Sáng hôm sau, có một cuộc họp khác diễn ra ở Hoàng Gia với ít người hơn.
- Cuộc chiến pháp luật lần này rất quan trọng đối với Hoàng Gia vì vậy tôi cần những luật sư dày dặn kinh nghiệm như hai người. Jimmy, tôi nghĩ đây là dịp để cậu khẳng định tài năng của mình tại Việt Nam. Còn Hân, chú biết trà Vĩnh Phúc cũng rất quan trọng đối với cháu. Đây là cơ hội để cháu gặt hái thêm kinh nghiệm cho mình và bảo vệ thương hiệu trà này.- Ông Phong chậm rãi mở đầu cuộc họp.
- Vâng, suy nghĩ của cháu cũng rất giống chú. Chính vì vậy mà cháu mới nhận lời trở về đây tham gia vụ án này.- Hân gật gù đáp lại.
- Ba năm trước, Hoàng Gia đã tiếp nhận công thức từ Giám đốc Điều hành Khang An lúc bấy giờ là ông Phan Vĩnh Thịnh. Nhưng ông Trần Trọng An, Chủ tịch Tập đoàn khi đó, đã bí mật lập quyết định miễn nhiệm chức vụ của ông Thịnh ngay trước ngày ký giấy sang nhượng công thức.- Ông Phong tóm tắt lại sự việc một lần nữa.
- Ông An quả thật là một kẻ khôn ngoan khó lường. Ông ta đã biết trước được Thịnh sẽ sang nhượng công thức nên mới đi trước một nước cờ như vậy. Nhưng sau đó thì ông ta lại ngồi tù nên việc này cũng vì thế mà bị quên lãng. Gần đây, những hồ sơ đó mới được tập đoàn OP của Úc lật lại và khởi kiện chúng ta. Đối với họ, trà Vĩnh Phúc là một món hời béo bở khó mà bỏ qua được.- Qua những gì đã nghiên cứu được từ hồ sơ lưu trữ, Jimmy đưa ra nhận định một cách sắc bén.
- Nhưng chúng ta chưa hẳn là không có cách!- Đột ngột, Hân nói bằng giọng kiên định.
- Hân, cháu có ý gì hay à?- Ông Phong nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Người khôn ngoan đến thế nào đi nữa cũng phải có sơ suất. Vì quá chủ quan mình tài giỏi, ông An chỉ sao chép lại bí mật công thức chứ không có lập bất cứ một chứng từ sang nhượng nào cả. Nếu chúng ta muốn thắng thì phải tìm được bằng chứng để chứng minh được trà Vĩnh Phúc thuộc về gia đình của Thịnh.
- Người đẹp, quả thật là em rất thông minh. Nhưng thời gian thì chỉ có hạn, mà chúng ta vẫn chưa biết được cần phải tìm kiếm cái gì và ở đâu?
- Em có linh cảm vật đó sẽ tồn tại ở một nơi. Chúng ta mau đi thôi!- Cô nhìn Jimmy, vẻ mặt rạng ngời.
- Đi đâu thế?- Ông Phong và Jimmy đồng thanh hỏi.
- Biệt thự Hồng Nhung!- Hân đáp lại một cách ngắn gọn.
Hai người liền xuất phát đến biệt thự Hồng Nhung, vốn là nhà của Thịnh. Khi anh còn sống, Hân chưa từng đến đây vì có sự hiện diện của Yến. Sau khi anh mất, cô tiếp quản mọi tài sản của anh nhưng số lần đến đây cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bấy lâu nay, cô sang Mỹ làm việc nên cô Hai, người giúp việc cũ, vẫn tiếp tục chăm nom nhà cửa.
- Kính coong! Kính coong!- Từng hồi chuông cửa ngân lên phá tan sự tĩnh lặng của ngôi biệt thự luôn vắng khách.
- Cạch!- Không lâu sau, cánh cửa phụ bằng sắt từ từ hé mở.
- Ủa! Cô chủ… cô chủ đã về rồi!- Giọng cô Hai vẫn chân chất như ngày nào. Chủ về, bà vui mừng đến độ hai mắt rươm rướm nước.
Bước vào bên trong, mọi thứ đều sạch sẽ và ngăn nắp như người chủ chưa hề vắng mặt. Mọi vị trí của đồ vật vẫn giữ nguyên như cũ, không có bất cứ di dời hay thay đổi nào so với trước đây. Nhìn căn nhà rộng lớn, Jimmy thoáng thở dài vì thật sự không biết bắt tay vào tìm kiếm từ đâu.
- Người đẹp à, nếu chúng ta lục soát cả căn nhà thì chắc là phải mất cả tuần lễ là ít. Huống chi ta còn không biết vật đó có tồn tại thật sự hay không. Như vậy thì sẽ trễ ngày ra tòa mất!- Jimmy ngồi chễm chệ trên ghế sofa nơi phòng khách, rầu rĩ nói.
- Chưa gì đã nản rồi sao? Thật không giống với tính cách thường ngày của anh tí nào! Uống một ngụm nước chanh cho khỏe người đi nào!- Hân nhìn ly hai ly đá chanh cô Hai vừa bưng trên tay vừa châm chọc Jimmy.
- Xin lỗi tôi hơi nhiều chuyện! Nhưng nghe cô chủ nói sơ qua thì hình như cô đang tìm cái gì phải không?
- À, con chỉ định tìm một số giấy tờ thôi.
- Lúc còn sống, cậu chủ hay dặn dò rằng thứ gì liên quan đến giấy tờ thì phải gom về để hết ở phòng làm việc. Mà cậu ấy cũng hay có thói quen kẹp giấy tờ trong những cuốn sách dày cộm lắm.
- Thật hả cô Hai?- Hân mừng quýnh thốt lên.
Nhờ cô Hai giúp việc, Hân có thêm được một manh mối quan trọng để đi tìm thứ mình cần. Cô luôn có linh cảm rất mạnh mẽ rằng vật mà cô cần tìm chắc chắn sẽ tồn tại.
Bước vào phòng làm việc, Jimmy và Hân ngỡ ngàng nhìn nhau. Căn phòng giống như một thư viện thu nhỏ. Bốn phía tường đều là kệ sách cao gần hai mét. Mỗi ngăn đều được chất đầy sách vở và tài liệu. Cô biết Thịnh là người rất thích đọc sách nhưng không ngờ rằng tủ sách cá nhân của anh lại đồ sộ đến thế
Cứ cố gắng đi rồi sẽ thấy được thành quả! Chúng ta cùng bắt tay vào làm thôi!- Hân nói với ánh mắt hừng hực quyết tâm.
- Ok, theo lệnh của người đẹp!- Jimmy hí hửng đáp.
Nói xong, họ bắt đầu xắn tay áo lên, tìm trong từng hộc tủ một, trong từng cuốn sách một. Dù bằng chứng vẫn đang ở xa mờ mịt nhưng không gì có thể dập tắt được hy vọng trong Hân.
Thịnh đã chính tay giao phó lại trà Vĩnh Phúc cho Gia Thiên. Nếu Hoàng Gia mất đi loại trà này thì cũng đồng nghĩa với việc Thịnh mất đi nó. Vì vậy cô nhất định giúp Hoàng Gia thắng cho bằng được trận chiến phát luật này.
Cuộc tìm kiếm diễn ra quả thật không dễ dàng gì. Ngày đêm không ngơi nghỉ, họ lục tung cả cái phòng. Dưới đất ngổn ngang toàn là giấy và sách chồng chất lên nhau. Để tránh mất thời gian, họ ăn uống và ngủ nghỉ ngay tại phòng.
Mãi đến chiều hôm sau, Jimmy đột ngột tìm được một quyển sách rất cũ kỹ nhưng lại được bọc mạ vàng bốn góc một cách trịnh trọng. Bìa sách là một bức chân dung của một người có vẻ rất giàu có và quý tộc.
- Không biết cái này phải vàng thật không nhỉ?- Jimmy hỏi đùa để xua tan đi mệt mỏi.
- Gì vậy? Đưa em xem!
- Đây!- Jimmy trao cuốn sách lại cho Hân.
- Đây là cuốn sách viết về cuộc đời vua Bảo Đại, vị vua cuối cùng của chế độ quân chủ Việt Nam.- Hân giải thích cho Jimmy về cuốn sách.
Hân nói xong liền tò mò mở cuốn sách đó ra xem ngay. Đột ngột một tờ giấy cũ rơi ra từ bên trong. Cô liền nhặt nó lên xem thử. Đó là một tờ giấy màu vàng ố cũ kỹ nhưng nhờ được ép nhựa kỹ càng nên nội dung vẫn còn nguyên vẹn:
“Huế, ngày 1 tháng 3 năm Bảo Đại thứ 13
Ngự tiền Văn phòng kính gửi,
Đức Kim Thượng đặc biệt yêu thích trà Vĩnh Phúc của Phan gia. Thay mặt Ngài, Văn phòng chúng tôi lập văn bản này để phong tặng danh hiệu cho loại trà này là là “Trà Thảo mộc Cung đình Vĩnh Phúc”. Từ nay, Phan gia theo đó mà thay đổi nhãn hiệu và bao bì cho phù hợp.
Tổng lý Đại thần
Nguyễn Quỳnh”
Đây chính là một châu bản dưới thời vua Bảo Đại được gõ bằng máy đánh chữ kiểu cũ. Nó được nhà vua ngự phê hai chữ “Chuẩn Y” và ký tắt hai chữ BD (Bảo Đại) bằng nét mực màu đỏ. Thì ra chữ “cung đình” của trà Vĩnh Phúc có nguồn gốc từ đó mà ra.
- Đây đúng là thứ chúng ta cần tìm rồi!- Hân gần như nhảy cỡn lên mà hét.
- Thật sao? Oh yeah!- Jimmy cũng vui mừng không kém.
Đúng một tuần sau, phiên tòa xử vụ tranh chấp trà Vĩnh Phúc giữa Hoàng Gia và Khang An. Phần thắng lợi hoàn toàn nghiêng về phía Hoàng Gia nhờ châu bản mà Hân và Jimmy tìm được.
Châu bản đó đã được Viện Sử học Quốc gia xác định là thật. Vì vậy nó đủ khả năng xác nhận trà Vĩnh Phúc thuộc quyền sở hữa của dòng họ Phan. Dựa trên gia phả của họ Phan, Phan Vĩnh Thịnh chính là con cháu chính thống của Phan gia. Việc anh sang nhượng lại cho Hoàng Gia là hoàn toàn hợp pháp.
1h30 trưa, bất kỳ ai đứng trước phòng làm việc của Gia Thiên đều có thể nghe rõ mồn một giọng nói đầy thô lỗ của anh: “Chị làm việc như thế à! Đối tác quan trọng sắp đến rồi mà hợp đồng còn sai sót. Mau làm lại ngay cho tôi!”
Đúng hai tiếng đồng hồ nữa thôi là Hân sẽ về Mỹ, vậy mà anh vẫn ngồi đó cố gắng xem như không có việc gì. Nhưng vì tâm trạng quá ngổn ngang không thể diễn tả thành lời nên anh chỉ còn biết trút giận lên bất cứ ai xuất hiện trước mắt.
Nhiệt độ trong phòng cũng đã được giảm xuống tối thiểu vậy mà anh cứ như người đang ngồi trên đống lửa, cơ thể cứ nóng ran lên từng đợt. Đến nỗi anh cởi phăng luôn cái áo khoác ngoài ném phịch sang một bên. Cà vạt cũng được anh nới lỏng để có thể hít thở một cách dễ dàng.
Rồi anh vén rèm, phóng tầm mắt xuyên qua lớp kính trong suốt. Từ nơi lầu chín này, người và xe dưới đường trở nên quá nhỏ bé. Với ánh nhìn xa xăm, anh chợt hồi tưởng lại chuyện đau lòng hơn hai năm về trước.
Anh ủng hộ việc cô ra đi không phải vì anh không yêu cô, mà là vì vết thương lòng của cô quá lớn. Nếu cố giữ cô lại, anh chỉ làm cho vết thương đó thêm sâu nặng. Không gì khác thời gian mới có thể giúp cô phục hồi lại như cũ.
Việc bị một người từ bỏ làm sao đau đớn hơn việc bắt buộc phải từ bỏ một người còn yêu thương sâu nặng. Vậy mà có mấy ai hiểu được điều đó? Kể cả cô cũng chưa kịp hiểu anh mà đã vội vàng lấp chỗ trống trong trái tim bằng hình bóng của gã Jimmy đáng ghét. Mà cũng phải thôi, thời gian hai năm đủ để làm lành một vết thương lòng và cũng đủ để quên đi một ai đó.
Còn lần gặp trong buổi họp, cô tỏ ra vô cùng xa cách với anh nhưng lại rất thân thiết với gã Tây đó. Lúc tan họp, anh có chủ động bắt chuyện với cô vài câu nhưng cô thì ậm ừ cho qua chuyện. Sau đó, cô lại hấp tấp rời đi cùng với hắn.
Mới hôm qua đây, anh có gọi điện hỏi thăm ông Trí, ba của cô. Chính ông cũng xác nhận hắn và cô có quan hệ yêu đương. Nghe xong, trái tim anh tan nát, chỉ muốn buộc cô quay về bên anh ngay. Nhưng nghĩ lại, anh lấy quyền gì để cấm đoán người ta yêu nhau và đến với nhau. Sau những việc như vậy, lòng tự trọng không cho phép anh đeo bám hoặc hỏi han gì đến cô nữa.
“Reng… Reng… Reng…” Đột ngột, một hồi chuông rất to và kéo dài đến nỗi đinh tai nhức óc. Gia Thiên như người vừa tỉnh mộng, bàng hoàng nhận ra âm thanh còn đang vang vọng chính là xuất phát từ hệ thống báo cháy.
Anh còn chưa kịp nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề thì lại nghe loa thông tin của tòa nhà loan ra một tin khủng khiếp: “Tin khẩn cấp! Tòa nhà chúng ta đang xảy ra sự cố cháy nổ rất nghiêm trọng. Thang máy cũng đã bị ngưng hoạt động. Mọi người hãy mau nhanh chóng di chuyển xuống tầng trệt bằng lối thang bộ. Xin hết!”
Lúc này, anh muốn nghĩ mình nằm mơ cũng không được vì bị hệ thống phun nước tự động phun xối xả vào đầu cổ. Biết không còn thời gian nữa, anh nhanh chóng tìm đến lối thang bộ theo chỉ định của loa thông tin.
Cánh cửa thông qua lối thang bộ ở lầu chín mở toang, lộ ra trước mắt anh một quang cảnh hết sức hỗn loạn. “Lộp cộp! Lộp cộp!...” Tiếng bước chân của hàng ngàn con người vội vã xen lẫn, hòa quyện vào nhau tạo thành một điệp khúc ngân cao của hàng ngàn chiếc chày đang hì hục giã cối. Rồi những tiếng gào thét gấp gáp vang lên không ngừng: “Nhanh lên! Nhanh lên!” Lẫn sâu trong đó là những tiếng thở hì hục nặng nề và thê lương.
Nhìn thẳng xuống lối cầu thang bộ, anh chợt lạnh cả sóng lưng khi nhận ra rằng con đường đi tìm sự sống thật chật hẹp và quanh co. Nhưng khi đã đối mặt với sống chết thì bản năng sống của con người mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh liền hòa mình vào dòng người đông đúc để hy vọng đi được đến cuối con đường.
Đi được xuống lầu năm, một lớp mồ hôi dày đặc đã phủ đầy trán anh. Nó rơi xuống hòa cùng với nước làm lớp áo sơ mi dính chặt vào lưng. Bất chợt hình bóng cô với nước nụ cười hiền hòa hiển hiện rõ mồn một trong đầu. Nếu anh đi đến cùng một nơi với Thịnh thì cô có bị tổn thương nặng nề một lần nữa hay không?
Càng lúc không khí càng ngột ngạt hơn vì dòng người mỗi lúc tụ lại một đông hơn. Tốc độ di chuyển cũng chậm lại một cách bất thường. Bỗng “bụp” một tiếng, hệ thống đèn chiếu sáng vụt tắt. Thay vào đó, những ngọn đèn dự phòng được bật lên thay thế nhưng ánh sáng lại mờ nhạt và le lói.
Vì sự cố đó, dòng người bắt đầu hoảng loạn la hét và xô đẩy nhau. Họ gần như giẫm đạp lên nhau để kiếm đường đi tiếp. Nhưng càng làm như thế, lối thang bộ càng trở nên tắc nghẽn và mỗi người đều không thể tiến thêm được một bước nào nữa.
Vấn đề đã trở nên rất nghiêm trọng. Họ như những con thiêu thân đang đánh nhau trước một ngọn đuốc nóng. Sự ngu muội đó của họ làm anh tức giận điên người. Mặt anh trở nên đỏ bừng, cất giọng thét vang: “Tất cả đừng chen lấn nữa! Như thế nguy hiểm lắm!”. Quả nhiên, lời nói của anh dập tan được cơn náo loạn. Tiếng ồn ào cũng chùng xuống thành những tiếng xì xào nhỏ bé.
- Đừng chen lấn nữa, sếp lớn la kìa!- Đột ngột, một giọng nam cất tiếng nói to.
- Sắp chết đến nơi, còn sếp với lính gì nữa! Bớt lời đi để còn sức mà tìm đường sống nữa!- Một người nữ cất giọng chua chát.
- Mọi người nghe tôi nói! Muốn sống thì tất cả phải bình tĩnh. Chúng ta càng chen lấn thì sẽ càng di chuyển chậm. Như vậy thì chẳng nào tất cả sẽ cùng chết. Mỗi người nhường nhau một chút chẳng phải ai cũng sẽ tiến về phía trước được sao?- Giữa đám đông đang đổ dồn ánh mắt khó chịu về mình, anh vẫn điềm tĩnh nói tiếp.
- Sếp nói đúng đó bà con. Cứ tiếp tục chen lấn thì không ai trong chúng ta thoát được cả.- Lúc này, một số người cùng lên tiếng hưởng ứng với anh.
- Ừm, nghe lời sếp đi mọi người ơi!
Cuối cùng, tất cả đều đã bị anh thuyết phục. Dòng người bắt đầu di chuyển một cách có trật tự hơn, không lấn át nhau nữa. Loa thông tin lại tiếp tục phát thông báo: “Tình hình ngày càng nguy kịch hơn! Tất cả mọi người khẩn trương lên!”.
“Reng… Reng… Reng…” Tiếng còi báo cháy vẫn tiếp tục hú inh ỏi và cứ như thế kéo dài đến bất tận.
Hân nói xong liền tò mò mở cuốn sách đó ra xem ngay. Đột ngột một tờ giấy cũ rơi ra từ bên trong. Cô liền nhặt nó lên xem thử. Đó là một tờ giấy màu vàng ố cũ kỹ nhưng nhờ được ép nhựa kỹ càng nên nội dung vẫn còn nguyên vẹn:
“Huế, ngày 1 tháng 3 năm Bảo Đại thứ 13
Ngự tiền Văn phòng kính gửi,
Đức Kim Thượng đặc biệt yêu thích trà Vĩnh Phúc của Phan gia. Thay mặt Ngài, Văn phòng chúng tôi lập văn bản này để phong tặng danh hiệu cho loại trà này là là “Trà Thảo mộc Cung đình Vĩnh Phúc”. Từ nay, Phan gia theo đó mà thay đổi nhãn hiệu và bao bì cho phù hợp.
Tổng lý Đại thần
Nguyễn Quỳnh”
Đây chính là một châu bản dưới thời vua Bảo Đại được gõ bằng máy đánh chữ kiểu cũ. Nó được nhà vua ngự phê hai chữ “Chuẩn Y” và ký tắt hai chữ BD (Bảo Đại) bằng nét mực màu đỏ. Thì ra chữ “cung đình” của trà Vĩnh Phúc có nguồn gốc từ đó mà ra.
- Đây đúng là thứ chúng ta cần tìm rồi!- Hân gần như nhảy cỡn lên mà hét.
- Thật sao? Oh yeah!- Jimmy cũng vui mừng không kém.
Đúng một tuần sau, phiên tòa xử vụ tranh chấp trà Vĩnh Phúc giữa Hoàng Gia và Khang An. Phần thắng lợi hoàn toàn nghiêng về phía Hoàng Gia nhờ châu bản mà Hân và Jimmy tìm được.
Châu bản đó đã được Viện Sử học Quốc gia xác định là thật. Vì vậy nó đủ khả năng xác nhận trà Vĩnh Phúc thuộc quyền sở hữa của dòng họ Phan. Dựa trên gia phả của họ Phan, Phan Vĩnh Thịnh chính là con cháu chính thống của Phan gia. Việc anh sang nhượng lại cho Hoàng Gia là hoàn toàn hợp pháp.
1h30 trưa, bất kỳ ai đứng trước phòng làm việc của Gia Thiên đều có thể nghe rõ mồn một giọng nói đầy thô lỗ của anh: “Chị làm việc như thế à! Đối tác quan trọng sắp đến rồi mà hợp đồng còn sai sót. Mau làm lại ngay cho tôi!”
Đúng hai tiếng đồng hồ nữa thôi là Hân sẽ về Mỹ, vậy mà anh vẫn ngồi đó cố gắng xem như không có việc gì. Nhưng vì tâm trạng quá ngổn ngang không thể diễn tả thành lời nên anh chỉ còn biết trút giận lên bất cứ ai xuất hiện trước mắt.
Nhiệt độ trong phòng cũng đã được giảm xuống tối thiểu vậy mà anh cứ như người đang ngồi trên đống lửa, cơ thể cứ nóng ran lên từng đợt. Đến nỗi anh cởi phăng luôn cái áo khoác ngoài ném phịch sang một bên. Cà vạt cũng được anh nới lỏng để có thể hít thở một cách dễ dàng.
Rồi anh vén rèm, phóng tầm mắt xuyên qua lớp kính trong suốt. Từ nơi lầu chín này, người và xe dưới đường trở nên quá nhỏ bé. Với ánh nhìn xa xăm, anh chợt hồi tưởng lại chuyện đau lòng hơn hai năm về trước.
Anh ủng hộ việc cô ra đi không phải vì anh không yêu cô, mà là vì vết thương lòng của cô quá lớn. Nếu cố giữ cô lại, anh chỉ làm cho vết thương đó thêm sâu nặng. Không gì khác thời gian mới có thể giúp cô phục hồi lại như cũ.
Việc bị một người từ bỏ làm sao đau đớn hơn việc bắt buộc phải từ bỏ một người còn yêu thương sâu nặng. Vậy mà có mấy ai hiểu được điều đó? Kể cả cô cũng chưa kịp hiểu anh mà đã vội vàng lấp chỗ trống trong trái tim bằng hình bóng của gã Jimmy đáng ghét. Mà cũng phải thôi, thời gian hai năm đủ để làm lành một vết thương lòng và cũng đủ để quên đi một ai đó.
Còn lần gặp trong buổi họp, cô tỏ ra vô cùng xa cách với anh nhưng lại rất thân thiết với gã Tây đó. Lúc tan họp, anh có chủ động bắt chuyện với cô vài câu nhưng cô thì ậm ừ cho qua chuyện. Sau đó, cô lại hấp tấp rời đi cùng với hắn.
Mới hôm qua đây, anh có gọi điện hỏi thăm ông Trí, ba của cô. Chính ông cũng xác nhận hắn và cô có quan hệ yêu đương. Nghe xong, trái tim anh tan nát, chỉ muốn buộc cô quay về bên anh ngay. Nhưng nghĩ lại, anh lấy quyền gì để cấm đoán người ta yêu nhau và đến với nhau. Sau những việc như vậy, lòng tự trọng không cho phép anh đeo bám hoặc hỏi han gì đến cô nữa.
“Reng… Reng… Reng…” Đột ngột, một hồi chuông rất to và kéo dài đến nỗi đinh tai nhức óc. Gia Thiên như người vừa tỉnh mộng, bàng hoàng nhận ra âm thanh còn đang vang vọng chính là xuất phát từ hệ thống báo cháy.
Anh còn chưa kịp nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề thì lại nghe loa thông tin của tòa nhà loan ra một tin khủng khiếp: “Tin khẩn cấp! Tòa nhà chúng ta đang xảy ra sự cố cháy nổ rất nghiêm trọng. Thang máy cũng đã bị ngưng hoạt động. Mọi người hãy mau nhanh chóng di chuyển xuống tầng trệt bằng lối thang bộ. Xin hết!”
Lúc này, anh muốn nghĩ mình nằm mơ cũng không được vì bị hệ thống phun nước tự động phun xối xả vào đầu cổ. Biết không còn thời gian nữa, anh nhanh chóng tìm đến lối thang bộ theo chỉ định của loa thông tin.
Cánh cửa thông qua lối thang bộ ở lầu chín mở toang, lộ ra trước mắt anh một quang cảnh hết sức hỗn loạn. “Lộp cộp! Lộp cộp!...” Tiếng bước chân của hàng ngàn con người vội vã xen lẫn, hòa quyện vào nhau tạo thành một điệp khúc ngân cao của hàng ngàn chiếc chày đang hì hục giã cối. Rồi những tiếng gào thét gấp gáp vang lên không ngừng: “Nhanh lên! Nhanh lên!” Lẫn sâu trong đó là những tiếng thở hì hục nặng nề và thê lương.
Nhìn thẳng xuống lối cầu thang bộ, anh chợt lạnh cả sóng lưng khi nhận ra rằng con đường đi tìm sự sống thật chật hẹp và quanh co. Nhưng khi đã đối mặt với sống chết thì bản năng sống của con người mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh liền hòa mình vào dòng người đông đúc để hy vọng đi được đến cuối con đường.
Đi được xuống lầu năm, một lớp mồ hôi dày đặc đã phủ đầy trán anh. Nó rơi xuống hòa cùng với nước làm lớp áo sơ mi dính chặt vào lưng. Bất chợt hình bóng cô với nước nụ cười hiền hòa hiển hiện rõ mồn một trong đầu. Nếu anh đi đến cùng một nơi với Thịnh thì cô có bị tổn thương nặng nề một lần nữa hay không?
Càng lúc không khí càng ngột ngạt hơn vì dòng người mỗi lúc tụ lại một đông hơn. Tốc độ di chuyển cũng chậm lại một cách bất thường. Bỗng “bụp” một tiếng, hệ thống đèn chiếu sáng vụt tắt. Thay vào đó, những ngọn đèn dự phòng được bật lên thay thế nhưng ánh sáng lại mờ nhạt và le lói.
Vì sự cố đó, dòng người bắt đầu hoảng loạn la hét và xô đẩy nhau. Họ gần như giẫm đạp lên nhau để kiếm đường đi tiếp. Nhưng càng làm như thế, lối thang bộ càng trở nên tắc nghẽn và mỗi người đều không thể tiến thêm được một bước nào nữa.
Vấn đề đã trở nên rất nghiêm trọng. Họ như những con thiêu thân đang đánh nhau trước một ngọn đuốc nóng. Sự ngu muội đó của họ làm anh tức giận điên người. Mặt anh trở nên đỏ bừng, cất giọng thét vang: “Tất cả đừng chen lấn nữa! Như thế nguy hiểm lắm!”. Quả nhiên, lời nói của anh dập tan được cơn náo loạn. Tiếng ồn ào cũng chùng xuống thành những tiếng xì xào nhỏ bé.
- Đừng chen lấn nữa, sếp lớn la kìa!- Đột ngột, một giọng nam cất tiếng nói to.
- Sắp chết đến nơi, còn sếp với lính gì nữa! Bớt lời đi để còn sức mà tìm đường sống nữa!- Một người nữ cất giọng chua chát.
- Mọi người nghe tôi nói! Muốn sống thì tất cả phải bình tĩnh. Chúng ta càng chen lấn thì sẽ càng di chuyển chậm. Như vậy thì chẳng nào tất cả sẽ cùng chết. Mỗi người nhường nhau một chút chẳng phải ai cũng sẽ tiến về phía trước được sao?- Giữa đám đông đang đổ dồn ánh mắt khó chịu về mình, anh vẫn điềm tĩnh nói tiếp.
- Sếp nói đúng đó bà con. Cứ tiếp tục chen lấn thì không ai trong chúng ta thoát được cả.- Lúc này, một số người cùng lên tiếng hưởng ứng với anh.
- Ừm, nghe lời sếp đi mọi người ơi!
Cuối cùng, tất cả đều đã bị anh thuyết phục. Dòng người bắt đầu di chuyển một cách có trật tự hơn, không lấn át nhau nữa. Loa thông tin lại tiếp tục phát thông báo: “Tình hình ngày càng nguy kịch hơn! Tất cả mọi người khẩn trương lên!”.
“Reng… Reng… Reng…” Tiếng còi báo cháy vẫn tiếp tục hú inh ỏi và cứ như thế kéo dài đến bất tận.