Ninh Ngôn trở về phòng mới phát hiện điện thoại mình có tin nhắn.
Đàm Diệp gọi điện không có ai bắt máy, anh nhắn lại rằng: Cái đó trước tiên không cần, chờ em thi đậu đại học, anh sẽ dạy em cách dùng như thế nào.
“Vâng.” Ninh Ngôn lấy hết can đảm trả lời lại: “Nếu em thi đậu Gia Đại, anh sẽ dạy em cái này sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em muốn anh dạy cho em cái gì cũng được.”
Thời điểm Ninh Ngôn đang cười bản thân mình nghĩ quá nhiều, màn hình lại sáng lên. Đàm Diệp đã gửi một biểu tượng hình con mèo đáng yêu đến: “Cho dù anh không biết, anh cũng có thể học.”
Trong lúc nhất thời, Ninh Ngôn nghĩ không ra có cái gì là anh không biết, luôn cảm thấy Đàm Diệp hẳn là rất khẩn trương. Nếu không sẽ không gửi một hình biểu tượng cảm xúc, còn đột nhiên cách một khoảng trống.
“Cái gì anh cũng biết mà.” Ninh Ngôn cẩn thận trả lời lại: “Em thấy anh là người giỏi nhất.”
“Nhưng anh còn chưa học được cách yêu đương với em.”
“Nếu nơi nào còn chưa tốt, xin Ngôn Ngôn hãy chỉ ra chỗ sai.”
Màn hình hiện lên hai tin nhắn này. Tim Ninh Ngôn đập thình thịch, cô lăn qua lăn lại trên giường hai vòng, đầu đụng vào thành giường phát ra một tiếng ‘cốp’.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Che lại cái đầu bị đụng đau rồi đi tắm, lúc này Ninh Ngôn mới tính thanh tỉnh một chút.
Cô nghe thấy tiếng mẹ đã về, hình như đang cãi nhau với Ninh Mạn.
Tiếng máy sấy tóc rất ồn ào, Ninh Ngôn không muốn đi quan tâm chuyện của mẹ và chị. Theo Ninh Ngôn thì chị đang muốn mua xe, muốn đi show thời trang. Đây đều là những chuyện tùy hứng quá mức.
Nếu người xin xỏ là cô, nhất định sẽ bị mắng bị đánh một trận. Dù gì ba vẫn thường xuyên ra ngoài công tác, một năm về nhà cũng chỉ được mấy lần, vất vả kiếm tiền như vậy, nếu trong nhà tiết kiệm một chút thì vẫn tốt hơn.
Dường như có tiếng đánh nhau, Ninh Ngôn rối rắm không biết có nên đi ra ngoài khuyên can hay không, nhưng nghĩ lại, bản thân cô có thể khuyên ai được chứ.
Trừ phi đau khổ nói: Hai người đừng đánh nữa, hai người đánh nhau rồi cũng sẽ đau lòng nhau, dứt khoát đánh con đi cho rồi.
Ninh Ngôn cô cũng không phải đồ ngốc.
Sáng hôm sau, Ninh Ngôn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô bị bệnh thiếu máu, tính tình lúc ngủ dậy thật sự rất tệ. Nhưng nhìn đến tiên hiện lên trên màn hình điện thoại, trong nháy mắt vừa khẩn trương vừa chờ mong nhận điện: “Alo, ba ạ?”
“Ừ. Ninh Ngôn, chị con dậy chưa?”
Lúc này mới 6 giờ sáng, cô là bị đánh thức, còn Ninh Mạn sao có thể dậy giờ này được. Ninh Ngôn nói: “Còn chưa, có cần con đưa điện thoại đến cho chị ấy không ạ?”
“Không cần đâu, đừng quấy rầy nó ngủ.”
Ninh Thước ở đầu bên kia điện thoại nói: “Chị con chặn số ba rồi, cũng không còn cách nào khác, con thay ba khuyên chị đi, nó không muốn gả đi kia kìa.”
“Sao ạ?”
Ninh Ngôn ngây ngốc. Cô không biết ba cũng quan tâm đến chuyện kết hôn của chị như vậy.
“Người này thật sự rất tốt. Ba hỏi thăm một số bạn bè, không ai nói hắn không tốt, đều nói nếu Mạn Mạn gả được cho hắn là may mắn. Con giúp ba nói với nó, ba mẹ đều là vì muốn tốt cho nó.”
“Vâng vâng, được ạ.”
Ninh Ngôn chỉ biết vâng vâng dạ dạ, đầu óc rối bời.
Ninh Thược bớt phiền lòng hơn nói: “Vậy là tốt rồi, Ninh Ngôn thật ngoan. Chị con gả vào một gia đình tốt là ba yên tâm rồi.”
Ông nói xong liền cúp máy.
Ninh Ngôn cảm thấy trong lòng như bị một cái gai đâm vào. Không biết câu nói ba yên tâm rồi là có ý gì, tựa như sau khi chị gái lấy chồng, ông sẽ không còn lo lắng gì về trong nhà.
Nhưng Ninh Ngôn khá ngốc, miệng cũng không ngọt, hoàn toàn không biết nên hỏi như thế nào.
Lúc ăn cơm sáng, Hứa Nghi Nhàn hỏi Ninh Ngôn sao lại ngây ngốc ở đó, đừng có vì thi rớt một lần mà giả bệnh không đi học. Ninh Ngôn vâng một tiếng, lại vội vàng lắc đầu.
“Giả vờ, lại tiếp tục giả vờ!” Hứa Nghi Nhàn tức giận đập bàn: “Mày ngốc như vậy, có mất mặt không?”
“Con ăn no rồi.”
Ninh Mạn đứng lên, nói với giọng điệu nhàn nhạt: “Con cũng phải đến trường, đúng lúc có thể đưa nó đi.”
Đây là lần đầu tiên cô ngồi xe Ninh Mạn đến trường. Giá trị của chiếc xe này rất xa xỉ, có ý nghĩa đặc biệt, Ninh Mạn chưa bao giờ cho Ninh Ngôn ngồi.
“Có phải ba gọi điện thoại cho mày không?”
Gặp đèn đỏ, Ninh Mạn khó chịu nhíu mày lại: “Mày cũng định khuyên tao lấy chồng đúng không?”
“Không, không phải.” Ninh Ngôn vội vàng lắc đầu: “Chị còn trẻ như vậy, không lấy chồng cũng rất tốt.”
Chậc.
Nói câu lấy lòng cũng không xong, bộ dáng lại run bần bật.
Nhưng cố tình Ninh Mạn lại thả lỏng hơn một chút, cô ta dẫm chân ga, chậm rãi nói: “Tối hôm qua tao đã nghĩ kĩ rồi, bản thân tao thật sự có nhiều chuyện làm không đúng…”
Ninh Mạn muốn nói lại thôi, cuối cùng chuyển đề tài: “Tao là nghiên cứu sinh, không thể chuyện gì cũng nghe mẹ nói được. Bà ấy nói Đàm Diệp tốt, tao cũng cảm thấy tốt. Nhưng mà cho dù có tốt cũng không thích hợp với tao, cũng không thể mạnh mẽ ép buộc bắt tao nghe theo được.”
Chẳng lẽ là chuyện hôm qua Đàm Diệp đưa mình ra ngoài ăn cơm? Ninh Ngôn nín thở, tim đập mạnh.
“Mày nói xem, anh ta là giảng viên đại học, sáng đi chiều về, nghe nói sở thích là đọc sách. Bề ngoài đẹp trai thật đấy nhưng tao lại không phải fans anh ta, dựa vào vẻ bên ngoài của đấy là có thể sống qua ngày được sao?”
“Nhưng anh ấy có tiền…”
“Ba vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, nuôi chúng ta như vậy, chẳng lẽ là dạy chúng ta sau khi lớn lên sống dựa vào đàn ông sao?”
Thừa dịp đang đèn đỏ Ninh Mạn lấy son môi ra tô lại: “Hơn nữa mẹ vốn không bắt tao lấy anh ta, lỡ như sau khi kết hôn anh ta phá sản, ngoại tình, bạo lực gia đình, bất lực thì sao? Chị mày muốn ly hôn cũng không được. Bây giờ mẹ lại nói nếu tao không gả cho Đàm Diệp, đắc tội Đàm gia, khiến bà mất mặt, không thể không đánh tao.”
“…Anh ấy sẽ không…” Ninh Ngôn nhỏ giọng nói, Đàm Diệp sẽ không làm những chuyện như vậy.
Càng không có khả năng bị bất lực.
“Nếu không thì vậy đi, Ninh Ngôn, lúc trước đi xem mắt, Đàm Diệp nói đến nhà chúng ta nhìn người. Mày dứt khoát yêu đương với Đàm Diệp đi.”
“Hả?”
Từ từ, người mười tám tuổi như cô yêu đương với Đàm Diệp?
Lúc Ninh Ngôn đang khiếp sợ, điện thoại Ninh Mạn đặt trên xe đột nhiên sáng lên, có người gửi tin nhắn đến.
Người gửi: Sảng Oai Oai 4.11
Là ngày 23 tháng 4 sao? Vậy là quen hôm trước rồi?
‘ bảo bối, khi nào gặp lại? ’
Ninh Mạn vội vàng tắt điện thoại di động, giọng trầm lại: “Mày xem hiểu?”
Ninh Ngôn ngây thơ lắc đầu rồi lại gật đầu: “Có người hẹn chị ra ngoài uống rượu sao? E nhớ rõ chị từng nói quán bar ở trên đường dành cho người đi bộ chơi rất vui.”
Ninh Mạn lập tức thở phào, đồng thời hung dữ nói: “Tóm lại việc này cứ làm như vậy đi, sau này mày và Đàm Diệp hẹn hò đi, tao không muốn lấy một tên mọt sách đâu. Mày sẽ không khiến chị gặp khó khăn, đúng không?”
“Vâng…” Ninh Ngôn đồng ý: “Nhưng mẹ thì sao?”
“Cùng lắm thì bỏ nhà trốn đi thôi.”
Ninh Mạn chê cười Ninh Ngôn: “Mày thi đại học xong cũng muốn học ngoại trú*?”
(*) Học sinh chỉ lên lớp học, không ở lại trường.
Không không không, Ninh Ngôn tuyệt đối không nghĩ đến chuyện học ngoại trú. Ninh Mạn vừa nói rời nhà trốn đi thì cô biết rằng chuyện này không thể được.
Đến lúc đó chỉ còn mỗi mẹ, sao có thể nấu cơm cho cô, nhất định sẽ ra ngoài dạo phố mua sắm với mấy phu nhân nhà giàu khác.
Động lực thi đậu vào Gia Đại lại nhiều hơn một chút.
Điều kiện ký túc xá của Gia Đại cực kỳ tốt.
Có động lực, mục tiêu được xác định, lại có Đàm Diệp dạy kèm. Cuối cùng trước kỳ thi đại học một tuần, Đàm Diệp tự mình soạn ngắn gọn những thứ trọng điểm cho Ninh Ngôn, thậm chí còn ra cho cô một số đề coi như đề dự đoán.
“Ngôn Ngôn, đừng lo lắng.” Đàm Diệp nhân lúc cô nghiêm túc làm bài ngồi bên cạnh, cầm tay cô nói nói: “Em có thể thi đậu, mọi chuyện sẽ tốt thôi.”