Còn một giờ nữa là đến tiệc trà, Đàm Diệp dẫn Ninh Ngôn đến cửa hàng nhỏ gần ký túc xá.
“Sao chỉ mua có một cái?” Đàm Diệp đứng dưới tàng cây chờ cô, ánh chiều ta xuyên qua lá cây tạo thành từng đốm sáng nhỏ dưới mặt đất, bóng dáng của anh càng thêm mông lung thần bí.
Tim Ninh Ngôn đập cực kỳ nhanh, cô trả tiền thừa lại cho anh, “Mua nhiều mang về sẽ không giải thích được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ý anh là...” Đàm Diệp duỗi tay, nắm lấy một góc váy ngắn ngủi, chỉ cần anh nhẹ nhàng vén lên sẽ thấy ngay hạ thân trần trụi của cô, “Lại mua thêm một cái quần bảo hộ nữa đi, váy ngắn như vậy, quần lót nhỏ của em đều bị anh nhìn thấy hết.”
Tâm tư nhỏ thế nhưng bị phát hiện sớm như vậy, Ninh Ngôn thẹn thùng nói: “Anh bắt nạt em.”
“Theo lý phi lễ chớ nhìn.” Đàm Diệp không vén lên, ngược lại chỉnh sửa váy cho cô, cực kỳ giống giáo viên đang sửa sang lại vẻ ngoài cho học sinh : “Lần đầu tiên anh chú ý đến váy ở dưới, rất đẹp.”
“Lần đầu tiên?”
Có lẽ là giọng nói mê hoặc đùa giỡn của Đàm Diệp với hình tượng chính nhân quân tử của anh khác nhau một trời một vực, Ninh Ngôn nói: “Gạt người, rõ ràng chị em cũng từng mặc rồi.”
Ninh Ngôn nhớ rõ, chị gái tới Gia Đại tham gia thi đấu, lúc đó trời lạnh như vậy còn cố ý mặc váy siêu ngắn.
“Anh đi nhìn một tuyển thủ để làm gì?” Đàm Diệp nói như đó là chuyện đương nhiên, “Chẳng lẽ Ngôn Ngôn không phải cố ý cho anh nhìn sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…” Ninh Ngôn lùi ra sau một bước, lúc lâu sau cũng không nói nên lời.
“Rất đẹp.”
Đàm Diệp cúi xuống ghé sát tai cô, nói rõ từng chữ: “Anh rất thích xem, nhưng mà không được cho người khác nhìn thấy, anh sẽ tức giận.”
“Em... Em đi mua quần bảo hộ!”
Thật là muốn mạng người mà.
Anh vừa ghen vừa tức giận lại như muốn câu lấy hồn Ninh Ngôn, cô che váy lại xoay người chạy đi
Lúc cô trở về, trong tay lại có thêm hai thứ khác.
Cô mua một cặp kẹo dẻo tình nhân, một nam một nữ, tách trái tim ở giữa ra.
“Cho anh.” Ninh Ngôn cúi đầu, tay nhỏ khẽ run, lớp đường bọc bên ngoài kẹo rơi xuống, “Em nghe chị nói, anh chưa từng có bạn gái. Cho nên đây là lần đầu tiên nhận được loại này...”
Kẹo tình nhân nhỉ?
Ninh Ngôn tham lam nghĩ, bản thân mình đã dành cho Đàm Diệp rất nhiều lần đầu tiên.Cô nhất định không phải là người đầu tiên yêu thầm anh, cũng không phải là người đầu tiên nói thích anh.
Nhưng tuyệt đối là người đầu tiên tặng cho anh loại kèo này. Cô thật là quá đáng mà, rõ ràng không thể nhưng vẫn muốn anh nhớ kỹ..
Đàm Diệp nở một nụ cười trầm thấp, ngón tay thon dài nhận lấy kẹo, trông cực kỳ không xứng.
“Đây là lần đầu tiên anh nhận được loại kẹo giá năm đồng hai cái này.” Đàm Diệp ăn một cái, là vị đường hóa học giá rẻ, ngọt đến phát ớn.
“Em không có tiền tiêu vặt, cũng không thể bắt anh đưa tiền rồi mua quà tặng anh được.”
Dù sao cũng là anh rể tương lai, là người đàn ông mà ngay cả chị gái cũng chỉ có thể ngước nhìn.
Mình thật ngu ngốc.
Ninh Ngôn mất mát, hơi tủi thân, “Xin lỗi, lần trước anh tặng nhẫn cho em, em cũng không biết phải tặng cái gì. Nếu không thì anh lấy lại đi?”
“Không đâu.”
Đàm Diệp ngậm kẹo trong miệng, “Nếu nhất định phải đáp lễ thì nói, ‘anh là người đầu tiên tặng nhẫn cho em’ đi, như vậy là đủ rồi.”
Nhưng… Sau này thì sao?
Anh nhất định cũng sẽ tặng nhẫn cho chị. Bản thân mình càng lún càng sâu, khả năng sẽ không bao giờ nhận nhẫn của người khác nữa.
Ninh Ngôn không dám hỏi, bởi vì cô phát hiện Đàm Diệp thật sự ăn kẹo.
Cô cũng ăn một nửa kẹo trong tay, ặc, vừa ngọt vừa ớn, sẽ sâu răng mất.
Nhưng Đàm Diệp không ghét bỏ.
“Không ớn sao?”
“Hửm? Rất ngọt.” Đàm Diệp hỏi một đằng trả lời một nẻo. Anh cúi đầu lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ, không tự giác bước chậm lại, thừa dịp hoàng hôn dần buông xuống, không có ai nhìn thấy, cùng cô đi qua hành lang dài.
Gió đêm thổi đến, hương hoa đầu xuân rất nhạt.
Kẹo giá rẻ ngấy đến mức ớn người.
Đàm Diệp yên lặng đưa duỗi tay ra nắm lấy bàn tay lạnh cóng của cô trong lòng bàn tay mình.
Nhưng mà không sao, cô gái bảo bối của anh là ngọt nhất.