Ninh Mạn hẹn Đàm Diệp ra ngoài, cô ta nhịn không được gọi ba cuộc điện thoại, lần nào anh cũng nói là đang bận.
“Nhưng thức ăn ở cửa hàng này rất ngon, chỉ tuần này mới có, chờ đến khi anh rảnh thì không kịp ăn rồi.” Từ nhỏ đến lớn, Ninh Mạn rất ít khi bị từ chối, nếu không phải Hứa Nghi Nhàn đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm cô thì cô đã ngắt máy rồi.
“Tôi thật sự không rảnh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàm Diệp ở đầu bên kia điện thoại vẫn nhàn nhạt nói: “Cô thật sự muốn ăn thì ăn một mình đi. Tôi thật sự rất bận, hẹn gặp lại.”
“Nhưng hai người ăn cơm với nhau mới đủ!” Hứa Nghi Nhàn lên tiếng.
“Một người có thể ăn hai phần,” trước khi Ninh Mạn mở miệng, Đàm Diệp lại nói: “Ăn không hết, có thể gói đem về.”
Cuộc trò chuyện dừng lại, Ninh Mạn đứng tại chỗ ném điện thoại xuống đất.
“Mẹ muốn con gả cho loại người này?” Ninh Mạn oán hận nhìn về phía Hứa Nghi Nhàn: “Từ nhỏ đến lớn, mẹ quản chuyện học hành của con còn chưa tính, bây giờ trưởng thành rồi còn quản chuyện con kết hôn, mẹ xem con là gì? Con rối sao?”
“Mẹ đây không phải là muốn tốt cho con sao? Ba con cũng cảm thấy không tồi mà!” Hứa Nghi Nhàn nào nghĩ đến Ninh Mạn vẫn luôn nghe lời hiểu chuyện đột nhiên lại cáu kỉnh như vậy, sợ hãi ôm ngực.
“Nhưng con cảm thấy không tốt!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Mạn tức giận đến điên, đẩy cửa đi ra ngoài: “Mẹ chỉ biết đến sĩ diện của mình, vậy thì mẹ gả Ninh Ngôn đi, con không muốn gả cho người mà mình phải nhìn sắc mặt người ta mà sống!”
Ninh Ngôn ở trong phòng làm bài bị quấy rầy đau đầu không thôi.
Quả nhiên, mẹ tới gõ cửa cô, nói vài câu rằng chị không nghe lời, bảo cô đi khuyên nhủ.
“Mẹ cũng không nói nổi chỉ, con đi thì làm được gì chứ?”
“Hai đứa là chị em ruột đó!” Hứa Nghi Nhàn nói một cách đương nhiên: “Mẹ và Mạn Mạn có thể không hợp ý nhau nhưng hai đứa là chị em ruột mà không nói chuyện được sao?”
Ninh Ngôn vốn cảm thấy không có gì, nhưng Hứa Nghi Nhàn lại nói: “Đàm Diệp là một người đàn ông tốt, trong nhà có tiền, bối cảnh gia đình cũng rất tốt, gả cho hắn là may mắn có nằm mơ cũng không được. Sau này mày mà lấy được người bằng một phần mười cậu ta thì mẹ sẽ thắp hương cảm ơn ông trời!”
“…”
Ninh Ngôn đang muốn đồng ý lập tức bĩu môi.
Cô đau lòng, không muốn đi.
“Làm sao?” Hứa Nghi Nhàn không ngờ rằng hai đứa con gái lại không nghe lời bà nói.
Nếu như bình thường thì Ninh Ngôn sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng lúc nãy làm bài, cô nghĩ đến lời Đàm Diệp nói với cô, có cái gì không vui thì nói ra, đừng để buồn phiền trong lòng, phải biết chủ động hơn, giống như làm bài vậy, cứ nỗ lực, làm sai thì sửa.
Nhưng nếu không làm thì ngay cả cách chính xác cũng không biết.
“Con và chị không trò chuyện được.” Ninh Ngôn cắn răng nói: “Con và chị thì có cái gì để nói đây đây? Nói chuyện chị ấy lớn lên ở Hòa Thành, còn con thì lớn lên ở nhà bà ngoại? Nói chuyện khi còn nhỏ chị ấy được ba mẹ đưa đi công viên giải trí chơi, còn con thì được bà ngoại đưa đi bắt dế sao? Chị ấy oán trách ba mẹ bắt chị ấy vào lớp mà chị ấy không hứng thú, con oán trách cái gì đây? Oán trách mùa hè ở nhà bà ngoại đầy muỗi sao?”
Nói xong lời cuối cùng, Ninh Ngôn vẫn nhịn không được nức nở.
Hứa Nghi Nhàn nâng tay phải lên muốn đánh, nhưng dừng lại.
“Được rồi. Con đi.” Ninh Ngôn lau khóe mắt, “Con sẽ ngoan, sẽ không khiến mẹ đau lòng.”
Ninh Ngôn mang đôi giày chơi bóng bạc màu đi ra ngoài, cô xỏ thật lâu, bởi vì kích cỡ quá nhỏ nên rất khó mang.
Trong nhà lập tức yên ắng. Hứa Nghi Nhàn đi đến cửa trước, thấy rất nhiều đôi giày xinh đẹp, không thiếu những đôi có giá trị xa xỉ. Ở dưới đáy có hai đôi giày không ăn nhập với những đôi kia được xếp vào một góc.
Là của Ninh Ngôn. Đồ xấu như vậy, vốn không nên xuất hiện ở nhà này.
Ninh Ngôn vẫn luôn ngoan ngoãn, chưa từng nói muốn mua đồ gì cả. Không giống Ninh Mạn hay đòi đi mua sắm, từ nhỏ đã được bà cho ăn mặc xinh đẹp.
Ninh Ngôn đương nhiên tìm Ninh Mạn không ra. Cô đi ra ngoài một vòng cho có, gửi cho Ninh Mạn một tin nhắn nói rằng mẹ rất tức giận.
Ninh Mạn trả lời lại một chữ ‘ờ’, tỏ vẻ đã xem.
Bởi vì bị Ninh Mạn đẩy ra làm bia đỡ đạn, Ninh Ngôn ngược lại không bị cả hai bên mắng mỏ.
“Đâu có chuyện gì liên quan tới mình đâu.” Cũng không biết Ninh Mạn ở ngoài có an toàn hay không, nhưng chuyện chị ấy đi đêm không về ngủ đã là chuyện thường. Lúc này trời đã tối, cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi.
Ninh Ngôn mua một hộp sô cô la đậu nho nhỏ, cô vừa đi qua đi lại vừa ăn, không muốn về nhà ngay
Một vài đèn trên đường đã hỏng từ lâu, cửa hàng xung quanh đã đóng hết, không gian tối om. Ninh Ngôn lấy điện thoại ra, máy hết pin nên đã tự động tắt.
“Vậy sô cô la đậu này…”
Cô dừng chân lại, cẩn thận để sô cô la đậu vào trong hộp.
Tay bỗng nhiên bị ai đó nắm lấy. Ninh Ngôn giật mình một cái, sợ hãi định hét lên thì miệng đã bị che kín.
Thân hình người đàn ông cao lớn, giữ chặt lấy tay cô như giam cầm, Ninh Ngôn quay người đi tránh, nhưng không thể nào nhích nổi.
“Ngôn Ngôn, đang ăn kẹo sao?”
Bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn như uy hiếp.
Ninh Ngôn cho rằng mình nghe được câu: Không được kêu, nếu không tôi sẽ giết cô..
“Đàm Diệp?”
Ninh Ngôn hoang mang lo sợ, cả người chảy mồ hôi lanh. Cô chẳng dám di chuyển, cho đến khi Đàm Diệp hôn lên mặt cô, “Là anh, đừng sợ.”
“Làm em sợ muốn chết!!!”
Cô suýt nữa xịu lơ ở trong lòng anh, Ninh Ngôn phù một tiếng, cả người mềm nhũn, tay cuộn thành nắm đấm đánh lên người anh: “Anh làm gì vậy? Anh có biết làm như thế khiến người ra rất sợ không? Em còn tưởng mình bị người xấu bắt đi nữa chứ.”
Đàm Diệp thấy cô gái nhỏ trong lòng mình khóc nấc lên, nhanh chóng ôm cô dỗ dành.
Nhưng anh còn nhớ rõ vì sao mình tới đây: “Biết sợ, sau này ít đi ra ngoài vào buổi tối lại. Đêm hôm rồi, một mình em chảy ra đây làm gì?”
“Vậy nửa đêm rồi anh ở đây chặn em làm gì? Không phải anh nói trong điện thoại là anh bận chuyện quan trọng sao?” Ninh Ngôn vừa tủi thân vừa tức giận. Nếu cô là một con mèo, nói không chừng đã sớm sợ tới mức xù lông, thậm chí là bị hù chết.
“Em trả lời anh trước đã.”
Đàm Diệp nói lại, giọng điệu sắc bén. Nhưng tay lại ôm cô xoa xoa, còn sờ mặt cô.
Ấm áp, mềm mại, vẫn còn sống.
Đã từng ở chỗ này, anh nhìn thấy Ninh Ngôn ngay cả một chút da cũng không còn. Hung thủ là một bệnh nhân tâm thần, nhất thời nảy lên ý đồ giết người cực kỳ tàn nhẫn, Đàm Diệp gần như không nhận ra người kia là cô gái của anh.
“Sau khi chị em nói chuyện điện thoại với anh xong thì cãi nhau với mẹ, chị ấy tức giận đi rồi. Mẹ bảo em đi tìm chị ấy tâm sự.” Ninh Ngôn cúi thấp đầu: “Khuyên chị ấy gả cho anh.”
“Vậy chị em đâu?”
“Hẳn là đi chơi với bạn bè rồi. Em cũng phải trở về ngay, mẹ còn đang tức giận, nói không chừng còn muốn mắng em.” Ninh Ngôn lắc lắc chocolate đậu trong tay: “Em đến cửa hàng tiện lợi mua cái này ăn.”
Đôi mắt Đàm Diệp hung ác tàn nhẫn, may mà lúc này trời đã tối đen, Ninh Ngôn không nhìn thấy.
“Đàm Diệp, sao anh lại ở đây vậy?”
Hay là anh vẫn luôn ở xung quanh đây chờ cô xuất hiện? Vậy cũng quá giống tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình rồi. Ninh Ngôn càng nghĩ càng mặt đỏ.
“Không nói cho em biết.” Đàm Diệp niết mặt cô: “Nào, anh đưa em về nhà.”
“Hả? Nhưng mẹ em còn đang ở nhà.”
“Vậy thì đưa em đến dưới khu chung cư.”
Anh cũng không có cách nào đi gặp mẹ cô được. Cho đến lúc đi tới chỗ có đèn đường, Ninh Ngôn mới phát hiện quần áo Đàm Diệp nhăn nhúm, giống như vừa mới đi đánh nhau vậy.
“Anh…” Ninh Ngôn vẫn muốn hỏi: “Sao anh lại đến tìm em?”
“Không nói cho em biết.” Đàm Diệp sợ mở miệng liền nói ra hết bí mật tận đáy lòng.
Anh rất muốn lập tức nói với Ninh Ngôn rằng, đừng làm anh lo lắng sợ hãi.
“Như vậy được không, chúng ta chơi một trò chơi nho nhỏ đi.”
Ninh Ngôn lắc lắc chocolate đậu trong tay: “Đoán xem viên chocolate tiếp theo rơi ra là màu gì, anh đoán đúng thì em sẽ không hỏi.”
Đàm Diệp cười nhẹ, cầm lấy cái hộp nhỏ lắc lắc, tiếng va chạm của chocolate vang lên, anh bảo Ninh Ngôn mở lòng bàn tay ra.
“Màu vàng.” Anh nói.
Một viên chocolate màu vàng như hình mặt cười rơi ra lòng bàn tay cô.
Đàm Diệp duỗi tay lấy nó rồi đút cho Ninh Ngôn, ngón tay vuốt ve môi cô: “Vận khí của anh không tệ.”
“Sao anh lại đoán được…” Ninh Ngôn nếm được hương vị ngọt ngào, dường như trong lòng cũng ngọt theo.
“Anh thích giữ lại màu vàng sau cùng.” Đàm Diệp nói với giọng điệu tiếc hận: “Coi như là kỳ cục đi.”
Nói xong anh thoải mái thở nhẹ ra, phất tay với Ninh Ngôn: “Được rồi, đã về đến nhà, mau vào đi.”
“Không kỳ cục chút nào!”
Ninh Ngôn lấy hết can đảm, xông lên ôm anh.
Mới không phải là kỳ cục đâu, người có vận khí không tệ chính là cô.
Cô luôn thích giữ lại viên hình mặt cười màu vàng đến cuối cùng rồi mới ăn. Lúc cô còn ở dưới trấn, đó là phần thưởng tốt nhất mà bà tặng, cô không nỡ ăn hết toàn bộ. Thời điểm không vui sẽ lấy một viên ra ăn, như vậy tâm trạng liền tốt hơn một chút
Nhưng tựa hồ…
Sau này không cần dựa vào chocolate đậu này nữa
“Ngôn Ngôn?”
“Ừm. Xin lỗi. Em…” Cô ngượng ngùng hồi lâu, ánh mắt lấp lánh, Đàm Diệp thấy cô ngẩng đầu, đôi mắt trong veo, nói: “Em thích anh.”