tách ra, bên khóe miệng còn vương một sợi chỉ bạc, Đàm Diệp giúp cô lau đi.
 
Nhưng càng lau cô càng ngơ ra.
 
“Là như thế này sao?” Đàm Diệp ngồi lại vị trí, duỗi tay nhéo mặt cô, “Chỉ thấy phần hôn môi?”
 
“A, vâng.”
 
Ninh Ngôn còn đang đắm chìm vào nụ hôn đầu ban nãy.
 
“Em hẳn là nên xem tiếp.” Đàm Diệp vuốt ve đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, đôi mắt phản chiếu bóng dáng cô bên trong càng trở nên thâm trầm hơn, “Ninh Ngôn, em sẽ thấy được ‘tôi yêu em’.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận