Dù Chỉ Sống Thêm Một Ngày, Anh Vẫn Sẽ Chọn Em

Bảy ngày trước hôn lễ!
Tối hôm đó, biệt thự Hồng Nhung, sảnh phòng khách trở thành một mảnh hoang toàn và u tối. Dướt đất ngổn ngang những mảnh vỡ thủy tinh, sành sứ. Còn trên tường nham nhở những vụn giấy màu đỏ thắm, chỉ có thể đọc được ba chữ “Lễ Tân Hôn” từ mảng tường bị bong tróc.
Bao trùm cả không gian là tiếng khóc đau đớn và thảm thiết. Ở giữa sảnh, dáng một người con gái ngồi bệt xuống đất trong tư thế bó gối. Hai đầu gối của cô đều đã bị thấm đượm bởi nước mắt.
Bất chợt “cạch” một tiếng, chùm đèn pha lê sang trọng được bật lên, cả gian phòng khách bỗng chốc trở nên rực rỡ. Cô ngước mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng động. Ánh sáng soi rõ trên khuôn mặt cô, hai dòng nước mắt đang tan chảy, tựa như hai hạt pha lê đang buông xuống đất rồi vỡ tan tành theo hư vô. Rất nhanh, một tia nhìn thương cảm bám chặt lấy cơ thể cô rồi lại vụt đi mất.
- Em lại bày ra trò quỷ quái gì nữa vậy?- Thịnh đứng đối diện với Yến, cố nén cơn đau đến tận đáy lòng mà buông lời sắt đá.
- Người bày ra trò chính là anh chứ không phải em. Tự dưng, anh mất tích cả mấy tuần lễ. Có biết em lo lắng thế nào không? Vậy mà, khi vừa trở về, anh lại thông báo kết hôn với người phụ nữ khác. Anh có thể “cạn tàu ráo máng” với em như vậy sao?- Cô gắng nói thành lời trong nước mắt.
- Đến nước này, nếu em vẫn cố tình không hiểu ra vấn đề thì mặc em. Ngày mai, em hãy chuẩn bị, sẽ có người giúp em dọn hành lý đến nơi ở mới. – Anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng.
- Thôi đủ rồi!- Sau giọng hét lớn là tiếng cười khẩy chua xót.- Anh tàn nhẫn lắm! Con nhỏ Hân kia có gì hơn em chứ? Nó sinh con cho anh được, thì em cũng làm được. Nó có thể yêu người khác nhưng em thì không bao giờ. Cho đến chết, trong trái tim em vẫn chỉ có một mình anh thôi!- Rồi giọng cô lạc đi. Từ trong đôi mắt xinh đẹp, những hạt pha lê lũ lượt buông xuống tạo nên thứ âm thanh “tí tách” não lòng.
Lòng dạ đã sớm mềm nhũng từ đầu nhưng anh vẫn gắng gượng giữ thái độ lạnh nhạt. Bởi lẽ tình yêu là thứ xa xỉ chỉ có thể dâng trọn cho người mình thật sự yêu. Anh thà đeo chiếc mặt nạ tàn nhẫn để dập tắt tuyệt đối những hy vọng ảo tưởng của cô, người mà anh đã lỡ làm tổn thương sâu nặng.
Thời khắc quyết liệt đã đến. Anh vờ nổi nóng, bóp chặt lấy hai bả vai cô mà lắc mạnh, gằng giọng từng chữ một:
- Anh không nói nhiều với em nữa. Em không dọn đi thì sẽ có người giúp em làm việc đó. Hiểu không?
Cô không có phải ứng gì, chỉ còn biết trân mắt nhìn anh, nước đong đầy cả hai tròng mắt, ánh nhìn tha thiết chỉ như muốn van xin. Nhìn đôi mắt đó, tim anh se lại đau buốt nên đành phải buông tay mà tránh đi ngay. Anh sợ chỉ ở lại thêm một chút nữa thôi anh sẽ mềm lòng.
Anh đi rồi, cô ở lại trơ trọi với đống đổ vỡ do chính tay mình tạo ra. Một chút khả năng níu kéo anh, cô cũng không còn. Đầu óc cô trở nên tê dại như đang bị hàng triệu triệu con kiến gặm nhắm từng chút, từng chút một. Đau lắm! Đau đến độ cô chỉ muốn kết thúc ngay cuộc sống này.
Tay run run , cô cầm ngay lên một vảnh vỡ thủy tinh. Cô sợ máu nên nhắm mắt, khứa nhẹ vào cổ tay mình. Vật sắc bén lạnh lẽo xuyên qua lớp da mỏng manh nhưng lại hoàn toàn không để lại đau đớn như cô nghĩ. Cô mở mắt, chứng kiến cổ tay mình rỉ ra một vài giọt máu tươi. Màu đỏ của máu đẹp quá, đỏ thắm như màu giấy của ba chữ “Lễ Tân Hôn”!

“Ha ha ha”, cô cười ngặt nghẽo thành tiếng mang theo nỗi chua xót. Đã đến lúc cô phải vứt bỏ thứ tình yêu đày đọa đã ám ảnh cả đời mình. Cô vung cao mảnh vỡ để cắt thêm một nhát nữa… lần này nhất định phải cắt thật mạnh, thật sâu… một lần sẽ kết thúc cho tất cả.
Nhưng “xoảng” một tiếng, mảnh vỡ thủy tinh từ tay cô đã nằm lăn lóc trên sàn. Trong tíc tắc sống còn, cô chợt đắn đo: “Tại sao phải mình chết một cách ngu ngốc như vậy chứ? Người đáng chết không phải mình, mà phải là một kẻ khác.” Ngay lúc đó, ánh mắt cô đã trở nên sắc bén đến đáng sợ.
Cô lập tức quay trở lại phòng mình, rồi lục tung mọi thứ trong thùng đồ chứa những kỉ niệm chương môn thể thao bắn súng. Một hồi sau, ngắm nghía thứ trong tay mình, đôi mắt cô ánh lên tia nhìn lạnh lùng như thú dữ. Đó là một vật đen và lạnh,… khẩu súng ngắn, món quà đặc biệt mà ba cô cất công tìm mua tận biên giới để làm quà sinh nhật cho cô.
Năm ngày trước hôn lễ!
Chiều hôm đó, Chi đến nhà tìm Hân. Người bạn thân với nụ cười gượng gạo, tay đưa cho cô một hộp quà to được gói rất đẹp mắt.
- Cậu thật tốt nha! Chưa đến ngày cưới mà đã tặng quà cho mình rồi.- Hân hớn hở nói.
- Không, không phải của mình đâu!- Chi lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt tràn đầy ẩn ý.- Có người nhờ mình chuyển nó cho cậu.
- Vậy món quà này… là của…- Hân ngờ ngợ ra điều gì đó.
- Ừm, chính là của anh ấy!- Chi liền gật đầu khẳng định.
Ôm chặt món quà trong tay, lòng Hân rộn ràng khó tả, còn người thì thừ ra như bị nó hút mất hồn. Vậy là anh đã đọc tấm thiệp cô gửi. Anh có chút có cảm xúc nào dành riêng cho cô không? Hình ảnh anh với vô vàn cảm xúc bất chợt hiện ra khiến cho cô vui buồn lẫn lộn.
- Này, quà chứ đâu phải là người, làm gì mà cậu nhìn nó đắm đuối vậy? Cậu mau mở ra xem bên trong là thứ gì!- Chi lên tiếng nhắc nhở.
- Ừ, để mình mở liền!
Nói là làm ngay, Hân mở hộp quà ra, thao tác không quá vộng vàng cũng không quá chậm rãi. Hai cặp mắt tò mò không hẹn mà gặp cùng nhìn xoáy vào bên trong hộp. Lúc chiếc hộp mở toang cũng chính là lúc một bó hoa cầm tay cô dâu hiển hiện ra.
Đó là một bó hoa tulip trắng. Trên phần thân được quấn bằng lớp vải voan màu trắng tinh khôi và được đính rải rác những hạt trai trắng ngà. Trông bó hoa có vẻ đơn giản nhưng lại rất tinh tế và sang trọng.

Nếu không nhìn thấy tờ giấy hướng dẫn bảo quản, không ai phát hiện ra bó hoa không phải là hoa tươi. Nó được ướp sấy khô theo công nghệ làm hoa khô hiện đại của thành phố Đà Lạt. Vì vậy, nó vẫn giữ được độ tươi tắn và mềm mại như hoa tươi nhưng lại giữ được độ bền rất lâu.
Bên trong chiếc hộp, còn có một phong thư. Vừa mở phong thư ra, một mùi mực thơm ngào ngạt lan tỏa khắp căn phòng. Trên trang giấy màu trắng ngà, từng nét chữ rõ ràng và mạnh mẽ. Đó chính là nét chữ của anh, Hoàng Gia Thiên.
Vì quá hồi hộp nên trước mắt cô, những dòng chữ không ngừng nhảy múa loạn xạ. Cô phải hít thật sâu để lấy lại cân bằng, rồi mới bắt đầu thầm đọc từng chữ một.
“Anh không biết em có thích hoa tulip trắng hay không nhưng anh vẫn tặng nó cho em. Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã liên tưởng đến loại hoa này. Theo thời gian, dù em có thay đổi như thế nào đi nữa thì trong lòng anh, em mãi mãi là người con gái trong sáng và cao quý.
Chỉ mới đây thôi, anh đã phát hiện được một bí mật lớn về ba mình. Nhờ đó, anh đã biết được quan hệ giữa ba em và mẹ anh là hoàng toàn trong sạch. Thế mà anh đã từng quá ích kỷ với em quá phải không? Khi hiểu lầm ba em là kẻ xấu, anh đã dùng những lời lẽ tồi tệ nhất để ruồng bỏ em. Là anh có lỗi, vì lòng thù hận mà anh đã nhẫn tâm chà đạp lên tình cảm của hai chúng ta.
Em hãy tin rằng việc anh yêu em chính là thật lòng. Nhưng tình yêu trong anh chưa đủ lớn nên anh mới không có đủ dũng khí để vượt qua mọi trở ngại. Điều đó cho thấy anh không phải người đàn ông xứng đáng với em! Vì vậy, anh không muốn dựa vào bất cứ lý do nào để yêu cầu em quay trở lại bên anh.
Nhưng với Thịnh thì khác! Anh đã từng hỏi anh ta một câu như thế này: “Giả sử Hân là con gái của Trần Trọng An thay vì Yến, anh vẫn sẽ trả thù ông ta chứ?” Anh ta đã không một chút đắn đo mà trả lời rằng: “Không! Nếu là Hân, tôi sẽ chọn cách đưa cô ấy đến một nơi thật xa để cắt đứt hết mọi liên hệ với ông ta.” Thịnh có thể vì em mà sẵn sàng tha thứ cho kẻ thù. Để một người như anh ta chăm sóc em, anh rất an tâm.
Anh từng nghe một người bạn nói rằng: “Yêu một người là mong người mình yêu được hạnh phúc”. Nhưng anh lại không làm được điều đó em à! Thật sự anh rất đau lòng khi nghĩ đến việc em sẽ sống trọn đời với một người không phải là anh. Có lẽ cách nghĩ tốt nhất anh có thể làm được là học cách để quên đi người mình yêu ngay sau khi viết bức thư này. Vậy em hãy sống thật hạnh phúc và cũng quên đi những ký ức đau buồn về anh nhé!”
Từng giọt nước mắt trong suốt nhẹ nhàng thấm ướt cả trang thư. Giá như cô chưa từng đọc được lá thư này thì có lẽ cô sẽ không phải đau đớn đến như vậy. Lòng cô tựa như mặt hồ đã tạm trở nên phẳng lặng sau một cơn mưa giông dữ dội. Ấy thế mà, anh lại nỡ ném thêm vào đó một viên đá để nó lại tiếp tục dậy sóng.
Học cách để quên ư? Muốn quên một người dễ dàng lắm sao? Cô đã thử rất nhiều cách để quên anh nhưng đều thất bại. Thứ tình yêu được nuôi dưỡng bằng máu của trái tim thì khó mà lay chuyển được. Cái cô làm được chỉ có thể là nén chặt mối tình này đến tận đáy lòng mình. Để rồi chỉ khi hít thở thật sâu thì cảm giác nhói lòng mới có thể chiếm giữ được linh hồn cô.
- Mọi chuyện cuối cũng cũng đã rõ. Cậu vẫn ổn chứ?- Chi lo lắng hỏi.
- Mình không sao!- Hân quệt vội hai dòng nước mắt, nghẹn ngào đáp.
- Tại sao yêu mà phải mệt mỏi như vậy chứ? Cậu yêu ai thì cứ chọn ngay người đó làm chồng thì chẳng phải tốt hơn sao?- Những câu hỏi của Chi tuông ra trong tiếng thở dài.

- Không thể nói như cậu được! Mình không thể ích kỷ đến nỗi chỉ nghĩ cho bản thân. Ba mẹ mình và anh Thịnh đang rất háo hức mong chờ ngày kết hôn này.
- Nghe thì có vẻ gay go, nhưng nếu việc hủy hôn đem lại cho cậu hạnh phúc thì sau này, người ta chỉ nhắc đến nó như một kỷ niệm vui.
- Không được! Mọi việc không đơn giản như cậu nghĩ đâu!
- Cậu hãy sống cho bản thân chỉ một lần trong đời có được không? Lúc nào cậu cũng nghĩ cho người khác cả. Vì ai mà một người con gái chưa chồng phải trốn đi biệt xứ sinh con? Vì ai mà con trai phải gọi mẹ ruột của mình bằng chị? Cậu cứ suy nghĩ cho kỹ đi, hạnh phúc chính là do cậu lựa chọn!- Trong lúc xúc động, Chi tỏ rõ thái độ thẳng thừng.
Cô không đáp lại câu nói của người bạn thân, mà chỉ âm thầm chua xót. Cô còn có quyền lựa chọn sao? Không phải là cô yếu đuối không muốn lựa chọn, mà là vì đến nước này rồi, cô không muốn vuột mất cơ hội tạo nên một gia đình hoàn hảo cho bé Gấu. Cô đã dự tính rất kỹ càng, sau khi kết hôn, sẽ giải thích từ từ cho thằng bé hiểu cô và Thịnh mới chính là cha mẹ ruột. Cô chỉ có một mong muốn duy nhất là thằng bé sẽ lại gần gũi với mình như xưa.
Bốn ngày trước hôn lễ!
Buổi tối, Thịnh và Hân cùng nhau dùng bữa tối ở nhà hàng Có Đôi quen thuộc. Bữa ăn này rất đặc biệt vì chỉ có hai người và những ngọn nến lung linh, ấm áp. Dùng bữa xong, cô ngồi lặng lẽ, vừa nhấp nháp ly rượu vang, vừa thả hồn mình vào điệu nhạc hòa tấu du dương mang âm vực trầm lắng.
Còn anh thì không thể chú tâm vào bất cứ điều gì khác ngoài cô. Hôm nay, cô rất xinh đẹp, tươi tắn trong chiếc đầm màu xanh da trời mà anh tặng. Nhưng trong ánh mắt, nụ cười lại phảng phất chút rũ rượi. Anh cảm thấy lo lắng nhưng rồi lại nhanh chóng phớt lờ đi. Có thể phái nữ thường mang tâm trạng bối rối trước ngày kết hôn cũng nên.
Đã đến lúc anh phải làm một việc hết sức quan trọng trong cuộc đời mình. Thao tác rất nhẹ nhàng, anh thò tay vào túi quần lấy ra một chiếc hộp đã được chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Chiếc hộp được mở bung ra, bên trong là chiếc nhẫn bằng vàng trắng gắn viên đá ruby màu đỏ. Dưới ánh nến, nó hệt như một bông hoa hồng nhung đang phát sáng.
Rồi anh mang chiếc nhẫn đến quỳ gối bên cạnh cô với ánh mắt long lanh chân thành, giọng nói run run vì hội hộp:
- Hân à, em gả cho anh nhé!
- Anh Thịnh, anh mau đứng dậy đi! Sao phải nhắc lại việc này chứ?- Cô tròn xoe mắt nhìn anh vì việc này làm cho cô quá bất ngờ.
- Anh chỉ đứng dậy khi em nói đồng ý làm vợ anh thôi.
- Được! Được! Em chịu thua anh rồi. Em đồng ý!
- Cảm ơn em!
Anh nói xong thì hớn hở đeo ngay chiếc nhẫn quý giá vào ngón áp út của cô. Nó thật vừa vặn với ngón tay cô làm cho anh cảm thấy rất hài lòng. Thế mà khi ngước nhìn lên, anh tinh ý bắt gặp ánh mắt đượm buồn của cô đặt trên chiếc nhẫn. Nhưng cô đã khéo léo che giấu đi bằng một nụ cười mỉm duyên dáng.

Trên đường về, hai người trở nên khá lặng lẽ, không ai mở miệng nói với ai một tiếng nào. Thỉnh thoảng anh quan tâm liếc mắt nhìn về phía cô. Anh không còn nhận ra cô mà chỉ thấy được một thể xác mệt mỏi, vô hồn ngồi đó, bàn tay đan chặt lấy bàn tay.
Nỗi ray rứt trong lòng anh mỗi lúc một dâng cao. Chẳng lẽ cô đến với cuộc hôn nhân này mãi chỉ là gượng ép? Chẳng lẽ người cô mong muốn sống trọn đời đã không phải là anh?
Lúc trước, vài lần bắt gặp cô và Gia Thiên đi cùng nhau, anh vốn đã nhận ra cô đối với người đó rất đặc biệt. Nhưng anh vẫn tự tin cho rằng tình yêu của anh và cô sẽ mãi luôn bền vững, không gì chia cắt được. Anh đã sai lầm mất rồi, sai lầm ngay từ lúc quyết định nuôi dưỡng mầm móng thù hận, để nó vươn nhánh mạnh mẽ giết chết đi tình yêu của chính mình.
Nhà cô đã ở ngay trước mặt, anh chào tạm biệt cô xong rồi vào ngay trong xe, đóng sầm cửa lại. Ngay khi lúc khởi động máy xe thì tay anh run run dừng lại. Cái anh đang lưỡng lự thực chất là anh không muốn gượng ép cô, nhưng cũng không muốn cô từ bỏ cuộc hôn nhân này.
Rồi anh bước ngay ra khỏi xe, vội vã lao đến ôm chặt cô vào lòng. Giọng anh ấm áp xua tan đi lạnh buốt của đêm khuya:
- Hân, nán lại đây một chút với anh nhé!
- Có chuyện gì vậy anh?
- À, anh chỉ định nói rằng, em ngủ ngon nhé! Anh về đây!
Nói xong, anh bịn rịn buông vòng tay mình, quay trở vào xe. Anh tính hỏi cô thật ra có còn yêu anh không, nhưng lại thôi. Có lẽ anh đã có câu trả lời cho lòng mình rồi thì phải!
Cô ngẩn người nhìn theo xe anh đến khi khuất dáng. Anh có vẻ gì đó là lạ thì phải. Cô nhìn chiếc nhẫn quý giá trên tay mình mà lòng càng thêm rối rắm. Chỉ vài hôm ngắn ngủi nữa thôi, cô đã thật sự làm vợ của anh rồi, vậy mà trong tim vẫn đau đáu nhớ về hình bóng của một người khác. Dù cho có cố nén chặt vào lòng sâu đến thế nào, cô vẫn cảm thấy nhói đau trong từng nhịp thở.
Cô cất bước đi về hướng công viên cho khuây khỏa đầu óc. Hơn 11h đêm, xung quanh cũng khá vắng người. Chiếc ghế đá dưới tán me già cỗi lại một lần nữa rung rinh trước gió mang theo những chiếc lá mỏng manh xoay xoay không ngừng. Tất cả chúng đều như muốn mời mọc cô ngồi lại đây để cùng ôn lại một đoạn ký ức tốt đẹp.
Cô ngồi đó ngẩng mặt ngắm nhìn bầu trời đêm xa xăm. Những vì sao trên bầu trời xúm xít với nhau thành từng cụm. Chỉ duy nhất một ngôi sao ở phía mờ mịt kia đang lẻ loi một mình, sao mà giống cô quá không biết!
Lúc này, người ta đang làm gì nhỉ? Có đang ngẩng lên ngắm cùng một vùng trời này mà tơ tưởng không?... Và có cảm thấy cô đơn như cô không?
Bỗng chốc, cô nhắm nghiền mắt, đôi bàn tay chắp lại, miệng thì thào: “Em sẽ dùng ngày trọng đại để mãi mãi vùi lấp mối tình của chúng ta. Hy vọng anh sẽ mãi sống thật bình yên và hạnh phúc nhé!”
Một cơn gió mạnh thổi qua khiến cho cô bất chợt rùng mình. Cô cứ mãi sống trong thế giới nội tâm mà không biết rằng nguy hiểm rất cận kề. Gần đó, một bóng đen cố tình rình rập cô như đang rắp tâm chờ đợi cơ hội thực hiện một âm mưu lớn. Đêm nay là một đêm của tội ác!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận