Dù Chỉ Sống Thêm Một Ngày, Anh Vẫn Sẽ Chọn Em

2h30, Gia Thiên cùng dòng người xuống được đến đại sảnh. Khi đó, tiếng chuông báo cháy vừa tắt, đèn cũng được bật sáng choang. Tiếng thở hổn hển, tiếng nói chuyện ồn ào tạo thành một cảnh hết sức huyên náo.
Ai nấy đều mặt mày “xanh như tàu lá” vì vẫn chưa thoát khỏi cơn hoảng loạn. Có người còn xúc động đến bật khóc vì nỗi sợ hãi trong họ đang vỡ òa ra. Những ánh mắt dáo dác tìm nhau như muốn biết chắc chắn rằng bạn bè, đồng nghiệp của họ đều vẫn an toàn, lành lặn.
Nhưng trái ngược hẳn với số đông, tổ Bảo vệ đứng chặn ở phía cửa lớn, sắc mặt của họ rất điềm tĩnh, không một chút lo lắng.
“Rột! Rột!”. Tổ trưởng tổ Bảo vệ khõ khõ vào micro để ra hiệu cho mọi người giữ im lặng. Khi mọi người đã tập trung sự chú ý về mình, ông thản nhiên tuyên bố:
- Tất cả hãy bình tĩnh vì không có việc gì cả. Chúng ta vừa trải qua một buổi diễn tập Phòng cháy- Chữa cháy theo mô hình mới nhất và quy mô nhất từ trước đến giờ. Chúng tôi cố tình tạo ra tình huống y như thật để mọi người phát huy hết khả năng sinh tồn của bản thân. Từ đó, mọi người sẽ có kinh nghiệm để ứng phó khi có tình huống thật xảy ra.
“Ồ…!” Vừa dứt câu, cả đại sảnh như vỡ òa lên trong những tiếng càu nhàu khó chịu. Đám đông tỏ vẻ phẫn nộ trước buổi diễn tập đầy bất ngờ này.
Cũng giống như họ, Gia Thiên giận đỏ bừng mặt. Chính anh cũng cảm thấy đây là một trò đùa hết sức độc ác và vô duyên. Anh tiến lên đứng trước đám đông, giật lấy micro để quyết làm cho ra lẽ.
- Trong các người, ai bày ra cái trò này vậy?- Anh chỉ thẳng tay lướt qua đám đông. Giọng nói của anh qua micro càng thêm hung tợn.
- Ơ… ơ! Tôi có trình bản kế hoạch lên phòng Tổ chức Hành chánh rồi mà!- Tổ trưởng tổ Bảo vệ sợ sệt nói.
- Trưởng phòng Tổ chức Hành chánh đâu?- Anh quát.
- À… à! Tôi cũng đã đưa bản kế hoạch đó lên Giám đốc duyệt rồi mà!- Trưởng phòng Tổ chức Hành chánh luống cuống nói.
- Phải đó Gia Thiên à! Tuần trước, em đã ký duyệt kế hoạch này rồi mà.- Lẫn trong đám đông, chị Nhàn thư ký cất giọng sợ sệt.
Nghe xong, anh sực nhớ lại hình như vào đầu tuần trước, có ký một văn bản nào đó về phong trào “Phòng cháy- Chữa cháy”. Hôm đó, anh vừa có buổi họp có mặt Hân và gã Jimmy nên tâm trạng trở nên rất tệ. Hơn nữa, anh nghĩ vấn đề phong trào, đã có bên dưới đã duyệt rồi nên anh cũng không đọc kỹ. Thì ra là anh là kẻ tiếp tay tạo nên trò đùa lố bịch này.
Đám đông lại một lần nữa vỡ òa lên trong tức tưởi. Đột nhiên trong đám người đó, anh lại nghe rõ mồn một giọng hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau.
- Thật may là không có chuyện gì xảy ra! Tôi đã sợ đến mức chân run lên, chạy không nổi.- Người thứ nhất nói.
- Còn tôi cứ tưởng là hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời mình chứ! Trên đường đi xuống, tôi chỉ ước sao được sống thêm một ngày nữa để có thể làm những gì mình mong muốn nhất.- Người thứ hai nói.
Anh bất chợt lặng người đi vì vừa nhận ra mình sắp sửa bỏ lỡ một điều gì rất quan trọng trong cuộc đời mình. Anh nhìn lại đồng hồ thì lúc này đã là 2h40, gần sát với giờ chuyến bay của Hân cất cánh.
“Bộp” một tiếng, chiếc micro trên tay anh đã rơi phịch xuống đất. Rồi anh lập tức rời bỏ đám đông náo nhiệt để tiến về phía cổng chính.
- Gia Thiên, em đi đâu vậy? Mười phút nữa chúng ta có cuộc họp quan trọng với đối tác đó!- Chị Nhàn từ phía sau lưng anh gọi to.
- Nói với họ là hủy cuộc hẹn!- Anh vẫn không quay lưng lại, chân bước nhan về phía trước.
- Họ sắp đến rồi, làm sao hủy được. Gia Thiên!... Gia Thiên!...- Giọng chị Nhàn vẫn lanh lảnh.
- Đừng gọi nữa! Hãy để cậu ta thực hiện quyết định quan trọng của đời mình.- Ông Phong nãy giờ chứng kiến hết sự việc, giờ mới lên tiếng ngắt lời chị.
Mặt chị Nhàn nghệch ra vì vẫn chưa thấu hiểu được thật ra có chuyện gì xảy ra với ông chủ trẻ. Ông Phong thì nhìn theo dáng anh gật gù tỏ vẻ đắc ý. Vì vốn dĩ chỉ có ông mới hiểu rõ anh đang đuổi theo một người con gái.
Bước ra khỏi cổng, Gia Thiên lưỡng lự một phút vì không biết nên đi đến sân bay cách nào là nhanh nhất. Thời gian còn quá hạn hẹp nên anh không thể mất thêm thời gian cho việc chờ taxi hoặc xuống tầm hầm lấy ô tô. Bỗng anh nhìn thấy ngay một chiếc xe Cub cũ kỹ đậu sát cổng, mà ai lại đãng trí cắm luôn chìa khóa vào ổ công tắc.
Khuôn mặt anh thoáng chốc trở nên rạng ngời vì đã tìm ra được một phương tiện di chuyển gọn gàng và tiện lợi. Rồi anh phóng ngay lên xe, thản nhiên cất giọng: “Tôi mượn xe một chút nhé!” Dứt câu, anh lập tức đạp máy, rồ ga, cho xe lao ra ra giữa lòng đường. Phía sau lưng, có một giọng í ới không ngừng gọi với theo anh.
Không phải giờ cao điểm nên xe anh chạy bon bon. Đến hơn nửa đoạn dường, chiếc xe cũ kỹ đột nhiên giở chứng chết máy giữa đoạn đường khá vắng vẻ. Xung quanh lại không có lấy một tiệm sửa xe nào cả. Anh cố đạp máy và rồ ga mấy lần nhưng nó vẫn ì ra như một cục sắt vô dụng.
Đứng giữa trời nắng chang chang, người anh mồ hôi nhễ nhại. Anh nhìn chiếc xe, nhìn lại đồng hồ rồi thở dài thất vọng. Anh tức tối đá cho “cục sắt” mấy phát thật mạnh rồi lại đau đớn ôm lấy chân mình.
Chẳng lẽ nào ông trời lại cố tình chia cắt anh với cô? Không, anh không thể dễ dàng thua cuộc như thế được! Trong đầu anh chỉ hiện lên ý nghĩ rằng phải đuổi kịp cô cho bằng được. Anh quệt đi những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán mình. Anh bắt đầu xắn tay áo lên, rồi đạp máy và rồ ga liên tục. Lưng áo anh giờ đã ướt đẫm như đang đứng giữa trời mưa.
Thật may vì sau vài chục lần ra sức, cuối cùng xe cũng đã nổ máy. Anh nhìn lại đồng hồ thì đã là 3h15 rồi, tức là chỉ còn 15 phút nữa máy bay cất cánh. Anh không còn kịp suy nghĩ gì thêm, tiếp tục thẳng tiến đến sây bay.
Đứng 3h30, anh có mặt tại ga đi quốc tế Tân Sơn Nhất. Anh đứng thở dốc như vừa trải qua một cuộc thi chạy bộ đường dài. Từ một anh chàng phong độ, lịch lãm, nay bộ dạng của anh đã trở nên thật thảm hại, quần áo xốc xếch, mặt mày lấm lem như một anh thợ sửa xe chính hiệu.
Anh cố tìm kiếm xung quanh mà chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Thông thường hành khách phải lên máy bay trước giờ máy bay khởi hành. Anh nghĩ có lẽ cô đang ngồi yên vị trên máy bay từ nửa tiếng trước cũng không chừng.
Anh bật cười khặc khụa một cách nặng nề vì sự ngốc nghếch của mình. Anh tưởng tượng rằng cô sẽ chờ đợi anh cho đến tận phút cuối cùng. Nhưng người ta có bạn trai rồi thì làm gì còn lòng dạ nào mà chờ đợi anh chứ!
Nơi tiễn hành khách cũng khá đông người. Đột nhiên, anh bị một tràng cười cười “hô… hô… hô…” chói tai dập mạnh vào màng nhĩ. Anh nhìn quanh lại một lần nữa thì thấy một dáng người rất quen thuộc. Tuy là nhìn từ phía sau lưng nhưng anh đoán chắc chắn là Hân. Nhưng kỳ lạ là cô chỉ đứng một mình chứ không đi cùng gã Jimmy.
Tim đập rộn lên vì anh chắn chắn là đã tìm được cô rồi. Nhanh như tên, anh lao người đến bên cô với tốc độ cực nhanh. Rồi anh bất ngờ ôm cả tấm lưng cô vào lòng. Ôi, tấm thân cô vẫn mềm mại và ấm áp như xưa!
Anh xúc động hít sâu mùi hương tóc cô vào tận sâu trong lòng mình. Sao mà cái mùi hương này có gì đó khang khác thì phải!... Nhưng anh mặc kệ, miễn cô vẫn là Hân của anh là được rồi.
Nhớ lại ba năm về trước, ngày cô quyết định ra đi, anh cũng ôm cô như thế này rồi bất chợt… buông tay. Nhưng lần này thì anh thề sẽ giữ chặt cô mãi mãi. Rồi anh thắt chặt vòng tay hơn, dịu dàng thì thào bên tai cô: “Hân à, em đừng đi nữa có được không?”
Bất chợt, một giọng nữ quen thuộc vang lên từ xa xa: “Gia Thiên, anh đang làm gì vậy?” Tiếp theo đó là một giọng nam lơ lớ: “Ồ, trùng hợp quá người đẹp ha. Thì ra anh ta cũng ra đây tiễn bạn gái!”
Anh giật bắn mình nhận ra Hân và gã Jimmy đang đứng ở phía bên kia và chỉ trỏ anh. Bọn họ đang trợn tròn mắt như anh là quái vật. Ủa, vậy anh đang ôm ai trong vòng tay thế?
Nhìn kỹ lại là một cô gái lạ đang đỏ bừng mặt, anh bối rối buông thõng tay xuống rồi nói lời xin lỗi người ta. Biết được anh nhầm người, cô ta không trách cứ gì mà chỉ lẳng lặng đi mất. Sau đó, anh mới chậm rãi bước về phía Hân. Người đứng trước mặt bây giờ mới chính là người mà anh yêu bằng trọn cuộc đời mình.
Có “gã kỳ đà” ở đây khiến bao nhiêu dũng khí và tự tin của anh có phần nào bị lung lay. Nhưng đã đến đây rồi thì dẫu chỉ còn một chút hy vọng, anh vẫn sẽ thử níu kéo cô. Anh mặc kệ gã ta, từng bước chậm rãi tiến lại gần cô. Anh nhìn gã ta bằng cặp mắt ngạo ngễ như sẵn sàng cho một cuộc đánh tay đôi nếu gã ta cố tình ngăn cản.
Trái ngược với thái độ của anh, gã ta mỉm cười hiền lành rồi lịch sự né sang một bên. 4h chiều, nắng vàng hanh rọi xuống khu vực hành lang đưa tiễn. Nắng ấm áp soi bóng anh chạm lấy bóng cô in trên nền đá hoa cương đen hệt như một bức tranh sơn mài tuyệt đẹp.
- Em…- Anh…- Cả hai cùng đồng loạt thốt lên.
- Anh… nói trước đi!
- Em vẫn chưa đi à?
- Chuyến bay của em bị hoãn vì trục trặc kỹ thuật. Nhưng giờ thì em đang chuẩn bị lên máy bay đây.
- Thật may quá!- Anh mỉm cười nói.
- Sao lại may?- Cô nhướng đôi mày tỏ vẻ khó hiểu.
- May vì em vẫn ở đây để nghe anh kể một câu chuyện.
- Câu chuyện nào?
- Em biết không, hôm nay anh đã có một trải nghiệm giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Lúc đó, anh chỉ hối tiếc rằng sẽ mãi mãi không được gặp em. Khi đã bước qua nguy hiểm, anh lại nghe được một người nói rằng nếu khi đối mặt với cái chết, người đó chỉ hy vọng được sống thêm một ngày để có thể thực hiện những mong ước quan trọng nhất của cuộc đời mình. Nghe xong, anh cũng tự hỏi mình một câu hỏi: Nếu chỉ sống thêm một ngày, anh sẽ chọn điều gì?- Anh kể lại câu chuyện của mình với ánh mắt long lanh xúc động.
- Và anh đã có câu trả lời chứ?
- Đúng vậy, anh đã có câu trả lời!- Nét mặt bỗng trở nên thật dịu dàng.- Trước đây, khi yêu em, anh luôn suy tính nhiều thứ. Đáng lẽ, anh nên đặt tình yêu của chúng ta lên trên hết, chứ không phải lo lắng thiệt thòi cho em hay cho anh. Nhưng giờ đây, đối với anh: dù chỉ sống thêm một ngày, anh vẫn sẽ chọn em. Anh chọn em vượt trên cả những thù hận hay toan tính.
- Tại sao đến giờ này anh mới chịu nói ra?- Hai mắt Hân rưng rưng, giọng nghẹn lại.
Anh đáp lại câu hỏi của cô bằng một nụ cười thật ấm áp. Hai cặp mắt cùng xúc động nhìn nhau, đôi tim như hòa chung một nhịp. Cô vui mừng ôm choàng lấy bờ vai mạnh mẽ của anh trong sự nức nở. Anh cũng choàng vòng tay mình qua người cô để tạo thành một vòng ôm bảo bọc và che chở.
Bóng của hai người cũng hòa quyện vào nhau thành một thể thống nhất, không gì có thể chia lìa được. Cảm giác ấm áp lan tỏa vào tận trong tim của mỗi người. Chính sự cô độc của người này đã sưởi ấm cho trái tim lạnh giá của người kia. Và sự cô độc cũng theo đó mà tan biến vào hư không, để nhường chỗ cho một thứ tình yêu nồng nàng và bất tử.
“Bộp!... Bộp!... Bộp!...” Những tiếng vỗ tay hoan hô đồng loạt vang lên xung quanh anh và cô. Thì ra Jimmy xúc động vỗ tay trước, làm đám đông tò mò cũng hưởng ứng theo. Nhưng chính điều đó lại làm cho hai người ngại ngùng rời nhau ra.
Đúng lúc, loa thông tin của sân bay phát lên: “Mời các hành khách của chuyến bay Q-133 của hãng Hàng không Vietnam Airlines lên máy bay để chuẩn bị cất cánh!”
- Gia Thiên à, đến lúc em phải đi rồi!- Hân lau vội những giọt nước mắt còn đọng lại rồi nói.
- Em không ở lại sao với anh sao? Chẳng lẽ vì gã Jimmy “mắt xanh, mũi lõ” kia à?- Gia Thiên liếc sang Jimmy với “cặp mắt hình viên đạn”.
- Oh my god! Thật ra bạn gái tôi là Mai. Tôi chỉ đóng giả bạn trai của Hân trước mặt ba mẹ của cô ấy thôi. Khi gặp anh, tôi thấy anh rất khó ưa. Hơn nữa, tôi phát hiện được anh nhìn Hân rất kỳ lạ. Vì vậy, tôi làm một vài động tác giả để chọc tức anh. Anh không trách tôi đùa quá trớn chứ?- Nghe nhắc đến mình, Jimmy tiến đến gần và giải thích sự việc.
- Tôi không trách vì trò đùa của anh rất đáng yêu. Cám ơn anh nhé!- Hiểu ra mọi việc, Gia Thiên tươi cười nói. Lần này, anh chủ động bắt tay Jimmy.
- Hô hô! Không có gì đâu!- Jimmy vừa đáp lại cái bắt tay vừa vui vẻ đáp lại.
- Hân à, hãy nói cho anh biết, em còn lý do gì để ra đi nữa?- Rồi Gia Thiên lại quay sang hỏi Hân.
- Thật ra em còn một số việc phải hoàn tất với công ty bên Mỹ. Khi nào giải quyết xong, em sẽ xin cấp trên chuyển công tác về Việt Nam luôn.- Hân nhỏ nhẹ giải thích.
- Thật vậy chứ?
- Thật! Em sẽ sớm trở về thôi!
- Được, vậy anh sẽ chờ em. Tạm biệt em!... Tạm biệt Jimmy!
- Tạm biệt!- Cô và Jimmy cùng nói câu tạm biệt anh.
Hân bước qua cửa cách ly, đầu ngoái lại nhìn Gia Thiên với cặp mắt đỏ hoe. Xa xa, anh gật gật đầu như một động tác để trấn an cho cô an lòng ra đi. Khi cô khuất dáng, tim anh thắt chặt lại từng cơn vì sự xa cách cuối cùng này. Bởi vì anh đã biết quý trọng cuộc sống với từng ngày một ở bên cạnh người mình yêu.
Đúng 4h30, chuyến bay khởi hành mang theo biết bao niềm hy vọng và nỗi nhớ mong.
Lần này, Hân lại ngồi gần cửa sổ vì cô thích ngắm mây và bầu trời. Máy bay cất cánh được một lúc thì cô chợt ngủ thiếp đi. Trước khi đi vào giấc ngủ sâu, cô đã nhìn thấy hình ảnh của Thịnh hiện ra trong đám mây giữa bầu trời bao la rộng lớn.
Anh nhìn cô mỉm cười, ánh mắt long lanh tràn ngập niềm hạnh phúc. Cô định hé miệng kêu tên anh nhưng chưa kịp làm thì anh đã vội tan biến theo những tia nắng chiều vừa vụt tắt. Có lẽ anh đã thật sự về trời vì đã không còn gì để bận lòng ở thế gian này nữa.
Trải qua bao sóng gió, cuối cùng Gia Thiên và Hân đã có sự lựa chọn lớn cho cuộc đời mình. Còn bạn thì sao? Nếu bạn chỉ sống thêm được một ngày, bản thân bạn sẽ lựa chọn thực hiện điều gì? Hãy trả lời nó và mau mau thực hiện đi bạn nhé! Bởi vì một ngày trôi qua rất nhanh, không bao giờ có thể quay trở lại được. Chúng ta hãy sống thật vui vẻ, thật trọn vẹn và đừng để uổng phí bất cứ phút giây nào bạn nhé!
Sài Gòn, 4hPM, 13/02/2012
Đây là đứa con tinh thần thứ 1 của:
Nguyễn Ngọc Tuyền
Mỗi một comment của bạn là động lực rất lớn cho tác giả, vì vậy đừng quên comment nhé! Có thể góp ý tại đậy hoặc email [email protected]
Nếu các bạn yêu thích cách viết của tôi, mời bạn theo dõi tác phẩm thứ hai: "Nguyện được tỏa hương lần cuối"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui