Dù Chỉ Sống Thêm Một Ngày, Anh Vẫn Sẽ Chọn Em

Chương 14: Dạ tiệc đầy nước mắt
Xe lại lăn bánh. Những tia sáng cuối cùng của bầu trời cũng đã tắt. Thay vào đó, đèn đường, đèn xe, đèn biển hiệu,… đua nhau thắp sáng. Buổi tối Chủ Nhật của Sài Gòn thật nhộn nhịp. Nhìn qua cửa kính ô tô, cô có cảm giác như tất cả mọi người đều đổ ào hết ra đường vào lúc này. Mật độ giao thông quá lớn làm cho mọi xe cộ đều di chuyển một cách chậm chạp. Lần này, điểm dừng của họ là khách sạnNew World, một khách sạn thuộc vào hàng bậc nhất ở Sài Gòn.
Xuống xe, Hân bước khập khiễng theo sau Gia Thiên vì không quen mang giày cao gót. Như biết được sự bất tiện của cô, anh đưa tay trái mình ra và nói một cách dịu dàng: “Em hãy vịn vào đây mà đi. Không khéo ngã thì làm mất hết hình ảnh công ty!”. Cô nghĩ anh nói cũng có lý nên ngoan ngoãn làm theo. Cô ngượng ngùng đưa tay phải nhẹ nhàng khoác vào cánh tay trái của anh. Phấn má hồng thật là có ích trong những trường hợp như thế này. Nó vừa làm cho đôi má cô hồng hào hơn, cũng đồng thời giúp cô che giấu đi sự thẹn thùng đến đỏ cả mặt.
Buổi tiệc được tổ chức ở sảnh Cửu Long được đặt tại tầng một. Ngay trước sảnh có đặt một khung gỗ sơn son thết vàng ghi dòng chữ: “Dạ tiệc vinh danh Doanh nghiệp hàng ViệtNamchất lượng cao”. Những khách được mời đều phải cán bộ cao cấp của các doanh nghiệp có tầm cỡ và uy tín.
Hân cảm thấy choáng ngợp trước một sự kiện vô cùng hoành tráng như thế này. Ánh đèn flash từ phía cánh phóng viên làm cho cô cảm thấy chóa cả mắt. Gia Thiên vội vàng đưa cô vào trong để tránh bị phiền hà. Buổi tiệc được tổ chức theo dạng tiệc đứng để mọi người có thể tự do giao tiếp với nhau mà không bị ràng buộc bởi bất kỳ một khuôn khổ nào. Tất cả các khách mời đều ăn mặc rất thanh lịch và sang trọng. Hân thầm cám ơn sự chu đáo của Gia Thiên. Vì nếu anh không chuẩn bị trước cho cô thì chắc có lẽ cô đã rất xấu hổ vì trang phục bình thường của mình.
Mọi ánh mắt không ngớt đổ dồn về phía hai người bọn họ với cái nhìn đầy ngưỡng mộ. Trông họ thật xứng đôi vừa lứa, chỉ đáng tiếc là họ không phải thật sự là tình nhân của nhau. Vẫn tay khoác tay, Gia Thiên dẫn Hân đi chào một số khách mời. Anh giới thiệu cô là trợ lý của anh. Cô cảm thấy không được thoải mái cho lắm với loại công tác đột xuất kiểu này. Nhưng dù gì buổi tiệc cũng chỉ có vỏn vẹn vài tiếng đồng hồ, trên môi chỉ việc thường trực nụ cười mà ngán ngẩm vượt qua.
Phía trước, người mà Gia Thiên vẫn hay gọi là “lão cáo già” Trần Trọng An, chủ tịch tập đoàn Khang An, đang tiến về phía anh. Đó là một người đàn ông đầu hói, có vẻ lớn tuổi. Dáng người của ông ta hơi mập mạp cùng với chiều cao khiêm tốn. Đi theo phía sau ông ta còn có một nữ thư ký cao ráo, xinh đẹp. Ông An thân thiện bắt tay và chào hỏi Gia Thiên:
– Lâu quá không gặp cháu. Chú nghe nói bên cháu cũng dự thầu Love Baby.

– Phải. Nhưng chúng tôi chỉ dùng những phương án công khai, minh bạch để giành chiến thắng. Chứ không như những kẻ chỉ biết dùng những thủ đoạn đen tối. – Gia Thiên vẫn lịch sự bắt tay ông nhưng lời nói của anh thì không có chút thiện ý nào.
– Ha ha ha! Cách nói chuyện này giống hệt cha của cháu quá! Vậy thì đợi thử xem ai sẽ thắng! – Giọng điệu ông An đầy thách thức.
– Vậy chú hãy mở mắt to lên mà chứng kiến thất bại thảm hại của mình. – Gia Thiên cũng không hề nhượng bộ.
– Chuyện đó để tính sau vậy. Chú muốn giới thiệu với cháu con rể tương lai và con gái của chú. – Nói dứt câu, ông quay sang ra lệnh cho trợ lý mời con rể và con gái sang đây.
Vài phút sau, một cô gái xinh đẹp đang từ xa bước đến. Cô ta mặc một chiếc đầm dạ hội màu đỏ. Khuôn mặt được trang điểm vô cùng sắc sảo. Hân nhận ra ngay đó là Yến “nhà giàu”. Yến đến bên cạnh nắm lấy tay ông An ra vẻ rất thân thiết. Ông An tươi cười nói:
– Đây là con gái của chú, Trần Ngọc Yến. Còn đây là đối thủ số một của chúng ta mà cha vẫn thường nhắc với con, Hoàng Gia Thiên. – Ông An giới thiệu Yến và Gia Thiên với nhau, sau đó quay sang hỏi Yến: “À, còn chồng tương lai của con đâu?”.
– Anh Thịnh đang nói chuyện với vài người quen, lát nữa sẽ qua sau ba à. – Yến đáp.

– Thôi mọi người làm quen với nhau đi. Chú qua đây một lát. – Ông An nói xong thì đi sang chỗ khác.
– Trùng hợp lại gặp Hân ở đây. Hôm nay, cậu thật là xinh đẹp đó! – Yến nhìn Hân nói.
– Thì ra hai cô biết nhau à? – Gia Thiên ngạc nhiên hỏi.
– Vâng, em và Yến là bạn học thời phổ thông. – Hân đáp.
Bỗng nhiên, Yến vẫy vẫy tay về phía trước, hô lên: “Anh Thịnh, đằng này nè!”. Một người thanh niên mặc một bộ comple màu đen đang đĩnh đạc bước đến. Dáng người kia, khuôn mặt kia, đôi mắt kia, Hân không thể nhầm lẫn vào đâu được. Anh ta chính là Thịnh, người mà cô đã ngày đêm mong nhớ trong suốt khoảng thời gian hơn bảy năm trời. Cô sững sốt nhìn anh không chớp mắt.
Trong mắt Thịnh cũng ánh lên sự ngạc nhiên khi thấy Hân. Nhưng rồi anh chỉ nhìn lướt qua cô như nhìn một người lạ. Anh nghiễm nhiên đến đứng bên cạnh Yến như một cách khẳng định mối quan hệ thân thiết của họ. Cô ta lập tức nắm lấy tay anh tỏ vẻ đầy tình ý. Những gì vừa nhìn thấy làm cho Hân có cảm thấy rất đau đớn, như có một mũi dao đang đâm xuyên vào lồng ngực.

– Xin chào, tôi là Phan Vĩnh Thịnh. – Thịnh gật đầu chào và nói.
– Anh ấy là Giám đốc điều hành Khang An, đồng thời cũng là chồng sắp cưới của em. – Yến bổ sung thêm lời nói của Thịnh. Rồi cô ta quay sang hỏi Hân: “Hân chắc cũng biết anh Thịnh mà phải không?”
– Mình… mình… – Câu hỏi của Yến như đẩy mũi dao đâm sâu hơn vào lồng ngực Hân. Lúc này, cô đã trở nên cứng đờ như một cái xác không hồn. Miệng không thể nói không nên lời được nữa. Năm ngón tay của cô vô thức bấu thật chặt vào cánh tay của Gia Thiên.
– Tôi là Hoàng Gia Thiên. Còn đây là trợ lý… và cũng đồng thời là bạn gái của tôi. – Gia Thiên ngắt lời họ. Anh cảm nhận được thái độ khác lạ của Hân. Trực giác nói cho anh biết giữa cô và người đàn ông trước mặt có mối quan hệ không tầm thường. Điều đó làm cho anh cảm thấy không vui. Ngay tức khắc, anh muốn người này biết cô là của anh.
– Chà, chà! Mình không ngờ cậu đó nha Hân. Câu khéo chọn bạn trai quá! – Không biết vô tình hay cố ý, Yến vẫn vô tư đùa cợt.
Từng lời nói, từng nụ cười của Yến càng làm cho Hân thêm chua xót. Mắt cô đang hoa lên. Đầu óc cô vẫn còn rất mơ màng. Rồi cô tự đánh lừa mình đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng cô lại cảm nhận được một thứ rất thật, chính là cảm giác đau nhói ở lồng ngực. Nỗi đau đó làm cho cô càng lúc càng khó thở. Cô nghĩ mình cần phải lập tức rời khỏi đây nên gắng lấy lại bình tĩnh mà nói: “Xin lỗi mọi người, em không được khỏe. Em… em phải đi trước đây!”. Rồi cô lạnh lùng buông tay Gia Thiên ra, quay mặt bước đi trước sự ngạc nhiên của ba người còn lại.
Hân muốn thoát ra khỏi chỗ này ngay lập tức. Cô bước đi thật dứt khoát, thật nhanh như không nhớ ra mình đang mang giày cao gót. Đi được vài bước, cô có cảm giác hơi mất thăng bằng. Cô ngoan cố đi thêm vài bước nữa thì bất ngờ bị ngã sóng xoài trên mặt đất. Chưa kịp hoàn hồn, cô đã thấy mình ở trong tư thế mông chạm đất, hai tay cùng chống về phía bên phải, hai chân xoạc ra vô cùng hớ hênh. Vì cú ngã nên cô trở thành tâm điểm của buổi tiệc. Mọi người đều nhìn cô bằng cặp mắt soi mói và thương hại. Rõ ràng, hôm nay là một ngày thê thảm nhất trong cuộc đời của cô.
Hân xấu hổ cởi phăng đôi giày cao gót. Cô cố gắng gồng mình đứng dậy mặc cho cơn ê ẩm đang lan tỏa khắp cơ thể. “Không hẹn mà gặp”, Gia Thiên và Thịnh cùng nóng ruột lao đến đỡ cô dậy. Người này đỡ bên trái, người kia thì đỡ bên phải. Thịnh lo lắng hỏi: “Huyền Hân, em không sao chứ?”. Cô cảm nhận được anh vẫn quan tâm đến cô, vẫn dịu dàng gọi cô là “Huyền Hân”, một cách gọi rất riêng biệt. Hân chưa kịp phản ứng thì Gia Thiên đáp lại: “Cô ấy không sao. Tự tôi sẽ lo cho bạn gái của mình.”. Nói rồi, Gia Thiên liền dìu cô bước đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người trong buổi tiệc. Thịnh đành buông tay cô ra và tiếc nuối nhìn theo dáng cô càng lúc càng cách xa mình. Từ sau lưng anh, giọng Yến lanh lảnh: “Anh Thịnh mau qua đây! Ba đang rất nóng lòng muốn giới thiệu với anh một số nhân vật rất quan trọng.”.

Chân phải của cô đã bị trật khớp nên Gia Thiên phải dìu cô ra ngoài tận cửa khách sạn. Anh nói:
– Xe để bên kia, nếu vòng qua đây sẽ bị ngược đường. Em chịu khó đi bộ thêm một đoạn cùng tôi đi lấy xe vậy.
– Thôi, em sẽ tự đón taxi về. Buổi tiệc chỉ mới bắt đầu thôi! Anh nên quay vào đi. – Cô áy náy nói.
– Không nói nhiều nữa! Nhân viên gặp chấn thương trong lúc thi hành công vụ thì tôi phải có trách nhiệm. Tôi nhất định phải đưa em về nhà. – Anh cương quyết giữ nguyên ý định ban đầu.
– Nhưng chân em đau lắm! Em không thể đi nổi nữa rồi. – Cô nhìn xuống đôi chân trần với cái chân phải sưng đỏ mà nói.
– Thế thì… để tôi cõng em vậy! – Anh đưa ra một đề nghị làm cho cô hết sức kinh ngạc.
Nói là làm, Gia Thiên hạ người thấp xuống để Hân dễ dàng ôm lên cổ anh. Cô không thể nào từ chối được lòng tốt cùng với thái độ cương quyết của anh. Thế là trong tíc tắc, cô đã ở trên lưng anh giống như hồi nhỏ ba vẫn thường cõng mình. Thật là bối rối khi gần gũi với anh như vậy. Nhưng rất kỳ lạ, ngay lúc này, cô lại có cảm giác thật an tâm như đang được một sự che chở, bảo bọc mạnh mẽ nhất.
Gió thổi mạnh, mưa bụi lất phất bay đầy trời nhưng Hân vẫn cảm thấy rất ấm áp. Gia Thiên bất chợt hỏi: “Có phải người lúc nãy là bạn trai cũ của em không?”. Câu hỏi của anh làm cho cô “giọt nước tràn ly”. Cô không trả lời được vì cảm thấy nghẹn ở cổ họng. Lúc nãy, trong buổi tiệc, dù tuyệt vọng, dù xấu hổ, cô cũng cứng rắn không rơi một giọt nước mắt nào. Bây giờ, cô lại bắt đầu khóc, khóc thật nhiều nhưng vẫn cố gồng mình để không phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào. Không biết cơn mưa của trời hay cơn mưa nước mắt làm thấm ướt cả vai áo anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận