Dù Cho Anh Có Thâm Tình - Mộc Vũ Nguyện

Ở sau lưng biên đạo chuyện của người khác, lại còn bị người ta bắt ngay tại trận, đúng là đủ xấu hổ.

Khương Tri Ly cười híp mắt, ánh mắt không hề nhìn ra vẻ tức giận, nhưng lại khó hiểu đến nỗi khiến người khác cảm thấy nguy hiểm.

"Nếu cô tò mò về mối quan hệ giữa tôi và Hoắc tổng như vậy, sao cô không đến hỏi tôi? Tôi nhất định biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói bằng hết."

Nữ đồng nghiệp bị mắng đến đơ người, trán bắt đầu đổ mồ hôi.

Lỡ như Khương Tri Ly lại nói lại những chuyện này với Hoắc tổng, cô sẽ mất việc như chơi.

Sắc mặt Hạ Tử Du bình tĩnh, nhưng thật ra lòng bàn tay cô ta đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Cô ta giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu uy hiếp: "Khương Tri Ly, cô dựa vào khuôn mặt đi lên mà còn ở đây kiêu ngạo? Cô nói xem những chuyện này Hàn Tử Ngộ có biết không?"

Khương Tri Ly chậm rãi đi đến trước gương, cô thong thả tô lại son môi, nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Tử Du cười rạng rỡ.

Đôi môi đỏ mọng tươi tắn khiến nụ cười của cô càng thêm mê người, đôi mắt hồ ly nhếch lên, nhìn cô như một mỹ nhân vô cùng bá đạo.

"Tôi xinh đẹp như vậy sao tôi lại không tự hào? Dù sao không phải ai cũng có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, cô nói xem có đúng không, đàn chị."

Sắc mặt Hạ Tử Du tái nhợt.

Đôi môi đỏ mọng của Khương Tri Ly hé mở, ánh mắt vô cùng châm chọc, miệng cô như một chiếc súng liên thanh, nói hết câu này đến câu khác.

"Còn nữa, đã là thời đại nào rồi, lúc nào cũng nói đến đàn ông thì có phải nhàm chán quá rồi không. Hay là trong lòng đã bẩn nên nhìn cái gì cũng thấy bẩn?"

"Cô quan tâm đến chuyện của tôi như vậy, lại còn chụp lén, nghề tay trái của cô là paparazzi à? Cả ngày bận rộn chạy theo người nổi tiếng?"

Hạ Tử Du còn không tìm được cơ hội để phản bác, cô ta tức giận đến nỗi suýt chút nữa làm tróc những viên thạch anh trên móng tay mình.

Lồng ngực đập phập phòng, đôi môi bị cắn đến trắng bệch, cuối cùng chỉ có thể cay đắng nói lại một câu: "Để tôi xem cô còn đắc ý được bao lâu."

Tiếng giày cao gót càng lúc càng xa, bên trong nhà vệ sinh lại yên tĩnh trở lại.

Diệp Gia Kỳ, người chứng kiến toàn bộ, không nhịn được mà bắt đầu vỗ tay, cảm khái nói: " Chị, chị mở lớp dạy mắng người đi, em ngồi trên mái nhà học cũng được."

Khương Tri Ly bỗng nhiên bật cười, cô khiêm tốn nói: "Em cũng rất giỏi, hai chúng ta không phân cao thấp."

Cô nhìn Diệp Gia Kỳ, cười cảm kích: "Vừa nãy cảm ơn em nhé."

Không biết thế nào, Diệp Gia Kỳ nhìn thấy nụ cười của cô, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, vội vàng an ủi: "Haiz, chị này, chuyện có như thế, đám người bọn họ là như vậy, chị đừng có nghe. Đoạn thời gian trước lúc em mới tới, bọn họ cũng từng nói em như vậy. . . . ."

Đây cũng chẳng phải là lời an ủi, lúc Diệp Gia Kỳ vừa mới đến công ty, cô cũng đã đối mặt với chuyện bị đồng nghiệp khua môi múa mép nói xấu sau lưng. Xung quanh cũng chẳng có mấy người thực sự xem cô là đồng nghiệp, bọn họ đều cảm thấy cô là phú nhị đại dựa vào quan hệ để sống, không phải nịnh cô thì là sợ cô.

Chỉ có Khương Tri Ly, thật sự xem cô là đồng nghiệp bình thường.

Diệp Gia Kỳ chưa bao giờ muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng chuyện hôm nay, cô thật sự muốn xen vào.

Sau khi tạm biệt Khương Tri Ly dưới lầu, Diệp Gia Kỳ lấy điện thoại ra, hung hăng gọi điện thoại.

"Sao vậy tổ tông?" Giọng điệu nhàn nhạt của Hoắc Tư Dương từ đầu bên kia truyền đến.

"Hoắc Tư Dương, sao anh lại làm Phó giám đốc công ty được vậy? Đám nhân viên ở công ty sao lại ngụy biện như vậy chứ?"

Hoắc Tư Dương bỗng nhiên bị mắng, anh bối rối hỏi: "Ai làm gì em?"


Diệp Gia Kỳ kể ngọn nguồn câu chuyện lại một lần cho anh nghe, còn thêm dầu vào mỡ.

"Anh cũng không biết đám người kia nói chuyện khó nghe thế nào đâu, chị Tri Ly tức đến sắp khóc, hai mắt cũng đỏ hoe. . . Có ai lại ức hiếp người khác như thế? Đều tại anh, không có chuyện gì cũng mời người ta ăn cơm, tại anh nên chị Tri Ly mới bị nói thành như vậy?"

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói Diệp Gia Kỳ từ bảng điều khiển ô tô truyền đến, vang vọng rõ ràng bên trong xe.

Bàn tay đang cầm vô lăng của Hoắc Tư Dương sắp không cầm nỗi nữa, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, lại phải quan sát sắc mặt của người ngồi phía sau.

"Bà cô, anh sai rồi có được không, anh phải lái xe, cúp đây."

Hoắc Tư Dương vội vàng ngắt cuộc gọi Bluetooth, giọng nói Diệp Gia Kỳ đột ngột dừng lại, bên trong xe khôi phục lại trạng thái yên tĩnh.

Từ kính chiếu hậu, Hoắc Tư Dương nhìn thấy Phó Bắc Thần đang cúi đầu xem điện thoại, trên mặt không có biểu cảm gì.

Xong rồi, anh vừa mới từ nước Anh đến ngày đêm còn chẳng phân biệt được mà chạy về đây, còn chưa kịp ngồi nóng ghế.

Anh chỉ là cùng Khương Tri Ly ăn một bữa cơm, sao lại gây ra nhiều rắc rối như vậy.

Hoắc Tư Dương nuốt nước miếng, cố gắng vùng vẫy: "Cái đó. . . . Sếp này. . . . . Cậu nghe tôi giải thích, chỉ là hiểu lầm."

Phó Bắc Thần ngước mắt lên, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn anh, giọng nói lạnh lùng.

"Môi trường cạnh tranh trong công ty ác liệt như vậy, tung tin đồn gây rối, xử lý thế nào, cần tôi dạy cậu sao?"

Hoắc Tư Dương bị ánh mắt lạnh lùng của anh dọa cho rụt cổ lại, anh ta mở miệng định nói gì đó, lời đến miệng rồi lại chuyển thành: "Hiểu rồi, tôi lập tức gọi cho bộ phận nhân sự."

Anh xem như đã biết, trả thù cái gì chứ, đơn thuần là chém gió.

Phó Bắc Thần rõ ràng là không quên được tình cũ.

Anh thế nào mà lại đụng phải vảy ngược, lần này lại đến nằm trước họng súng.

Vì thế, Hoắc Tư Dương chỉ có thể không không ngừng gọi cho Tiêu Diễm và quản lý của Bộ phận Nhân sự.

Ở ghế sau, Phó Bắc Thần bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, sự chú ý của anh lại rơi trên màn hình điện thoại.

Trên màn ảnh hiện lên hai tin nhắn.

- Áo vest của anh còn ở chỗ tôi, khi nào thì tôi trả anh được?

- Ông chủ có thể thêm WeChat của tôi được không? Phí tin nhắn SMS rất đắt >▽<

Phó Bắc Thần liếc nhìn, anh định tắt điện thoại thì những lời Diệp Gia Kỳ vừa nói lại vang vọng bên tai.

Anh dừng lại một chút, trả lời lại hai chữ.

Trên xe taxi, Khương Tri Ly đang tranh thủ từng giây để lấy sửa lại bản thiết kế.

Hôm nay sau khi trở mặt với Hạ Tử Du, cô cũng lĩnh ngộ ra được một điều.

Đối với một số người mà nói, nếu như bạn không lấy thành tích hung hăng vả vào mặt họ, bằng không thì chẳng thể nói chuyện đàng hoàng với họ được.

Vì thế cô phải dành ra 200% sức lực, đưa ra một bản thiết kế hoàn hảo không tì vết.


Làm mù mắt chó làm bằng hợp kim titan của đám người kia.

Buổi tối vào giờ cao điểm, trên đường lại bị tắc.

Khương Tri Ly đã sửa xong bản thiết kế ngày mốt nộp, cô lại tiếp tục vẽ bản thiết kế cho đơn hàng của Hứa Tinh.

Đã gần một tuần trôi qua, cô vẫn không hề có ý tưởng gì.

Đặc biệt là sau khi biết chiếc vòng này sẽ tặng cho Thẩm Nhân.

Khương Tri Ly biết rằng với tư cách là một nhà thiết kế, cô không nên đưa cảm xúc cá nhân của mình vào.

Nhưng cô không làm được.

Cô muốn làm ra bản thiết kế tốt nhất, khiến người khác phải trầm trồ thán phục.

Cô muốn cho Thẩm Nhân thấy, cô không hề kém hơn con gái bây giờ của bà.

Cô còn muốn biết, sau khi Thẩm Nhân thấy cô từng bước từng bước đi lên đỉnh cao của ngành này, bà có hối hận hay không.

Hối hận vì đã từng không chút do dự, xem cô như rác rưởi mà vứt bỏ.

"Đinh —— "

Thông báo tin nhắn vang lên, Khương Tri Ly bất ngờ đến nỗi cô lập tức bước ra khỏi ký ức của mình.

Là Phó Bắc Thần gửi đến.

Hai chỉ gửi lại hai chữ.

Tối nay.

?

Tối nay trả lại quần áo cho anh? ?

Không biết thế nào, trong đầu Khương Tri Ly vang lên câu nói của Nghê Linh trong quán bar hôm đó.

Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa? Không thể nào. . . . .

Hãy tha thứ cho Khương Tri Ly đã suy nghĩ lệch lạc.

Cô sũy nghĩ một chút, khóe miệng nhếch lên, bắt đầu gõ chữ: OK OK.

Đợi đã, như này nhìn ra cô đang mong đợi đúng không?

Khương Tri Ly lại xóa mấy chữ vừa mới gõ rồi nhập lại.

"Được, buổi tối mấy giờ, gặp ở đâu?"

Không tồi, lần này nhìn cô có vẻ dè dặt hơn rồi.


Khương Tri Ly lúc này mới hài lòng, sau khi gửi tin nhắn đi, cô cứ đợi mãi, taxi lái đến nơi rồi mà cô vẫn chưa nhận được tin nhắn hồi âm từ Phó Bắc Thần.

Khương Tri Ly chỉ có thể cất điện thoai, mở cửa bước xuống xe.

Tối nay cô đã hẹn một trong những người bạn tốt của ba cô, cũng là cổ đông lớn của Khương thị, Từ Nhân Đạt.

Khương Tri Ly trước mắt chỉ có một mình yếu ớt, khoảng thời gian trước cô phải đi hỏi khắp nơi mới xin được số của Từ Nhân Đạt, cũng nghĩ đủ mọi cách để hôm nay hẹn ông ấy ra đây, cô muốn thử một chút xem có thể lấy từ chỗ ông một số tin tức nội bộ của Khương thị hay không thôi.

Dù sao thì cô cũng phải tìm hiểu trước xem năm trăm triệu bị lỗ kia là thật hay giả.

Vừa vào cửa, nhân viên phục vũ đã dẫn Khương Tri Ly đến chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ.

Khương Tri Ly lấy tay chống cằm, cô chán nản lấy điện thoại ra xem trong lúc đợi người.

Trên tầng 32, ánh đèn neon lập lòe ngoài cửa, màn đêm nhộn nhịp.

Nửa tiếng trôi qua.

Một tiếng trôi qua.

Sao vẫn chưa đến?

Khương Tri Ly xem lại giờ trên điện thoại lần thứ n, cô cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà gọi điện thoại.

Trong điện thoại truyền đến âm thanh máy bận, hoàn toàn không có ai nghe máy.

Cô bị chặn rồi.

Khương Tri Ly cau mày, cô lờ mờ nhận ra có gì đó không đúng.

Rõ ràng hai ngày trước, thái độ của Từ Nhân Đạt vẫn còn khá hòa nhã, sao hôm nay lại có thể âm thầm chặn cô?

Ngay khi Khương Tri Ly đang định mượn điện thoại của nhân viên phục vụ để gọi lại lần nữa, một người đi tới ngồi xuống đối diện cô.

"Đừng gọi nữa, Từ Nhân Đạt không đến đâu."

Khương Tri Ly nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy rõ người, cô tức giận bật cười.

"Hàn Tử Ngộ, tôi nói này sao anh cứ như âm hồn mãi không tan vậy?"

Hàn Tử Ngộ cười khẽ, anh chậm rãi nói: "Ly Ly, anh đến là muốn nói cho em biết, em đừn uổng phí sức lực nữa. Em cho là tại sao Từ Nhân Đạt trên điện thoại lại đồng ý với em?"

"Nếu như không phải anh đã chào hỏi với ông ta trước, ông ta không nghe điện thoại của em đâu."

Anh ta rót cho mình một ly rượu, rồi nhìn về phía Khương Tri Ly, nghiêm túc nói: "Khương thị từ lâu đã không còn là Khương thị trước đây nữa rồi, em cũng không còn là Khương đại tiểu thư được mọi người vây quanh nữa, ai lại sẵn lòng giúp em chứ?"

Khương Tri Ly nhìn vẻ mặt và giọng điệu chán ghét của anh ta, cô chỉ cảm thấy quyết định sai lầm nhất đời cô chính là trước kia đã mềm lòng với anh ta.

Có một số người khi dính vào thì như giẫm phải cứt vậy, không thể nào bỏ được, thỉnh thoảng lại xông ra dọa bạn.

Cô khoanh hai tay trước ngực, chỉ lặng lẽ nhìn anh ta, để xem anh ta còn nói được gì nữa.

"Hôm nay anh đến gặp em là muốn nói với em, ngày mốt vào buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của Hàn thị, anh sẽ công bố chuyện chúng ta giải trừ hôn ước. Nếu như bây giờ em hối hận..."

Khương Tri Ly cau mày, cô chưa bao giờ cạn lời như lúc này.

Còn chưa kịp đợi anh ta nói hết, cô đã lên tiếng cắt ngang: "Hàn Tử Ngộ, tôi đề nghị thật lòng anh nên đến bệnh viện tâm thần kiểm tra một chút, kiểm tra xem mình có bị mắc chứng hoang tưởng hay không."

Ánh mắt Khương Tri Ly cảnh cáo, "Nếu như anh vẫn còn năm lần bảy lượt đến quấy rầy tôi như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát thật đấy, nghe hiểu chưa?"

Nói xong câu này, cô đứng dậy định rời đi.

Hàn Tử Ngộ lại buông ly rượu xuống, cười giễu cợt hỏi cô: "Thế nào, em đã ngủ với Phó Bắc Thần rồi à?"


Lời vừa dứt, động tác của Khương Tri Ly ngừng lại, vẻ mặt khó tin nhìn anh ta.

"Chúng ta đã đính hôn lâu như vậy, ngay cả tay em còn không cho tôi chạm vào. Vừa mới đến Kỳ Nhạc được mấy ngày, em đã cùng anh ta đến khách sạn?"

Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Tử Ngộ hơi vặn vẹo, giọng điệu đầy vẻ châm chọc: "Khương đại tiểu thư đã từng cao cao tại thượng như vậy, bây giờ lại hạ thấp giá trị bản thân chỉ vì năm trăm triệu?"

Bên trong nhà hàng.

Phó Bắc Thần vừa mới kết thúc bữa tiệc, đang định rời đi, Hoắc Tư Dương bên cạnh bỗng túm lấy anh.

"Này chờ đã, kia không phải là cô Khương sao?"

"Đối diện còn có một người đàn ông, " Hoắc Tư Dương nheo mắt lại, nhìn một nam một nữ đang ngồi cách đó không xa, đột nhiên lại chửi thề.

"Đm, đó không phải là vị hôn phu của cô ấy à?"

Bước chân của Phó Bắc Thần chợt dừng lại.

Anh ngước mắt lên, bóng người một nam một nữ đang ngồi cách đó không xa lọt vào trong mắt anh.

Bố trí của nhà hàng cũng thật khéo léo, một tấm bình phong đặt ngay bên cạnh chỗ họ ngồi.

Phó Bắc Thần bước đến, anh dừng lại sau tấm bình phong, tiếng đối thoại bên cạnh rõ ràng lọt vào tai anh.

"Chúng ta đã đính hôn lâu như vậy, ngay cả tay em còn không cho tôi chạm vào. Vừa mới đến Kỳ Nhạc được mấy ngày, em đã cùng anh ta đến khách sạn?"

"Khương đại tiểu thư đã từng cao cao tại thượng như vậy, bây giờ lại hạ thấp giá trị bản thân chỉ vì năm trăm triệu?"

Khương Tri Ly hít một hơi thật sau, cô tức giận bật cười, cô lười tiếp tục dây dưa với cái tên không được bình thường này, cô cố ý gật đầu nói: "Đúng vậy, sao vậy, liên quan gì đến anh?"

Cô nhìn Hàn Tử Ngộ, khinh thường nói: "Đừng có nói năm trăm triệu dễ dàng như thế, Phó Bắc Thần lấy ra được, anh có lấy ra được không?"

Giọng nói từ bên trong truyền đến rõ ràng, không hề che giấu.

Nghe vậy, sắc mặt Hoắc Tư Dương thay đổi, anh quay đầu nhìn về phía Phó Bắc Thần.

Ánh mắt của anh càng ngày càng tối, con ngươi thâm thúy sâu thẳm như hồ nước lạnh, không có bất kỳ cảm xúc nào, trong sự bình tĩnh lại có một loại cảm giác áp bách ngột ngạt khiến người ta hít thở không thông.

Một lúc sau, anh bước đi mà không hề dừng lại.

Khương Tri Ly về đến khách sạn đã gần mười một giờ đêm.

Vừa rồi mắng Hàn Tử Ngộ ở nhà hàng xong, cô còn không nhịn được mà tạt một ly rượu.

Đúng là có bệnh.

Chẳng lẽ gần đây cô nghịch thủy? Tâm trạng ngày hôm nay của cô đã bị hủy hoại hoàn toàn, đầu tiên là Hạ Tử Du, sau đó là Hàn Tử Ngộ.

Đúng là chuyện kỳ lạ thì năm nào cũng có, nhưng năm nay lại nhiều đến vậy.

Sau khi tắm xong, cảm giác mệt mỏi cuối cùng cũng tan biến, Khương Tri Ly nằm trên giường, cô vừa mới cầm điện thoại lên thì màn hình hiển thị một tin nhắn.

Là của Phó Bắc Thần.

Đầu óc đang choáng váng của Khương Tri Ly như được tiêm thuốc kích thích, nhanh chóng tỉnh táo trở lại, cô không hề nghĩ ngợi mà mở tin nhắn ra xem.

Tin nhắn trước đó là của cô.

-- Được, buổi tối mấy giờ, gặp ở đâu?

Mà bây giờ, một tin nhắn trả lời chỉ vỏn vẹn vài chữ xuất hiện bên dưới.

-- Phòng số 4501, bây giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận