Mọi người đã đến tiệc trà đông đủ. Ninh Ngôn vốn hướng nội, lại không phải sinh viên Gia Đại, hoàn toàn không dám chủ động mở miệng.
Mấy vòng chơi nối thành ngữ đã qua, đồ ăn trên bàn vơi đi một nửa, anh chàng chủ trì nói muốn chơi trò nói thật hay mạo hiểm.
Đàm Diệp vốn luôn trầm mặc lại gật đầu, không từ chối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy thầy cũng đừng chơi xấu đấy! Ngồi một chỗ mà không nói lời nào như thế là không được đâu!” Anh chàng chủ trì nói như vậy khiến bầu không khí trở nên sôi nổi hơn, sau đó ra vẻ khổ não, “Vậy cuối cùng ai là người bị loại đầu tiên? Phải phạt!”
Ninh Ngôn sợ hãi giơ lên tay.
Cô thật sự rất xấu hổ, vòng cuối cùng lại trộm nhìn Đàm Diệp, trọng tài ngầm thừa nhận cô trả lời không được nên loại cô ra. Cô còn đang mừng thầm rằng mình có thể yên tâm nhìn lén Đàm Diệp, nào nghĩ đến còn có trừng phạt, thật uất ức.
“Chọn nói thật hay là mạo hiểm đây?” Anh chàng chủ trì lấy ra một xấp thẻ, thấy Ninh Ngôn tuổi nhỏ lại ngoan, lặng lẽ đổi thứ tự, “Đàn em có thể chọn mạo hiểm, sẽ đỡ mất mặt hơn đó.”
Ninh Ngôn đang vươn tay liền dừng lại.
Hình như cô từng nghe chị gái nói, chị ấy đã từng chơi loại trò chơi này và phải trả lời rằng bản thân từng ngủ với mấy người, sinh hoạt tình dục lần trước là lúc nào.
Cô cũng không nên!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em chọn mạo hiểm.” Ninh Ngôn nhanh chóng rút một tấm thẻ, vừa mở ra xem khuôn mặt liền đỏ bừng.
“Ôm một người bất kỳ ở đây sau đó đoán đúng chiều cao của người kia.” Anh chàng chủ trì thay Ninh Ngôn đọc nội dung trong tấm thẻ, đưa cho cô một cái đĩa quay, “Đàn em chọn đi! Nhiều chị em đẹp như vậy tùy em chọn!”
Ninh Ngôn nhìn kỹ, ở đây chỉ có một đôi tình nhân, chỉ có ba nam sinh thì lại ngồi với nhau.
Cô không có khả năng đen đủi như vậy chứ.
Duỗi tay quay đĩa, kim đồng hồ quay vài vòng, cuối cùng cũng dừng lại khi tim Ninh Ngôn nhảy lên tận cổ.
“Oa!”
Các sinh viên phát ra tiếng hô kinh ngạc, chỉ thấy kim đồng hồ chỉ về phía Đàm Diệp.
Đàm Diệp là người lạnh nhạt, ngồi ở đằng kia vừa xa cách vừa cao ngạo không ai dám đến gần. Lần này Ninh Ngôn muốn chơi xấu chỉ người bên cạnh Đàm Diệp cũng không được.
“Thầy Đàm.” Anh chàng chủ trì tặc lưỡi, anh ta nào nghĩ sẽ quay trúng Đàm Diệp chứ?
“Không sao, cứ làm đi.”
Đàm Diệp đứng lên, dáng người cao dài tuấn lãng. Nút áo sơ mi của anh được cài một cách cẩn thận tỉ mỉ, khiến cho người ta cảm thấy áp bức.
“Em, em không ôm. Em chỉ nhìn thôi là được rồi.”
Ninh Ngôn khẩn trương lắc đầu, sắc mặt gần như trắng bệch, “Em đoán...”
“Đoán sai sẽ có hình phạt.” Vẻ mặt Đàm Diệp vẻ mặt nghiêm túc, bộ dáng đứng đắn chơi trò chơi, vì cô mà tri kỷ suy xét, nhắc nhở nói: “Hình phạt của tấm thẻ này là gì?”
“Đứng trước mặt mọi người hát một bản tình ca.”
Ninh Ngôn tâm như tro tàn, bắt cô hát một bài tình ca trước mặt mọi người? Còn không bằng lấy mạng cô đi cho rồi.
“Đoán hay không?” Đàm Diệp hơi giang hai tay ra, “Phải tự tin lên, hướng ngoại một chút, em có thể làm tốt mà.”
“Thầy Đàm nói đúng! Đừng thẹn thùng quá! Đàn em, em có thể làm được!” Có người bắt đầu cổ vũ Ninh Ngôn, mọi người vừa vỗ tay vừa hô cố lên, Ninh Ngôn cúi đầu bước qua, nhanh chóng ôm nhẹ Đàm Diệp một cái.
Cô nghe thấy tiếng cười nhẹ và tiếng tim đập rất nhanh của Đàm Diệp.
Giống như có bảo bối đang sà vào ngực anh vậy.
“Em đoán…”
Ninh Ngôn mơ mơ màng màng trả lời: “1m86?”
“Siêu vậy?” Anh chàng chủ trì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bước qua so chiều cao với Đàm Diệp, quả nhiên là không khác biệt mấy, “Em cũng cao 1m86, thầy Đàm, em ấy đoán đúng rồi sao?”
Đàm Diệp gật đầu: “Không sai chút nào, em thật lợi hại.”
Ninh Ngôn quay về chỗ ngồi của mình trong tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người, nhưng không lọt tai được cái gì cả.
Cô bốc thăm trúng con số 186, là số may mắn của cô
Cũng là số đo chiều cao của Đàm Diệp. Đây là… Trùng hợp?
Tim đập thình thịch, anh chàng chủ trì bỗng nhiên nói: “Người bị đoán trúng cũng có hình phạt, hay là thầy Đàm hát tình ca cho mọi người nghe đi?”
Đàm Diệp nhuẫn nhuyễn lợi dụng đặc quyền làm giáo viên của mình, “Giọng của thầy không tốt, không nên làm hại lỗ tai của mọi người. Để lát nữa kết thúc thầy mời mọi người đi uống trà sữa được không?”
Nghĩ đến chuyện tiệc trà kết thúc còn có trà sữa để uống. Mọi người lại chơi thêm một giờ, vận may của Ninh Ngôn không biết thế nào mà lại bị trúng lần nữa.
Lần này cô chọn nói thật.
“Thích dáng vẻ nào của bạn trai/bạn gái nhất? Vì sao?”
May chỉ là câu hỏi bình thường, nếu đề tài mà khiến người ta mất mặt, anh chàng chủ trì thấy thế nào cũng giống như bắt nạt cô gái ngoan ngoãn này.
Nữ sinh bên người Ninh Ngôn nói: “Đây không phải là đang ức hiếp dân FA sao? Nếu chưa có người yêu thì sao?”
“Người mình thích cũng được mà.”
Ninh Ngôn vội vàng lắc đầu: “Em, em không có, có thể đổi câu hỏi khác được không?”
“Vậy đến nhận hình phạt đê!”
Chỉ thấy anh chàng chủ trì nhanh tay rút ra một tấm thẻ: “Chọn một người khác giới ở đây thổ lộ thâm tình, đối mặt với nhau mười giây.”
Ninh Ngôn không dám chọn, dù sao thì cũng còn có một đôi tình nhân khác.
Anh chàng chủ trì nói chọn không được thì để anh, anh ta vươn ngón tay ra lầm bẩm: “Tên gà trống được chọn là ai nào.”
Như thế ba lần, ngón tay dừng trên người Đàm Diệp
Ninh Ngôn gần như ngất đi.
“Hửm, thổ lộ thâm tình?” Đàm Diệp cũng cười, “Nếu không em đọc thơ đi, hoặc là đối câu từ cũng được, xem như qua cửa.”
“Hả? Được.”
Phải đối cái gì đây.
Chấp tử chi thủ*? Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp?
(*) Nắm lấy tay người
Ninh Ngôn cảm thấy có lẽ nên bối một câu hận chẳng quen khi chưa gả người, không, đúng hơn là quân sinh ta chưa sinh.
“Đối không ra sao?”
Có người bắt đầu chỉ cho Ninh Ngôn vài câu.
“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi*.” Giọng nói Ninh Ngôn run run, giọng mũi mềm mại như bông, chỉ có Đàm Diệp có thể nghe thấy, “Tâm duyệt quân hề quân bất tri*.”
(*) Trích trong bài thơ Việt nhân ca
Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi
Tâm duyệt quân hề quân bất tri.
Dịch nghĩa:
“Núi có cây, cây có cành,
Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay.”
“Hửm?”
Đàm Diệp đột nhiên cười một cái, đôi mắt thâm thúy lộ ra ý cười dịu dàng như mùa xuân, anh đến gần Ninh Ngôn, cố ý lớn tiếng nói: “Em nói gì cơ, tôi không nghe thấy. Lặp lại lần nữa đi.”