Hân chạy xe máy băng băng trên đường. Trong đầu, những gì vừa trải qua được tua lại như một cuốn phim quay chậm. Hôm gặp Yến ở quán café, khi từ nhà vệ sinh đi ra, cô đã không thấy Yến đâu.
Sau đó, Hân đi đến bưu điện để gửi hồ sơ thầu Love Baby qua trụ sở OP ở Úc. Khi cô mở tài liệu ra thì thấy một số giấy tờ không giống như lúc ban đầu cô sắp xếp. Cô đã có cảm giác bất an nhưng lại không nghĩ Yến lại dám mở cặp táp của mình. Đến khi nghe Gia Thiên và ông Phong xác định là có nội gián thì cô nghĩ ngay đến sự bất cẩn đó.
Đã làm thì phải tự chịu trách nhiệm nên Hân nhận ngay lỗi của mình để người khác khỏi mất thời gian truy cứu. Gia Thiên và ông Phong đều kinh ngạc khi nghe cô thừa nhận. Rồi cô xót xa kể lại rằng có gặp Yến ngay trước khi gửi hồ sơ thầu. Nghe xong sự tình, hai người bọn họ lo lắng nhìn nhau rồi bảo cô đi về nhà để chờ kết quả kỷ luật chính thức.
Hân không cam tâm như vậy. Cô cảm thấy chưa từng có lỗi gì với Yến. Dù là thời còn đi học, Yến có thầm cảm mếm Thịnh đi chăng nữa nhưng giờ anh đã hoàn thuộc về cô ta rồi. Vậy mà tại sao người bạn học cũ này lại còn đối xử với cô như vậy chứ?
Càng nghĩ cô càng thấy mình phải gặp Yến ngay để làm cho ra lẽ. Vì vậy, cô chạy xe thật nhanh hướng về phía trụ sở của tập đoàn Khang An.
Tại phòng họp lớn của Khang An, Giám đốc điều Phan Vĩnh Thịnh đang chủ trì cuộc họp quan trọng với cấp dưới. Anh với khuôn mặt nghiêm nghị, giọng nói dõng dạc:
- Trưởng phòng Kinh doanh! Hãy cho tôi biết năm nay loại nước đóng chai nào của chúng ta bạn chạy nhất?
- Vẫn như mọi năm. Đó là loại Trà thảo mộc cung đình Bảo An. Doanh thu của nó chiếm 40% trong toàn bộ nước giải khát chúng ta bán ra.
- Tôi muốn bên phòng Marketing phải có kế hoạch đẩy mạnh việc quảng bá thêm nữa cho loại trà này. Trưởng phòng Marketing, anh có đề xuất gì không?
- Tôi nghĩ chúng ta nên thiết kế bao bì đặc biệt hơn, bắt mắt hơn. Ngoài ra, chúng ta sẽ phát hình quảng cáo loại trà này trên một số kênh truyền hình cáp đang được giới trẻ ưa chuộng, như là Yeah1!TV, YanTV,…
- Tốt lắm! Tôi rất thích đề xuất này. Lập tức lập bản kế hoạch chi tiết rồi gửi ngay cho tôi!
- Vâng! Tôi sẽ làm ngay.
- Sẵn đây tôi có một tin vui muốn báo cho mọi người. Giám đốc đối ngoại của chúng ta, cô Yến đã rất xuất sắc trong việc giành được quyền hợp tác sản xuất và phân phối nước khoáng đóng chai Love Baby.
- Cảm ơn mọi người. Thành công này cũng có sự đóng góp không nhỏ của các phòng ban khác.- Yến đứng lên, vẻ mặt tự hào trước những tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người.
…
Rời phòng họp, Yến một mình mỉm cười tự đắc. Cảm giác giành chiến thắng thật là kích thích. Cuộc hẹn với Hân hôm trước, vốn cô chỉ muốn dằng mặt tình địch một cách nhẹ nhàng. Ai nào ngờ, tình địch lại hớ hênh để lộ hồ sơ thầu để cô bắt gặp được. Đối với cô, thắng người khác mà dùng thủ đoạn thì chẳng có gì là xấu, chỉ có kẻ thua mới là kẻ đáng xấu hổ.
Yến thấy phấn khích giống như vừa bắn trúng ngay phát súng đầu tiên vào tâm ở cự ly 25 mét. Nhắc đến bắn súng, đây chính là môn thể thao mà cô rất yêu thích. Cô chỉ cảm thấy thực sự là mình khi ngắm vào hồng tâm và bóp cò. Trong phòng riêng, cô có cả một bộ sưu tập đầy những huy chương, huy hiệu môn thể thao này.
Bỗng điện thoại di động reo vang. Yến bắt máy ngay trong tâm trạng lâng lâng niềm vui. Không biết đầu dây bên kia nói gì mà cô đột ngay thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng trở nên cứng ngắt: “Cho người đó vào phòng đợi tôi! Tôi sẽ quay về ngay!”
Trở lại phòng làm việc của mình, Yến điềm tĩnh mở cửa, chậm rãi bước vào nhưng rõ ràng trong ánh mắt ánh lên sự ghen ghét. Lúc này, hình ảnh in sâu trong mắt cô chính là Hân. Cô dư sức đoán biết tình địch đến đây để làm gì nhưng vẫn giả vờ giả lả:
- Ồ! Hân, hôm nay có việc gì mà cậu lại đến tận đây tìm mình vậy?
- Yến, cậu đừng vờ vịt nữa! Có phải cậu đã lén đọc tập tài liệu trong cặp táp của mình không?- Hân tỏ vẻ tức giận.
- Mình không hiểu cậu đang nói cái gì cả. Đúng là “thắng làm vua, thua thì làm giặc” mà! Thua người khác rồi tính nằm vạ ở đây sao?- Yến sẵng giọng.
- Phải, bên mình thua. Nhưng không thể nào các số liệu của bên cậu chỉ nhỉnh hơn bên mình một chút. Chỉ có một khả năng là cậu đã đọc tập tài liệu của mình.- Hân ấm ức nói tiếp.
- Đúng, vậy thì sao? Ai biểu mình thông minh hơn cậu cơ chứ! Nên nhớ rằng chỉ có kẻ thông minh mới đoạt được .- Yến bắt đầu lộ bộ mặt đanh đá và giả tạo.
- Cậu thật quá đáng! Cậu …-Hân tức giận nói không nên lời.
Cuộc tranh cãi đang dâng đến cao trào thì đột ngột cửa phòng mở toang. Thịnh chậm rãi tiến vào, mặt mày hậm hực. Cửa khép không chặt nên những gì hai cô gái nói anh đã nghe hết tất cả.
- Những gì Huyền Hân nói đều là sự thật đúng không? Em dùng cách đó để thắng thầu sao Yến?- Thịnh mềm mỏng hỏi.
- Thịnh à! Em… em…- Sự xuất hiện không đúng lúc của Thịnh làm Yến thực sự lúng túng.
- Huyền Hân, em về trước đi! Anh có chuyện muốn nói riêng với Yến. – Anh quay sang Hân nói.
Đối với Hân, mọi chuyện đã được làm sáng tỏ. Thịnh cũng có ý đuổi cô thì cô cũng đâu còn lý do gì để ở lại đây nữa. Cô lập tức quay mặt bước đi mà không thèm nói một lời từ biệt.
Khi chỉ còn lại hai người, Thịnh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đúng vị trí Hân ngồi lúc nãy. Anh không nói một lời mà chỉ thở dài chán ngán. Anh nghĩ nếu Yến đã không thành thật thì có nói gì thêm cũng uổng công.
Còn Yến đi qua đi lại trước mặt anh, trong lòng nóng như lửa đốt. Cô vốn không sợ trời, không sợ đất, không sợ cả ba mình, mà chỉ sợ một mình Thịnh. Cô muốn trong mắt anh, cô phải là người xinh đẹp nhất, hoàn hảo nhất.
- Thịnh à, em cảm thấy mình không làm gì sai hết! Mọi việc em làm đều là vì lợi ích của công ty chúng ta.- Không khí càng lúc càng ngột ngạt, Yến đành lên tiếng nói trước.
- Thôi đủ rồi! Đây là lần đầu, cũng như lần cuối cùng anh cảnh cáo em. Em không được giở bất cứ thủ đoạn xấu xa nào nữa. Nếu xảy ra một lần nữa thì đường ai nấy đi vậy! – Anh gằng giọng nói xong rồi lạnh lùng đứng dậy, quay lưng ra hướng cửa.
- Anh Thịnh à! Anh Thịnh! – Cô cố gọi với theo anh nhưng chỉ được đáp trả lại bằng tiếng “ầm” rất lớn làm rung chuyển cả căn phòng. Dường như cánh cửa phòng vừa được đóng rất mạnh.
Yến giật thót người, hai tay ôm chặt lấy ngực mình. Cô không ngờ mọi việc lại đi quá xa như vậy. Vậy rốt cuộc Thịnh tức giận cô vì cái gì, vì thủ đoạn đen tối của cô hay là vì Hân? Nghĩ đến đây, gương mặt xinh đẹp bắt đầu tấm tức khóc.
“Cộc! Cộc!” Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên. Như vớ được một cớ để trút bớt giận, Yến vừa khóc tức tưởi vừa hét thật to: “Đi! Đi hết đi!”
Mặc cho Yến gào thét, cánh cửa vẫn bật mạnh ra. Trước mặt cô là ông An đang từ từ tiếng vào. Nhìn thấy con gái đang khóc, mặt ông lập tức trở nên cau có vì xót xa cho cô con gái cưng.
- Sao con lại ngồi đó khóc vậy? Ba vừa thấy Thịnh đi ra. Mặt nó giống như đang tức giận ai. Chẳng lẽ hai đứa gây gỗ với nhau?- Ông quyết gặng hỏi cho ra lý do.
- Ba à, con dùng một chút thủ đoạn để thắng thầu thì có gì là sai chứ?- Cô tấm tức hỏi.
- Đúng, con gái của ba không có làm gì sai hết. Biết dùng thủ đoạn trên thương trường mới là kẻ thông minh. Con càng ngày càng giống ba.- Ông biểu lộ niềm tự hào về con gái.
- Sao anh Thịnh lại bắt bẻ con vì điều đó chứ?
- Nó ức hiếp con thì để ba xử lý nó. Ba đưa nó lên được thì tất nhiên hạ bệ nó cũng dễ dàng.- Ông nghiêm giọng nói.
- Không, ba không được làm như vậy!- Cô vội vã phản đối ngay.
- Được! Được! Ba không làm.- Ông ra vẻ chiều lòng con.
- Con thật không vui. Con ra ngoài đây!
- Con lại đi làm xạ thủ sao? Ba đã nói con bao nhiêu lần rồi, con gái phải chơi những môn nào nữ tính một chút, ai lại chơi bắn súng.- Ông hạ giọng trách yêu.
- Ba cứ mặc kệ con! Chỉ có chơi môn thể thao này con mới thấy tâm trạng mình được thoải mái. – Cô vẫn bướng bỉnh.
- Được, tùy con vậy!– Ông đành nhún nhường trước đứa con gái cưng.
Ông An lắc đầu nhìn đứa con gái cưng rời khỏi phòng. Vợ ông vốn đã mất từ lâu nên mọi tình thương ông đều dồn cho đứa con gái duy nhất này. Ông cảm thấy hơi hối hận vì đã cưng chiều con mình thái quá.
Nhưng nghĩ lại cảnh Yến khóc lúc nãy, ông An cảm thấy vô cùng tức giận. Ông không thể nào cứ như vậy mà ngồi yên nhìn kẻ khác dám ức hiếp con của mình. Ông bắt đầu lấy di động ra gọi.
- Alô. Con là Thịnh đây chú!- Đầu dây bên kia nói.
- Tôi nói cho cậu biết. Tốt nhất nên đối xử với con gái tôi đàng hoàng một chút. Tuy người ba quá cố của cậu và tôi là chỗ thân thiết, nhưng không vì lý do này mà tôi có thể bỏ qua cho việc cậu ức hiếp con gái tôi đâu! Hiểu không? – Ông hơi to tiếng.
- Dạ, cháu hiểu rồi. – Anh vẫn giữ thái độ ôn hòa.
- Tốt!- Nói xong, ông hả hê ngắt máy.
Phòng Giám đốc điều hành Khang An, Thịnh đang ngồi ở bàn làm việc. Bàn tay phải của anh khõ nhè nhẹ vào chiếc điện thoại di động đặt trên bàn. Anh đang chau mày như đang phải quyết định điều gì đó rất quan trọng. Rồi tay anh đột ngột nắm thật chặt chiếc di động như muốn bóp nát nó. Mắt anh tập trung nhìn vào hư không và khẽ thì thầm thành tiếng: “Huyền Hân, em hãy ráng chờ anh, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi!”