Dù Chỉ Là Cấp 1 Yếu Kém Nhưng Vẫn Mạnh Mẽ Vô Cùng


Mạc Kiệt hỏi: "Hiện tại còn thấy không?"

Phó Dao hơi hoảng loạn: "Các ngươi không thấy sao? Là một người phụ nữ, cô ấy đang dựa vào tường, thò đầu ra nhìn chúng ta!"

Dù trong phó bản nhiệt độ khá thích hợp, nhưng khi nghe thấy lời nói của cô ta, cả bốn người đều rùng mình một cái.

Họ không nhìn thấy người mà Phó Dao nói đến, nhưng qua mô tả của cô ta, họ có thể tưởng tượng ra hình ảnh một cách rõ ràng.

Trong khe hở của ngôi nhà, có một người phụ nữ với tóc dài và eo nhỏ, thân thể bị ép vào tư thế quái dị bởi vách tường.

Một nửa khuôn mặt của cô ấy lộ ra, ánh trăng chiếu sáng trên mặt cô ấy, da dẻ trắng xám và có phần xanh xao.

Đôi mắt của cô ấy trừng trừng nhìn bọn họ, cánh tay gầy guộc duỗi ra, cố gắng đẩy thân thể biến hình của mình ra ngoài.

...

...

"Ngươi đừng nói..." Giọng nam của dây buộc tóc run rẩy: "Chúng ta phải đi ngay."

"Cô ấy muốn bò ra ngoài...!Đừng!" Phó Dao lùi lại vài bước, như phát điên, quay người và chạy đi.

"Chờ một chút!" Bạch Thu Diệp bước tới hai bước, nhanh chóng bắt được cánh tay của Phó Dao.

Cô rút con dao róc xương ra, 'két' một tiếng, đập mạnh vào gáy Phó Dao.

Phó Dao bị đánh trúng, ánh mắt trở nên mờ mịt, rồi như một đống bùn nhão, mềm mại đổ về phía Bạch Thu Diệp.

Thanh niên buộc tóc ngạc nhiên hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"

Bạch Thu Diệp đáp: "Ngươi không có mắt sao? Ta là đánh cô ta ngất."

Bạch Thu Diệp giải thích một cách hợp lý và dứt khoát, khiến thanh niên buộc tóc không có gì để phản bác.


Sau một lúc, cậu mới hỏi: "Ta chỉ muốn biết tại sao cô lại đánh người!"

Bạch Thu Diệp đáp: "Ngươi không thấy có tốt hơn sao? Để cô ta té xỉu thì tốt hơn là để cô ta phát cuồng."

Thanh niên buộc tóc suy nghĩ một chút, cảm thấy Bạch Thu Diệp nói có lý.

Phó Dao đã ngất xỉu, tinh thần không ổn định.

Nếu để cô ta tiếp tục chạy, có thể sẽ gặp nguy hiểm không lường trước được.

Bạch Thu Diệp đẩy Phó Dao vào lòng ngực của thanh niên buộc tóc: " Cậu cõng cô ta đi, ta cõng không nổi."

Thanh niên buộc tóc môi mím lại, cuối cùng vẫn cõng Phó Dao lên lưng.

Bạch Thu Diệp quay lại nhìn, phát hiện đường phố có chút khác thường.

Hai ngôi nhà chen chúc mà trước đó đã biến mất, thay vào đó là cảnh tượng mà cô rất quen thuộc.

Ngay phía trước, nhà của Đỗ quả phụ cũng không còn xa, chỉ cần đi thêm vài bước là đến nơi.

‘Có vẻ như đã quay lại bình thường rồi?’

Trong bóng tối, Bạch Thu Diệp thở phào nhẹ nhõm.

Mạc Kiệt cũng nhận thấy sự thay đổi, với kinh nghiệm phong phú của mình, anh phân tích: "Phó Dao có lẽ bị tai họa quấn lấy, chúng ta lại áp sát quá gần nên cũng bị ảnh hưởng.

Vừa nãy gặp phải chính là quỷ đánh tường, khi nàng té xỉu, tai họa mất đi sức mạnh, nên quỷ đánh tường cũng biến mất."

Anh đã có hiểu về bản chất của tai họa trước đó.

Mạc Kiệt nhìn Bạch Thu Diệp với vẻ khích lệ: "Dù là hành động có phần liều lĩnh, nhưng phản ứng của cô rất nhanh.

Điều đó bù đắp cho sự thiếu hụt do chênh lệch cấp bậc."

Hơn nữa dù cô chỉ ở cấp 1, nhưng trong những tình huống khẩn cấp, cô lại chính là chỗ dựa tốt nhất ( ý chỉ cơ chế bảo vệ người mới á).

Viên đạn bọc đường, quỷ mới ăn!

Anh nhớ cô không cố gắng thăng cấp, nhớ cô tự rút lui.

Bạch Thu Diệp với vẻ mặt thấp thỏm: "Đừng nói như vậy, các vị đại lão đẳng cấp cao, ta không thể với tới được.

Chúng ta nhanh đi chuyển thi thể ——"

Cô đột nhiên dừng lại.

Vừa nãy, trong dư quang của cô, bỗng nhiên lóe lên một cái bóng.

Đó là bóng người, mặc một bộ quần áo màu xanh lam, tóc dài xõa vai, dường như đang quay lưng về phía cô, đứng dưới mái hiên bên phải của con phố.

Bạch Thu Diệp đột ngột quay đầu lại, nhưng cô không thấy gì cả.

Mạc Kiệt hỏi: "Làm sao vậy?"

Bạch Thu Diệp lắc đầu: "Không có gì." Chỉ là có thể cảm nhận được sự hiện diện của quỷ.

Cô nhớ lại phản ứng tương tự của Phó Dao trước đó.

Mạc Kiệt dường như nhận ra điều gì đó nhưng không lên tiếng: "Chúng ta đi nhanh thôi."

Sau khi quỷ đánh tường biến mất, bọn họ nhanh chóng trở lại nhà Đỗ quả phụ.


Đèn vẫn còn sáng, Liễu Hạc ngồi trong phòng khách, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Khi thấy bọn họ trở về, cậu ấy quay đầu lại, đột nhiên nhíu mày: "Thiếu người?"

Mạc Kiệt đáp: "Chung Dĩnh đã chết."

Liễu Hạc hạ mắt, không nói thêm gì: "Bây giờ chúng ta đi làm gì?"

Khi cậu ấy đứng ở đây, nhiệm vụ cũng đã được cập nhật.

"Tìm ga trải giường, bọc thi thể lại rồi mang đi." Mạc Kiệt nói xong, quay đầu nhìn Bạch Thu Diệp.

Dù anh đoán rằng Bạch Thu Diệp có cơ chế bảo vệ người mới đã vào CD ( cái này mình nghĩ là thuật ngữ trong game ý chỉ chiêu thức bị đóng băng, cơ chế bảo vệ người mới sau khi dùng sẽ bị đóng băng 2 giờ sau mới hoạt động lại), nhưng ) không hiểu sao anh lại có cảm thấy việc ở lại cùng Bạch Thu Diệp là an toàn.

Bạch Thu Diệp với vẻ mặt chết lặng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Mạc Kiệt mặt hơi ửng đỏ, cười khẽ: "À, không có gì.

Các người cứ đợi ở dưới."

Anh cùng Liễu Hạc lên tầng, để lại Bạch Thu Diệp, thanh niên buộc tóc và Phó Dao đang hôn mê ở tầng một.

Thanh niên buộc tóc nhìn Bạch Thu Diệp với vẻ mặt muốn nói lại thôi: "Cô, vừa nãy ——"

Bạch Thu Diệp cười ha ha, tỏ vẻ khiêm tốn: "Vừa nãy nhờ có các vị đại lão giúp đỡ, các ngươi quả thực là ân nhân của ta!"

Thanh niên buộc tóc dù đã bị Bạch Thu Diệp lừa đến mức gần như táng gia bại sản, nhưng cậu không phải là người đặt cược vào may mắn.

Suy nghĩ một chút, nếu chính cậu vào phòng đó, không chắc đã sống sót ra ngoài.

Hơn nữa, Bạch Thu Diệp có thái độ rất được lợi, khiến sắc mặt cậu dần trở nên hiền hòa.

Dây buộc tóc nam đang định nói dối vài câu theo lời cô, thì một ý nghĩ đột ngột lóe lên trong đầu cậu.

'Cô trước đây là ký sinh trùng, tại sao hiện tại lại vào phó bản? Có phải do bị chủ vàng bỏ rơi không?'

'Nếu cô sinh sống khó khăn như vậy, tại sao không chọn phó bản cấp thấp mà vẫn lựa chọn phó bản này?'

'Biểu hiện của cô không giống như một người mới sợ hãi bình thường.

Liệu trong lòng cô có sự tự tin nào đó không?'

'Chức năng bảo vệ người mới tuy mạnh mẽ, nhưng chỉ có hiệu lực trong hai phút, thời gian CD lại rất dài.


Vậy, ngoài khoảng thời gian đó, cô dựa vào cái gì?'

Thanh niên buộc tóc hít một hơi khí lạnh.

Cậu nhớ lại khi phó bản bắt đầu, một thùng sắt của đại lão đã nghiền nát đầu của con quỷ.





























Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận