Dụ anh vào sâu trong em

Nhà hàng có khu vườn vắng vẻ nhất Hoa Thành. Hứa Nghi Nhàn tự mình ra cửa đón Ninh Ngôn, suýt nữa bị đồng phục trên người cô làm tức đến ngất: “Chuyện lớn như vậy mà mặc cái này? Tao không mua cho mày nổi một bộ quần áo nào hay sao? Mày biết Đàm phu nhân là người có thân phận như thế nào không, đây là muốn vứt hết mặt mũi của mẹ mày đi hả? Cũng không chịu học theo chị mày, để mẹ bớt lo hơn một chút!”
 
“Con xin lỗi.” Ninh Ngôn vẫn luôn cúi đầu.
 
Ninh Mạn từ nhỏ đã sống với ba mẹ, cũng không chẳng bớt lo được, cũng chẳng thiếu chị ấy một bộ quần áo nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng lời này Ninh Ngôn không dám nói, đành phải chịu ăn mắng
 
Chị gái Ninh Mạn của cô là nghiên cứu sinh của Nam Đại, thành tích tốt, lớn lên lại xinh đẹp. Vào đại học liền có không ít nhà giới thiệu con trai mình, không thiếu những người nhà giàu, nhưng phần lớn đều không lọt nổi mắt mẹ nên đều bị từ chối.
 
Lần trước, ngay đến cả con trai thị trưởng cũng qua loa lấy lệ, lần này mẹ lại coi trọng như thế, Ninh Ngôn nghĩ không ra nhà trai lợi hại đến mức nào.
 
“Đã trò chuyện ổn thỏa hết cả rồi, đối phương cũng rất vừa lòng. Nếu không phải ba mày đi công tác không ở nhà, tao cũng chẳng muốn mày tới.”
 
Vừa đi Hứa Nghi Nhàn vừa nhắc nhở cô với giọng điệu nghiêm khắc: “Lát nữa đừng có nói chuyện lung tung! Ném hết mặt mũi nhà này xem về tao có đánh mày không.”
 
Còn chưa mở cửa phòng ra, Ninh Ngôn đã nghe thấy tiếng cười của chị gái.
 
So với lúc nhận được xe hơi mới từ ba còn vui vẻ hơn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hóa ra anh là giám khảo của cuộc thi mà em đi thi năm ngoái ở Gia Đại! Lần đó đứng trên sân khấu em đã chú ý đến anh rồi! Em vẫn luôn nghe nói đồ ăn ở căn tin Gia Đại ăn rất ngon, đáng tiếc lần đó quá gấp nên không ăn được.”
 
“Lần sau tôi sẽ mang một phần đến.”
 
Một giọng nam trong trẻo, trầm thấp vang lên, Ninh Ngôn sững sờ trong nháy mắt, cô thấy Ninh Mạn ngồi bên cạnh Đàm Diệp, ý cười dịu dàng.

 
Khuyên tai kim cương trên người Ninh Mạn phát ra ánh sáng lộng lẫy, chiếu vào mắt Ninh Ngôn đến phát đau.
 
“À, đây là em gái em, Ninh Ngôn.”
 
Ninh Mạn không ngờ rằng Ninh Ngôn vậy mà mặc đồng phục tới, nét mặt chợt lóe lên vẻ ghét bỏ nhanh chóng biến mất: “Nó đang học lớp 12 nên chắc là gấp gáp về trường học.”
 
“Thành tích cũng bình thường thôi, trễ một chút cũng không sao.” Sợ khiến Đàm Diệp không hài lòng, Hứa Nghi Nhàn nói: “Tiểu Đàm, ngoại trừ ba nó thật sự không thể tới, người trong nhà Mạn Mạn con đều đã gặp qua, con xem lúc nào tiện để chúng ta có thể gặp ba mẹ con?”
 
“Cháu sẽ nhanh chóng sắp xếp.” Đàm Diệp lễ phép trả lời.
 
Ninh Ngôn càng cúi đầu thấp hơn.
 
Hóa ra chị và Đàm Diệp đã sớm biết nhau! Nếu anh là giám khảo thì nhất định lần đó có ấn tượng sâu về người đã giành hạng nhất là chị.
 
Cho nên buổi xem mặt hôm nay mới thuận lợi như vậy.
 
Ninh Ngôn lặng lẽ nhìn Đàm Diệp.
 
Đôi môi hôm qua mới hôn cô lúc này hơi mím lại, vừa nghiêm túc lại vừa lạnh lùng.
 
Gương mặt hôm qua vốn gần trong gang tấc, lúc này lại như cách sơn hải, xa cách đến gần như lạnh nhạt.
 
Anh không nhìn cô, chỉ kiên nhẫn trả lời mỗi một vấn đề mà mẹ và chị hỏi.
 
Trong ba tháng vừa qua, Ninh Ngôn phát điên muốn biết hết thảy về anh. Lúc này đây anh chính miệng trả lời, cô lại không dám nghe.

 
“Ninh Ngôn.” Ở dưới bàn, Hứa Nghi Nhàn véo tay Ninh Ngôn, ý bảo cô đừng giả chết.
 
“A.”
 
Đau đến muốn khóc. Ninh Ngôn thấy mặt Đàm Diệp lộ ra vẻ nghi hoặc.
 
Cô không nên xuất hiện buổi xem mắt mà hai bên đều hài lòng này mới đúng.
 
“Con, chiều con còn có tiết, con về trường học trước.” Ninh Ngôn đột nhiên đứng dậy, đi về phía cửa, lại dừng bước xoay người nói: “Mẹ, chị, anh rể, mọi người ăn trưa vui vẻ.”
 
“Ai da, đứa nhỏ này nói gì vậy.”
 
Tuy rằng không đúng lúc nhưng Hứa Nghi Nhàn và Ninh Mạn lại cười hài lòng.
 
“Nhị Trung cũng ở gần đây. Đúng lúc cháu có thể lái xe đưa cô bé đi.”
 
Đàm Diệp muốn đi, Ninh Mạn cũng không dám ngăn cản, lập tức nói: “Vậy phiền anh để ý đến em gái em.”
 
……
 
Ở trước mặt mẹ, Ninh Ngôn không dám chọc con rể vàng của bà không vui, bất chấp leo lên xe.
 
Đàm Diệp một đường không nói chuyện. Khi gặp đèn đỏ, ngón tay anh từng chút từng chút gõ lên vô lăng, có vẻ rất không kiên nhẫn.

 
Ninh Ngôn nhìn lén Đàm Diệp từ hình ảnh phản chiếu trên cửa kính xe, thấy vẻ mặt âm trầm của  anh, vài lần muốn mở miệng đành phải nuốt lại.
 
Khả năng là anh muốn cô quên đi chuyện ngày hôm qua, nhất định là vậy.
 
“Thả em xuống chỗ này đi.”
 
Mười tám năm ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên Ninh Ngôn to gan trước mặt người khác, cũng không để bụng lần thứ hai phản nghịch: “Em muốn xuống xe.”
 
“Chỗ này cách trường học của em còn rất xa, ngồi xe buýt sẽ đến trễ.” Đàm Diệp bổ sung: “Đừng khiến cho người khác lo lắng.”
 
“Em muốn xuống xe! Nếu không em sẽ nói với chị, ngày hôm qua chúng ta mới hôn nhau xong, phá hư mối hôn sự tốt đẹp này của anh!”
 
Hốc mắt cô gái nhỏ đỏ rực, trong con ngươi đầy nước là sự bướng bỉnh quật cường.
 
Ninh Ngôn còn đang mặc bộ đồng phục màu xanh đen, váy dài đến đầu gối trông cô có vẻ càng ngoan hơn.
 
Cực kỳ giống một đứa trẻ bị bắt nạt.
 
Đúng hơn là chẳng biết tại sao lại làm anh khó chịu.
 
“Được.” Đàm Diệp dừng xe lại, cắt đứt ý tưởng mở cửa xe nhảy xuống đáng sợ của Ninh Ngôn: “Học hành cho tốt.”
 
Mèo của anh mới học hành cho tốt!
 
Ai sẽ tưởng tượng được sinh nhật mười tám tuổi phải trôi qua với đống bài tập, bài thi chứ? Dù sao thi tốt mẹ cũng sẽ không khen cô
 
Đứng ở đường dành cho người đi bộ, Ninh Ngôn trông thấy quán bar dành cho người trưởng thành.
 
Tâm trí phản nghịch của cô ngo ngoe rục rịch. Cô không muốn nghe lời mẹ nữa, không muốn làm một đứa con ngoan. Dù sao, nghe lời cũng sẽ không có kết quả gì.

 
Cô nghe lời như vậy, chẳng phải cuối cùng Đàm Diệp cũng coi trọng Ninh Mạn, trở thành anh rể cô sao?
 
Ninh Ngôn cầm lấy điện thoại nhờ vả: “Bao Bao, tiết học hôm nay tớ không đến, giúp tớ xin nghỉ nhé.”
 
Long Bao Bao ở đầu kia sợ đến nỗi thiếu chút nữa làm rớt kem ốc quế trên tay: “Ninh Ngôn Ngôn, tớ không nghe nhầm chứ, cậu mà muốn trốn học? Đây cách thức cậu chúc mừng lễ trưởng thành của mình hả? Không đúng, không có khả năng, chẳng lẽ tác giả cậu thích mở hội ký tên?”
 
“Hả? Ừm… Cậu giúp tớ giấu diếm nhé, làm ơn đi.” Ninh Ngôn quả thật chột dạ, mặt đỏ lên.
 
“OK! Không thành vấn đề!” Long Bao Bao một ngụm ăn hết luôn cây kem ốc quế, “Cậu yên tâm đi đi!”
 
Ai cũng không thể tưởng tượng được người ngoan ngoãn nghe lời như Ninh Ngôn sẽ vào quán bar.
 
Làn váy màu xanh đen biến mất trong tầm mắt.
 
Ở góc đường, Đàm Diệp dập tắt thuốc lá, đôi mắt đen thâm thúy, tràn đầy tức giận.
 
“Lá gan thật lớn.”
 
Cô gái một ly đã gục, uống say còn khóc cũng dám đi vào quán bar.
 
Anh còn nghĩ chờ cô lớn hơn một chút, nhưng hôm nay không phạt không được.
 
Đàm Diệp gọi điện thoại cho trợ lý, bảo: “Chọn một khách sạn gần chỗ tôi đang định vị, tối nay nhờ người thay tôi lên lớp.”
 
“Ngài muốn làm gì vậy?” Chuyện công ty và trường học luôn được Đàm Diệp xử lý rất tốt, đây là lần đầu tiên anh đưa ra loại yêu cầu như thế này, trợ lý khẩn trương hỏi: “Ngài gặp chuyện gì khó giải quyết sao?”
 
“Ừ.” Đàm Diệp lạnh giọng: “Tôi đi bắt người về.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận