Từ ngày đi làm, Hân càng có ít thời gian gần gũi với bé Gấu. Mấy hôm trước, khi cô vừa về đến nhà, bà Vân nói thằng bé đang bị cảm và vẫn chưa chịu ăn gì. Bé Gấu nói là phải đợi cô về đúc thì mới chịu ăn. Thằng bé chỉ muốn nhõng nhẽo vì dạo này không được cô quan tâm nhiều đến. Cô liền mang lên phòng bé Gấu tô cháo nóng nhưng bé đã ngủ rồi. Cô chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt non nớt, đáng yêu như thiên thần một hồi lâu. Bé Gấu đang thở một cách nặng nề, lâu lâu lại chau mày. Chắc thằng bé phải cảm thấy khó chịu lắm. Càng nhìn cô càng cảm thấy như đứt từng đoạn ruột.
Hôm nay là Chủ Nhật, buổi sáng trời nắng đẹp. Bé Gấu lại đòi Hân chở ra nhà sách để tô màu tượng thạch cao. Hân nghĩ đó là một sở thích rất vừa lành mạnh, vừa kích thích trí sáng tạo của trẻ. Thời buổi bây giờ, đa số trẻ em nhà nào cũng game boy, game wii, game play station,… Suốt ngày như vậy, mấy bé đó không bị ảnh hưởng đến học tập, cũng bị ảnh hưởng đến sức khỏe. Vì vậy, mỗi lần bé Gấu đòi đi tô tượng thì Hân đều rất đồng tình. Những lần như vậy, cô đều tham gia tô màu cùng bé.
Lần này, bé Gấu chọn tượng thạch cao có hình một gia đình gấu. Cái tượng này gồm bốn chú gấu. Trong đó có hai chú gấu lớn và hai chú gấu nhỏ. Thằng bé lém lỉnh khi nói về cái tượng: “Chị hai nhìn nè. Gấu lớn có nơ ở cổ là ba nè. Gấu lớn mặc váy là mẹ nè. Gấu nhỏ gắn nơ trên đầu là chị Hai. Còn lại là gấu nhỏ đẹp trai thì chính là em.”. Rồi sau đó, bé phân công cho Hân tô hai gấu lớn. Còn bản thân mình thì tô hai gấu nhỏ. Bé Gấu luôn mang lại cho Hân cảm giác ấm áp, hạnh phúc. Không có bất cứ phiền muộn, lo toan nào có thể ảnh hưởng đến cô trong giờ phút này. Chẳng khi nào ở bên thằng bé mà Hân không nở nụ cười.
Đã gần đến giờ về nhà dùng cơm trưa với ba mẹ, Hân đi lấy xe nên dặn bé Gấu đứng chờ ở trước nhà hàng kế bên. Chỗ đó được phủ bóng mát của một cây sa kê to lớn. Nhà hàng này là một nơi sang trọng nổi tiếng về các món điểm sấm. Lấy xe xong, Hân quay ra thì bé Gấu nói chuyện với cô tỏ vẻ quan trọng:
– Chị Hai. Em mới nhìn thấy việc này lạ lắm.
– Việc gì mà lạ? Kể chị nghe xem nào! – Cô thắc mắc.
– Em thấy chị Yến bạn của chị Hai vừa bước vào nhà hàng này.
– Người ta đi ăn thôi, có gì đâu mà lạ? – Cô hỏi.
– Không phải. Việc lạ là chị đó đi cùng với một người đàn ông. Người đó đẹp trai y chang em luôn. – Thằng bé nói một cách tự đắc.
– Trời! Thôi đi ông thần. Ai đẹp trai cũng giống em hết được chưa? – Cô vừa nói vừa phì cười.
– Không phải, không phải mà! Em nói thật mà, giống lắm! – Thằng bé lắc đầu nguầy nguậy.
– Vậy em có chào chị Yến không? – Cô hỏi.
– Em tính chào rồi. Nhưng khi chị ta vừa nhìn thấy em liền nhìn sang chỗ khác. Rồi chỉ kéo anh kia đi một mạch vào trong nhà hàng này luôn. – Thằng bé vừa đáp vừa chỉ tay vào trong nhà hàng.
– Chắc là chị ấy không nhận ra em thôi. – Cô lý giải.
– Mình cũng vào đó ăn đi chị Hai. Em cũng muốn ăn thử điểm sấm. – Thằng bé hào hứng rủ.
– Không được. Ở nhà ba mẹ đang chờ cơm. Khi khác chị sẽ dẫn em đi ăn nhe! – Hân cũng tò mò muốn vào lắm nhưng sực nhớ mẹ dặn nhất định phải về dùng bữa.
– Dạ! – Thằng bé ngoan ngoãn vâng lời.
Khi trở về nhà, Hân cũng chưa để ý tới những gì bé Gấu nói ban sáng. Nhưng khi trời tối, trong không gian thanh tĩnh, cô bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về việc đó. Bé Gấu càng lớn càng giống Thịnh y như đúc. Cô tự hỏi có khi nào người mà bé Gấu gặp chính là anh không. Càng nghĩ đến, cô càng không ngủ được. Cô quyết định online một chút để khỏi phải nghĩ ngợi lung tung. Cô vừa online facebook đã nhận được lời chào của Stranger Man như đã chờ sẵn từ trước. Cô đáp lại:
– Chào anh!
– Lâu quá không thấy em online. Sức khỏe và công việc của em thế nào? – Anh ta hỏi.
– Sức khỏe thì vẫn bình thường. Còn công việc thì không được như mong muốn. – Cô than vãn.
– Công việc nhiều quá hả em? – Anh ta hỏi tiếp.
– Trái lại, công việc của em không nhiều nhưng lại tốn thời gian vào những chuyện vô bổ. – Cô đáp.
– Anh hiểu rồi. Em phải ráng mà chịu đựng. Sếp của em là người nổi tiếng trong giới luật sư. Anh nghĩ là những việc ông ta giao cho em đều là có dụng ý riêng. – Anh ta khuyên cô.
– Em cũng hy vọng là vậy. Chỉ mãi nói chuyện của em. Anh thì sao? Có dịp gặp lại cô bạn gái của anh chưa? – Cô hỏi.
– Vẫn chưa, em à. Anh nghĩ là vẫn chưa phải lúc. – Anh ta đáp.
Hân rất xem trọng những lời khuyên của Stranger Man. Vì những lời đó lúc nào cũng đem lại cho cô sức mạnh. Anh luôn biến những suy nghĩ tiêu cực của cô thành tích cực. Hai người bọn họ huyên thuyên nói chuyện với nhau mà quên mất trời đã rất khuya. Đến khi nhìn lại đồng hồ thì đã 1h đêm, Hân vội vã từ biệt anh rồi đi ngủ.
Đêm nay, Hân lại mơ về Thịnh. Dường như đã lâu rồi, cô đã không nằm mơ. Hân thấy mình đang đứng bên ngoài một ngôi biệt thự màu trắng sang trọng. Cô tò mò nhìn vào bức tường bằng kính to lớn của tòa nhà. Trong đó đang có một tiệc sa hoa đến kinh người. Cô thấy Thịnh đang ở trong đó. Anh ta mặc một bộ âu phục màu đen, thắt nơ ở cổ, loại giống như của chú rể. Đang tay trong tay với anh là một cô gái nào đó mà Hân không nhìn rõ được mặt. Cô ta lộng lẫy trong bộ đầm cưới màu trắng đuôi dài bềnh bồng như những áng mây.
Mọi người trong buổi tiệc ai cũng cười nói vui vẻ. Chỉ có Hân là đang tuyệt vọng gọi tên Thịnh. Cô hét đến khản cả cổ, đập kính đến đỏ cả tay nhưng vẫn không ai nghe thấy. Cô cảm giác bản thân mình chỉ là món đồ bị Thịnh bỏ quên bên ngoài một cách không thương tiếc. Buổi tiệc cưới vẫn diễn ra mặc cho nỗi tuyệt vọng trong cô đang dâng trào như ngọn sóng…
– Hân à, dậy đi làm thôi con! Chẳng phải 6h sáng con phải có mặt ở công ty sao? – Bà Vân lay cô dậy.
– Chết, mấy giờ rồi mẹ? – Cô hoảng hốt hỏi.
– 6h30 sáng rồi. – Bà đáp.
Chưa kịp nhớ lại những gì đã mơ thấy, Hân đã phải tức tốc sửa soạn đi làm ngay. Sài Gòn giờ cao điểm rất hay kẹt xe, nhất là đường vào trung tâm. Cô chạy xe máy bon bon khi đường vắng, leo lên lề khi kẹt xe, vượt qua luôn mấy cái đèn đỏ. Lúc Hân đến nơi thì đã gần 7h, chẳng thể nào sớm hơn được nữa. Mọi người trong phòng cô hầu như đã có mặt đầy đủ. Nhìn dáng vẻ hớt ha hớt hải của Hân, chị Hà trấn an:
– Em đừng lo. Sếp Phong đã có mặt. Nhưng hồi nãy giờ ông ta đi lên chỗ Giám đốc Gia Thiên rồi, không có thời gian để ý đến em đâu.
– Vậy thì may quá. – Hân thở phào nhẹ nhõm.
– Em nhìn xem trên bàn em có cái gì lạ chưa kìa! – Chị chỉ tay về phía bàn Hân.
Hân chưa hiểu ý chị Hà nói gì thì đã phải tròn mắt kinh ngạc vì một bông hoa tulip trắng đặt trên bàn mình. Bông hoa được cắm vào một chiếc lọ pha lê cổ cao được chế tác rất tinh xảo. Dưới ánh sáng đèn neon, lọ hoa bắt sáng lung linh làm tôn thêm vẻ đẹp thanh cao của hoa tulip trắng.
Chị Hà tỏ vẻ hiểu biết về hoa: “Em biết không, ai đó tặng em hoa tulip trắng có nghĩa là muốn bày tỏ lòng mình với em. Em thật may mắn nha, mới vào công ty đã có người để ý!”. Còn Hân thì chỉ có một thắc mắc là không biết người nào đã mang nó tới đây. Nhưng chắc chắn một điều người đó phải cùng làm việc ở trong cùng tòa nhà với cô. Dù là ai đi chăng nữa cũng đã đem đến niềm vui nho nhỏ cho một trái tim đang tuyệt vọng trong chính tình yêu của mình.