Dù Cho Anh Có Thâm Tình - Mộc Vũ Nguyện

Đêm đã về khuya, đây cũng là khoảng thời gian mập mờ khó nói.

Còn có số phòng mà anh gửi đến...

Thật sự rất khó để khiến người ta không suy nghĩ lệch lạc.

Khương Tri Ly lật người ngồi dậy, cô lao đến trước gương trang điểm.

Cô mới vừa tắm xong, cũng đã tẩy lớp trang điểm ban ngày đi, ánh mắt bớt đi vẻ quyến rũ, đôi môi đỏ mọng vẫn tươi tắn như thường, thầm chí còn nhìn thuần khiết hơn thường ngày.

Khương Tri Ly do dự một lúc, cuối cùng cô vẫn thoa một lớp son dưỡng màu hồng nhạt.

Sau khi tô son xong, Khương Tri Ly lại lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc váy màu đỏ mận ra mặc.

Chiếc váy có màu sắc tươi sáng, khiến làn da cô trông trắng sáng hơn, giống như một bông hồng nhỏ mỏng manh.

Khương Tri Ly hài lòng nhìn mình trong gương, sau khi chắc chắn rằng mỗi sợi tóc đều vô cùng xinh đẹp, cô mới lấy chiếc áo vest từ trong tủ ra, ôm vào lòng rồi đi ra ngoài.

Chắc là Phó Bắc Thần đã nhâp trước mật khẩu cho thang máy chuyên dụng, Khương Tri Ly thuận lợi bước vào thang máy, đi một đường đến phòng tổng thống ở tầng trên cùng mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Mãi cho đến khi đứng ngoài cửa, Khương Tri Ly mới bất tri bất giác cảm thấy lo lắng.

Nửa đêm gõ cửa phòng bạn trai cũ, đúng là có hơi nguy hiểm.

Thôi bỏ đi, cô lo lắng cái gì chứ.

Người bị lừa tiền lừa tình là Phó Bắc Thần, không phải cô.

Người nên phải lo lắng phải là Phó Bắc Thần

Nghĩ đến đây, Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu sau đó ấn chuông cửa.

Một tiếng "Cạch" nhẹ nhàng, khóa cửa tự động mở ra.

Phía sau cửa không có ai.

Độ cong khóe miệng Khương Tri Ly nhạt dần, cô nhấc chân đi vào.

Cách bố trí trong phòng tổng thống hai ngày trước cô đã từng thấy qua, diện tích căn phòng rất lớn, đi qua hành lang, bên trong phòng khách chỉ có một cái đèn sàn bên cạnh ghế sofa đang sáng.

Dưới ánh sáng yếu ớt, Khương Tri Ly đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng kia đâu.

Cô không còn cách nào khác, bước thêm mấy bước đi vào trong.

Cuối cùng, cô nghe thấy tiếng nước chảy yếu ớt từ bên trong căn phòng.

Anh đang tắm.

Nhận ra điều này, vành tai Khương Tri Ly ngay lập tức nóng lên, cô không dám đi lung tung nữa, nghiêm chỉnh ôm chiếc áo vest ngồi trên sofa.

Xung quanh tối om, chỉ có một ngọn đèn đang bật sáng, lại càng khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.

Khương Tri Ly đợi được một lúc, mi mắt cô bắt đầu dính vào nhau.


Mười phút sau, tiếng nước chảy bên trong ngừng lại.

Phó Bắc Thần bước ra khỏi phòng tắm, anh theo bản năng nhìn về phía phòng khách.

Trên sofa, người phụ nữ đang nghiêng đầu, mái tóc đen xõa xuống, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay đã bị che hơn một nửa, chỉ lộ ra một đoạn cằm nhỏ.

Bên cạnh cánh tay trần, đường cong mảnh mai xinh đẹp, làn da cô dưới ánh đèn lại càng thêm trắng, ấm áp như một bức họa.

Ánh mắt anh tối dần, anh bước đến tủ rượu bên cạnh phòng khách, mở tủ ra tìm rượu.

Khương Tri Ly âm thanh nhỏ này đánh thức.

Cô dụi mắt, kinh ngạc nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cách tủ rượu không xa, Phó Bắc Thần mặc một bộ chiếc áo sơ mi lụa màu đen, vài chiếc cúc trên cùng không cài lại, xương quai xanh quyến rũ lộ ra, những giọt nước từ trên mái tóc ẩm ướt của anh nhỏ xuống áo sơ mi, loang ra một mảng.

Khương Tri Ly rất ít khi nhìn thấy anh mặc áo màu đen.

Cô vẫn cảm thấy Phó Bắc Thần hợp với màu trắng hơn, khí chất của anh vốn dĩ đã lạnh lùng, màu trắng khiến anh trông giống như màu trắng thuần khiết của ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, không thể chạm đến.

Nhưng bây giờ, cô lại nghĩ khác. . .

Khương Tri Ly còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Áo đặt ở đó đi, em có thể đi rồi."

"?"

Khương Tri Ly còn nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.

Thì ra ngày đây đúng là đang xem cô là chân chạy vặt mang quần áo đến? ?

Khương Tri Ly cấu chặt lòng bàn tay, mỉm cười nhìn anh, giọng nói rõ ràng: "Phó tổng, em có vài lời muốn nói với anh."

Không biết có phải là ảo giác của Khương Tri Ly hay không, nhưng khi cô vừa nói ra những lời này, bầu không khí bỗng trở nên lạnh hơn.

Phó Bắc Thần cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt đen nhánh, ngũ quan thâm thúy, một cảm giác lạnh đến thấu xương.

Còn có mùi nguy hiểm.

Khương Tri Ly bây giờ cũng đã nhận ra, hôm nay tâm trạng của Phó Bắc Thần không tốt lắm.

Vậy tối nay cô có nên nói với anh nghe chuyện của Khương thị không?

Nhưng mà lỡ như cô thật sự nói ra, tâm trạng của Phó Bắc Thần đang xấu như vậy, có khi nào anh lại giận cá chém thớt với cô không, nếu thế thì cô lại thất bại rồi.

Sau khi trận chiến ngắn ngủi diễn ra trong đầu cô, Khương Tri Ly bỗng nảy ra một ý tưởng.

Cô đứng dậy khỏi ghế sofa, ngay lập tức nhìn thấy vòng eo thon thả được ôm chặt dưới làn váy.

Vừa mới chạm mắt với Phó Bắc Thần, Khương Tri Ly bỗng nở một nụ cười rạng rỡ.


Cô chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ, cô không thèm suy nghĩ nói.

"Phó tổng, phòng của anh lớn như vậy, anh ở một mình có sợ không?"

Lời trong ý ngoài, hàm ý vô cùng rõ ràng.

Phó Bắc Thần, nếu còn là đàn ông thì anh đừng có giả vờ nữa! ! !

Âm lượng lời nói của Khương Tri Ly như sắp xuyên thủng bầu trời, nhưng mà, bầu không khí trong phòng lại im lặng như chết.

Phó Bắc Thần vẫn cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, đôi mắt đen láy không nhìn ra được chút cảm xúc nào.

Một lúc sau, anh khẽ cười, ý tứ không rõ.

Khương Tri Ly bị nụ cười của anh dọa sợ.

Cô còn chưa kịp nghĩ ra nụ cười này của anh là có ý gì, anh đã lên tiếng nói: "Lấy tài liệu trên bàn lại đây."

Khương Tri Ly ngẩn người một lúc, cô không hiểu tại sao chủ đề lại thay đổi nhanh như vậy.

Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi đến bàn làm việc bên cạnh cửa sổ, cầm lấy tài liệu duy nhất đang đặt trên bàn.

Nhìn thấy mấy chữ to rõ trên trang đầu tiên của tài liệu, khóe miệng đang cười của Khương Tri Ly bỗng nhiên cứng đờ.

《 Phương án thu mua tập đoàn Khương thị 》.

Trái tim Khương Tri Ly nặng trĩu, trong lúc cô đang sững sờ, đầu ngón tay bị cạnh sắc của tờ giấy cắt đứt, máu chảy ra.

Giấy trắng mực đen, ngay lập tức đánh tan toàn bộ ảo tưởng của cô trong mấy ngày nay.

Cô còn ngây thơ cho rằng, chuyện quá khứ vốn dĩ đã qua rồi.

Hóa ra tất cả chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Đến tận bây giờ, Phó Bắc Thần vẫn không hề tha thứ cho cô.

Có lẽ thật sự giống như Hàn Tử Ngộ nói, những ngày qua, Phó Bắc Thần dung túng cho cô tiếp cận anh, tất cả chỉ là vì để trả thù.

Rõ ràng mọi người đã khuyên ngăn cô, nhưng cô vẫn như thiêu thân lao vào hố lửa, chạy đến trêu ngươi anh.

Cô không trách được Phó Bắc Thần.

Dù sao thì cô cũng đã từng đối xử vô tình với anh như vậy, cô tự tay kéo anh từ trên tế đàn xuống, nhưng lại không chút lưu tình mà vứt bỏ anh.

Cô cũng đã đoán được kết quả này từ lâu rồi. Anh hận cô cũng là lẽ thường.

Nhưng cô vẫn rất buồn.

Buồn đến nỗi, trái tim cô như có muôn ngàn cây kim đâm lên, nắm hết toàn bộ dây thần kinh, đau nhói.


Sắc mặt Khương Tri Ly bỗng trở nên tái nhợt, cô bất lực đứng đó, nắm chặt đầu ngón tay đến nỗi trắng bệch.

Sau một lúc lâu, cô mới cố gắng cất lời.

"Nhất định phải thu mua Khương thị sao?" Cô nhẹ giọng hỏi.

Lông mày Phó Bắc Thần nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng xa cách nhìn cô, giống như anh hoàn toàn không hề quen biết cô vậy.

Anh trầm mặc một lúc, cảm xúc nơi đáy mắt lại lần nữa bị đè xuống, anh cười lạnh: "Tại sao tôi phải bỏ qua cho nhà họ Khương, bỗng dưng lại mất trắng mấy trăm triệu tiền lời?"

Quả nhiên, trong mắt người làm ăn, lợi ích vẫn là trên hết.

Khương Tri Ly gật đầu, giọng nói trong trẻo: " Được, em biết rồi."

Cô lộ ra vẻ bình tĩnh ngoài dự kiến, ánh mắt Phó Bắc Thần bỗng cứng đờ, vẻ tối tăm trong đôi mắt anh như vỡ ra, rất nhanh anh đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

Anh bỗng nhiên nhấc chân lên bước tới, cách cô rất gần.

Anh rũ mắt xuống, cười nửa miệng, từ trên cao nhìn cô, giọng khàn khàn nhưng lại đầy vẻ châm chọc.

"Sao nào, có phải em định trở về tìm vị hôn phu của mình giúp đỡ?"

Khóe môi anh nhếch lên, giọng nói lạnh lùng như băng: "Cả cái Giang Thành này, ngoài trừ tôi ra thì còn có ai có thể giúp em?"

Hơi thở của anh đến gần, xen lẫn mùi hương mát lạnh của dầu gội, vừa nguy hiểm vừa mê hoặc.

Khương Tri Ly mím chặt môi, cô bỗng nhiên ngước mắt lên, đối mặt với ánh mắt của anh.

"Em đã hủy bỏ hôn ước với anh ta rồi, ngay cái hôm mà em về nước."

Giọng cô bình tĩnh: "Giữa em và Hàn Tử Ngộ chẳng có chuyện gì xảy ra cả, đến tận bây giờ, em cũng chưa từng thích anh ta. Anh ta đã cứu em một mạng, em đồng ý đính hôn với anh ta cũng chỉ để trả nợ ân tình mà thôi."

Cho dù Phó Bắc Thần có nghĩ thế nào, Khương Tri Ly nhất định phải nói chuyện này ra cho anh biết.

Cô không hy vọng hai người bọn họ lại vì chuyện này mà có những hiểu lầm không cần thiết.

Cô muốn đến gần Phó Bắc Thần, nguyên nhân một phần là do cô thực sự muốn anh giúp cô lấy lại Khương thị.

Nhưng mà nhiều hơn, lại không phải là lý do này.

Ánh mắt cô chân thành, không hề che giấu, cứ bình tĩnh như vậy nhìn anh.

Những ngón tay đang buông thõng bên người Phó Bắc Thần dần nắm chặt lại, các khớp ngón tay bị nắm đến trắng bệch.

Khương Tri Ly rũ mắt xuống, cô chậm rãi nói: "Phó Bắc Thần, nếu như anh mua lại Khương thị chỉ vì để trả thù em, vậy thì em nhận."

"Nhưng mà chuyện em muốn nói với anh, không chỉ có mỗi chuyện này."

Cô dừng lại một chút, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, mang theo vẻ dè dặt khó nhận ra.

"Phó Bắc Thần, chúng ta có thể bắt đầu lại không?"

Lúc cô nói ra những lời này, ánh mắt cô đỏ hoe, đôi mắt ươn ướt, bên trong như đang ngập nước, khiến người khác dễ dàng chìm vào.

Anh cũng đã từng bị cô lừa như vậy.

"Phó Bắc Thần, rốt cuộc anh đã từng thích em chưa?"

"Phó Bắc Thần, anh đừng sợ, dì nhất định sẽ khỏe lên thôi."


"Phó Bắc Thần, mùa hè năm nay chúng ta cùng nhau đi ngắm biển nhé? Em muốn đi cùng anh."

Sự im lặng kéo dài, đè nén đến nghẹt thở.

Bỗng nhiên, chuông điện thoại trên bàn làm việc vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch bên trong phòng.

Phó Bắc Thần hoàn hồn lại, sắc mặt anh nhạt đến nỗi không nhìn ra được cảm xúc gì, anh bước đến nhận điện thoại.

Trong lúc anh đang nghe điện thoại, Khương Tri Ly lại bỏ chạy mất.

Cô sợ nghe được câu trả lời của Phó Bắc Thần.

Dù sao, bất kể câu trả lời của anh là gì, cô cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc, vậy thì tội gì phải ở lại nghe giọng nói lạnh lùng như băng của anh nữa.

Sau khi trở lại phòng mình, đã là mười hai giờ sáng.

Khương Tri Ly quả nhiên vẫn là mất ngủ.

Tâm trí cô bỗng nhiên tràn ngập cảnh tượng nói chuyện với Phó Bắc Thần vừa rồi, phát đi phát lại cảnh đó.

Lạnh lùng thờ ơ, không thấu tình đạt lý, giống như anh thật sự không có chút cảm giác nào với cô vậy.

Nhưng sau khi cô nói cô muốn cùng anh làm lại từ đầu, anh lại không lên tiếng từ chối.

Vậy cuối cùng anh có ý gì?

Khương Tri Ly ở trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng cô không nhịn được nữa mà gửi tin nhắn WeChat cho Nghê Linh, kể hết toàn bộ những chuyện xảy ra tối nay cho Nghê Linh nghe.

Chắc là quán bar bận rộn, đến tận một giờ sáng, cô mới nhận được tin nhắn trả lời từ Nghê Linh.

Nghê Linh: Tớ càng nghe cậu nói, tớ càng cảm thấy cậu là phiên bản đời thực của bộ phim《 Hoa hồng có gai 》, Khương Thế Hiền.

Khương Tri Ly trả lời ngay trong vài giây: ?

Nghê Linh: Tớ luôn cảm thấy anh ta giống như là đang cố ý, nếu như anh ta thật sự muốn trả thù lại còn để cậu nhìn thấy phương án thu mua kia làm gì cơ chứ. Haiz, tâm cơ.

Khương Tri Ly: ? ? ? Ý gì đây.

Nghê Linh: Đàn ông mà, như mò kim đáy biển, dù sao thì hôm nay nếu như cậu đã đề nghị muốn quay lại với anh ta, vậy thì cứ lạt mềm buộc chặt, để anh ta chơi thêm mấy ngày nữa đi.

Khương Tri Ly: Được rồi. . . Tớ sẽ cố gắng.

Sáng sớm hôm sau, một bầu không khí như áp thấp bao trùm lên toàn bộ bộ phận thiết kế.

Tối hôm qua Khương Tri Ly ngủ muộn, hôm nay suýt chút nữa đã đến trễ, cô vừa mới đến công ty đã bị Tiêu Diễu gọi vào phòng làm việc.

Nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của cô, Tiêu Diễm còn cho rằng Khương Tri Ly đang buồn bã vì chuyện ngày hôm qua.

Cô hắng giọng rồi nói: "Tri Ly này, chuyện liên quan đến vụ tung tin đồn ác ý hôm qua, công ty đã đứng ra xử lý rồi. Bởi vì những chuyện thế này rất khó điều tra xem ngọn nguồn câu chuyện xuất phát từ ai, nhưng người tung tin đồn ác ý trước mặt em đã bị công ty sa thải rồi."

Khương Tri Ly bởi vì quá buồn ngủ, cô phản ứng có hơi chậm.

Cô cau mày, không ngờ lại xử lý nghiêm trọng đến vậy, "Sa thải ạ?"

Theo lý mà nói thì loại chuyện này bên trên rất ít khi quản, đa phần đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Ai ngờ hôm qua sau khi tan làm, Tiêu Diễm nhận được điện thoại của Hoắc Tư Dương, vì thế chuyện này không thể mắt nhắm mắt mở cho qua được.

Tiêu Diễm cười nói, "Em cũng đừng có nghĩ nhiều, cô ấy bị sa thải không chỉ vì chuyện này thôi đâu, cách làm việc của cô ấy có vấn đề."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận