Dù Cho Anh Có Thâm Tình - Mộc Vũ Nguyện

Bầu không khí yên lặng đến quỷ dị, còn nổi lẩu trên bàn thì sôi sùng sục.

Khương Tri Ly không biết làm sao, cô bị Phó Bắc Thần nhìn chằm chằm nên có hơi chột dạ.

Ngay lúc cô định làm gì đó để hóa giải cục diện bối rối này, Lý Minh Thạc đã thức thời nói: "Vậy anh đi trước, không quấy rầy bọn em ăn cơm nữa."

Trước khi đi, Lý Minh Thạc còn quay đầu lại nói với cô: "Đúng rồi Tri Ly này, nếu như em quyết định đến buổi triển lãm thì cứ liên lạc với anh qua WeChat nhé."

Khương Tri Ly suýt chút nữa bị cách xưng hô thân mật này làm cho nổi da gà.

Cô lúng túng mấp máy khóe môi, " Được, cảm ơn đàn anh."

Chờ đến khi Lý Minh Thạc hoàn toàn rời đi, Khương Tri Ly bình tĩnh nhìn người đang ngồi đối diện mình, cô định chuyển chủ đề.

"Sao anh không ăn?"

Phó Bắc Thần còn chưa kịp trả lời, cô lại liếc nhìn cái bát rỗng trước mặt anh, vừa ân cần vừa nịnh nọt, "Em giúp anh pha nước chấm nhé. . . ."

Anh cuối cùng cũng thờ ơ liếc nhìn cô, không nói lời nào, xem như là ngầm đồng ý với hành động của cô.

Trong lòng Khương Tri Ly cũng không biết mình rốt cuộc đã phạm phải tội gì, nhưng mà Phó Bắc Thần dường như không có ý định đề cập đến nó, cô còn tưởng mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Đợi đến khi Khương Tri Ly gần như đã ăn xong, cô cũng không nhìn thấy Phó Bắc Thần ăn được mấy miếng.

Có lẽ là anh thật sự không thích ăn lẩu.

Sau khi ăn xong bữa khuya này, lúc bước ra khỏi quán lẩu, Khương Tri Ly lại tràn đầy năng lượng hơn lúc vừa đến.

Cô nhìn quán trà sữa bên cạnh, nhiệt tình hỏi anh: "Phó Bắc Thần, anh có muốn uống trà sữa không? Em mời anh."

Trước đây cô cũng từng hỏi anh câu này, chẳng qua là cô kiếm cớ để được uống trà sữa mà thôi.

"Không." Anh lạnh lùng nhả ra một chữ, sau đó bước lên xe.

"....." Khương Tri Ly không thể không từ bỏ đi ý niệm trong lòng, cô bước lên xe.

Dọc đường đi đều im lặng, không nói câu nào.

Sau khi Khương Tri Ly ăn uống no say, cô vừa mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, âm thanh thông báo trên điện thoại lại vang lên.

Cô mở WeChat lên, phát hiện Lý Minh Thạc gửi cho cô một tin nhắn thoại.

Khương Tri Ly còn tưởng rằng anh nói chuyện liên quan đến buổi triển lãm trang sức, ngón tay vừa định ấn chuyển thành văn bản, nhưng lại không cẩn thận ấn phát ra.

Giọng nói của Lý Minh Thạc bỗng vang vọng khắp xe.

"Tri Ly, em an toàn về đến nhà chưa?"

Bầu không khí bỗng trở nên đóng băng, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Sắc mặt Khương Tri Ly bỗng cứng đờ, đến đảo mắt cô còn không dám đảo, mũi chân cô lúng túng đến nỗi sắp móc thành một tòa lâu đài.

Đột nhiên, Phó Bắc Thần cười khẩy: "Tri Ly?"

Anh học cách gọi của Lý Minh Thạc, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng, hai chữ như vậy bị anh ung dung thong thả đọc lên, trái tim Khương Tri Ly cũng run theo.

Trái tim cô đập hỗn loạn, đồng thời, cô cũng nhận ra được sự châm chọc trong đó.

Gọi cô theo kiểu âm dương quái khí như vậy, nguyên nhân chỉ có một mà thôi.

Anh! Ghen! Rồi!

Khương Tri Ly cố nén khóe miệng đang muốn nhếch lên, nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt không giấu được vẻ đắc ý.

"Sao nào, có vấn đề gì không? Anh ấy là đàn anh của em."

Nhưng mà, trong đầu Khương Tri Ly đang tưởng tượng ra 108 loại biểu hiện của việc ghen tuông, mà trên mặt Phó Bắc Thần lại không nhìn thấy cái nào.

Anh chỉnh lại âu phục, mặt không biểu cảm, trực tiếp bước xuống xe.

Khương Tri Ly ngẩn người, lúc ngày cô mới phát hiện ra xe dừng lại trước cửa khách sạn Quân Mậu, cô vội vàng lên tiếng nói: "Em đã chuyển đi rồi, không ở đây nữa."

Động tác của Phó Bắc Thần cũng ngừng lại, anh nhìn về phía cô, nhưng mà lại nói với tài xế.

"Đưa cô ấy về."

Nói xong câu này, anh xoay người rời đi.

"?"

Khương Tri Ly trừng mắt nhìn theo, cứ như vậy nhìn bóng lưng Phó Bắc Thần biến mất sau cánh cửa xoay.

Thậm chí anh còn không thèm quay đầu lại.

Trên lưng viết mấy chữ to.

Chỉ như vậy?

Chỉ như vậy? ? ?

Khương Tri Ly vừa mới vì phản ứng vừa rồi của anh mà vui mừng không thôi, bây giờ lại như quả bóng xì hơi, cả người mềm nhũn vùi mình trong xe.

Cô còn tưởng rằng Phó Bắc Thần có một chút xíu ghen, nhưng mà bây giờ nghĩ lại thì giống như cô tự mình đa tình vậy.

Nếu như anh không ghen, vậy anh ở đó âm dương quái khí với cô làm gì?

Lý Minh Thạc cùng lắm chỉ mời cô cùng đi xem buổi triển lãm, Giản Ngữ Phàm còn bước xuống từ xe anh, cô còn chưa nói gì đâu nhé.

Khương Tri Ly càng nghĩ càng thấy giận.

Chiếc Rolls Royce mà cô đang ngồi bỗng không còn thấy thoải mái nữa.

Đến khi về nhà, Khương Tri Ly mới nhớ đến việc trả lời tin nhắn WeChat của Lý Minh Thạc.

"Cảm ơn anh nhé, nhưng mà ngày đó em có chút việc, chắc là không đi được rồi."

Nói thật lòng, Khương Tri Ly thật sự rất muốn đến buổi triển lãm trang sức tư nhân của Trần Úy, dù sao thì có cơ hội được xem bộ sưu tập thiết kế trang sức từ nhà thiết kế hàng đầu, đối với cô mà nói thì đây là một cơ hội hiếm có. Nhưng mà cô và Lý Minh Thạc hoàn toàn không hề thân thiết đến mức đó, nếu như lần này cô đồng ý thì đồng nghĩa với việc nợ anh ấy một ân tình.

Còn cô thì luôn ghét việc phải nợ ân tình của người khác, vì thế thà rằng cô không đi.

Mới vừa trả lời tin nhắn của Lý Minh Thạc xong, Nghê Linh bỗng gửi tin nhắn WeChat cho cô.

Nghê Linh: Ngày mốt có muốn cùng tớ đến thành phố Lâm không, ba tớ bảo tớ về thăm bà nội, đúng lúc đi thư giãn vài ngày?"

Khương Tri Ly suy nghĩ một chút rồi trả lời: Chắc là không có vấn đề gì đâu, ngày tớ xem lại đã rồi xin sếp nghỉ phép.

Hai ngày trước, bản thiết kế của Kỳ Nhạc cô đã nộp lên rồi, chỉ còn đơn hàng của Hứa Tinh nữa thôi, mà bây giờ trong công ty cũng không có việc gì gấp. Ngày mốt lại là thứ sáu, xin nghỉ một ngày chắc không có vấn đề gì.

Nhưng mà ngày hôm sau, Khương Tri Ly điền đơn xin nghỉ rồi nộp lên, sau đó bị Tiêu Diễm gọi vào phòng làm việc.

"Tri Ly này, đơn xin nghỉ phép của em, bị trả trở về rồi."

Tiêu Diễm vừa nói, ánh mắt ẩn ý nhìn cô, "Là ý của Phó tổng, cậu ấy bảo em đến phòng làm việc của cậu ấy."

Khương Tri Ly cau mày lại, cô không biết Phó Bắc Thần đang muốn làm gì.

"Được, bây giờ em đi đây."

Ra khỏi bộ phận thiết kế, Khương Tri Ly đi thang máy thẳng đến phòng làm việc của CEO trên tầng cao nhất.

Trong lòng cô u ám, hung hăng đạp gót giày cao gót, không thèm để ý đến ánh mắt của thư ký bên cạnh, cô đi thẳng vào phòng làm việc.

Biết rõ là cô vào, người đàn ông vẫn ngồi trên bàn làm việc, sự chú ý của anh vẫn còn nằm trên máy tính.

Mặc dù trong lòng Khương Tri Ly đang gấp nhưng cô vẫn không biểu hiện ra ngoài, cô cứ như vậy mà đứng trong phòng làm việc, dường như nếu anh không chịu chủ động mở miệng thì cô sẽ không bao giờ lên tiếng trước.

Trong phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ, ánh mắt Khương Tri Ly không hề kiêng dè nhìn anh.

Ngày hôm qua, chuyện của Giản Ngữ Phàm vẫn còn nằm trong tâm trí cô, mà hôm nay anh lại không duyệt đơn xin nghỉ phép của cô.

Nợ mới nợ cũ chồng chất lên nhau, nếu cô chủ động lên tiếng nói chuyện với anh trước, cô chính là chó! !

Nhưng mà phải nói rằng, khi đàn ông tập trung làm việc, thật sự nên được cộng thật nhiều điểm.

Huống chi là một người như Phó Bắc Thần, vẻ ngoài ưu việt, làm gì cũng khiến người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Bỗng nhiên, cô có cảm giác, hình như cô cũng không còn tức giận như vậy nữa.

Khương Tri Ly chỉ giận một lúc, một lát sau cô nản lòng, biểu cảm trên khuôn mặt cô không ngừng thay đổi.

Khóe mắt liếc nhìn thấy biểu cảm xuất sắc trên mặt cô, Phó Bắc Thần cuối cùng cũng đóng tài liệu trong tay lại, anh ngước mắt lên, giống như là bây giờ anh mới chú ý đến sự tồn tại của cô vậy.

"Em muốn xin nghỉ?"

Khương Tri Ly lập tức đứng thẳng lưng, cô hất cằm nhìn anh.

Không thể mất khí thế được.

"Đúng vậy." Cô trả lời.

Anh ngả người ra sau, đưa tay lên nới lỏng cà vạt, không nhanh không chậm trả lời: "Lý do?"

Khương Tri Ly mím môi, bất đắc dĩ nói: "Trên đơn xin phép em đã viết rất rõ ràng."

Phó Bắc Thần nhàn nhạt nói: "Không thấy."

"? ? ?"

Anh không xem mà còn trả lại đơn xin phép? Lại còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng? ?

Cô có thể hoài nghi rằng anh đây là đang lấy việc công trả thù riêng.

Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu, cô nhìn anh nở một nụ cười, "Vậy em nói lại với anh lần nữa, em xin nghỉ là để cùng bạn..."

Khương Tri Ly còn chưa kịp nói xong, anh đã lên tiếng cắt ngang,

"Không cho phép."

Khương Tri Ly mở to hai mắt, cô hỏi anh: "Tại sao?"

Phó Bắc Thần nhìn thẳng vào cô, ánh mắt thâm thúy, bên trong phản chiếu hình ảnh của cô.

Hô hấp của Khương Tri Ly cũng ngừng lại một nhịp.

"Bởi vì ngày mai em có việc." Anh thấp giọng nói.

Khương Tri Ly chớp chớp mắt, cô hỏi: "Việc gì?"

Anh nói rõ ràng từng chữ: "Đại diện bộ phận thiết kế Kỳ Nhạc, tham gia buổi triển lãm trang sức của Trần Úy."

Khương Tri Ly ngẩn người một lúc, sau khi cô hiểu những gì anh vừa nói, ánh mắt cô sáng lấp lánh.

Cô vốn dĩ hoàn toàn không còn hy vọng việc có thể tham gia buổi triển lãm trang sức này nữa rồi, những lời này của Phó Bắc Thần lại như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, rơi trúng đầu cô.

Vài giây sau, một ý nghĩ bỗng hiện lên trong đầu cô.

Chiếc bánh này không phải từ trên trời rơi xuống.

Là Phó Bắc Thần thả xuống.

Giờ phút này, trên mặt Khương Tri Ly, không còn vẻ bất đắc dĩ như khi vừa mới vào, khuôn mặt cô tràn ngập mong đợi mừng rỡ.

"Cảm ơn sếp! ! !"

Vừa rồi cô giống như một học sinh tiểu học vậy, khóe mắt cong lên cười, "Nhưng mà sếp này, em còn một vấn đề."

"Nói."

"Em đi với anh đúng không?"

Phó Bắc Thần cau mày, nhìn cô lật mặt còn nhanh hơn lật sách, "Nếu không thì sao?"

Có thể cùng Phó Bắc Thần đến buổi triển lãm trang sức mà cô hằng mong ước, đối với Khương Tri Ly mà nói đây rõ ràng là chuyện vui ngoài ý muốn.

Buổi tối trước ngày triển lãm, cô đắp mặt nạ, lên giường ngủ thật sớm.

Đương nhiên, trước khi ngủ cô cũng không quên mở điện thoại lên phàn nàn với Nghê Linh chuyện Phó Bắc Thần bác bỏ đơn xin nghỉ của cô.

Mặc dù phàn nàn cũng phàn nàn xong rồi, nhưng để chứng minh rằng mình là một người có lương tâm, cô vẫn bù đắp lại.

Nửa tiếng trước khi rời khỏi nhà, Khương Tri Ly lo lắng thấp thỏm gửi đi một tin nhắn.

Khương Tri Ly: Sếp, lát nữa anh có tiện đường đến đón em không?

Đợi khoảng mười phút, Khương Tri Ly không nhận được tin nhắn trả lời từ Phó Bắc Thần, ngược lại, cô nhận được điện thoại của An Dương.

"Cô Khương, Phó tổng bên này tạm thời phải tham dự một cuộc họp khẩn cấp, tôi đã gửi địa chỉ của buổi triển lãm đến cho cô rồi, cô đến đó trước, đợi một lát nữa Phó tổng họp xong sẽ đến đó ngay."

Hóa ra là đang bận.

Khương Tri Ly khẽ thở dài, cô lên tiếng trả lời: "Được, tôi biết rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Khương Tri Ly chỉ có thể tự mình đón xe đến địa chỉ mà An Dương đã gửi đến.

Địa chỉ của triển lãm trang sức cá nhân không phải ở phòng triển lãm công cộng thông thường, mà là một phòng triển lãm độc lập được thành lập trong biệt thự riêng của Trần Úy.

Số lượng người được mời đến buổi triển lãm có hạn, người chờ vào trong cũng không nhiều, chỉ có hai nhân viên đang đứng kiểm tra thông tin của khách mời.

"Chào cô, xin hỏi cô là?"

Khương Tri Ly đang định nói tên của Phó Bắc Thần thì bị âm thanh giày cao gót cắt ngang.

Nhân viên làm việc ngẩng đầu lên, vui vẻ nói: "Nhà thiết kế Thẩm! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, không nghĩ hôm nay bà cũng đến."

"Chào cô."

Nghe được giọng nữ ôn hòa quen thuộc vang lên từ phía sau, động tác của Khương Tri Ly cứng đờ, giờ phút này, máu trong người cô giống như đang ngừng lưu thông.

Cô còn chưa kịp phản ứng, giọng nói do dự của người phụ nữ lại chậm rãi vang lên.

"Ly Ly, là con à?"

Khương Tri Ly siết chặt tay, cô hít một hơi thật sâu, từ từ quay đầu lại.

Người phụ nữ sau lưng cô mặc một chiếc áo choàng dài màu be, được bảo dưỡng cẩn thận, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, còn có đôi mắt hồ ly quyến rũ, giống với khuôn mặt của Khương Tri Ly đến bảy phần.

Thẩm Nhân cũng không phải đến một mình, bên cạnh bà còn có Giản Ngữ Phàm.

Khi nhìn thấy Khương Tri Ly, Giản Ngữ Phàm cũng sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục lại như cũ.

Vẻ mặt Thẩm Nhân mừng rỡ, bà dịu dàng hỏi: "Ly Ly, sao con lại ở đây?"

Móng tay của Khương Tri Ly gần như cắm sâu vào da thịt, miệng cô mấp máy, giọng điệu khách sáo hời hợt: "Nhà thiết kế Thẩm, đã lâu không gặp."

Thẩm Nhân ngớ người ra, không nghĩ cô sẽ lạnh lùng như vậy, giống như cô hoàn toàn không biết người mẹ này vậy.

Thấy vậy, Giản Ngữ Phàm kéo tay của Thẩm Nhân, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con đi vào trước, mẹ cứ từ từ nói chuyện với cô Khương."

Nhìn thấy cô ta thân thiện như vậy, Khương Tri Ly bỗng nhiên rất muốn bật cười.

Mẹ của cô, cô không có tư cách để gọi, nhưng người khác lại có.

Khó trách, Thẩm Nhân thích cô con gái này hơn.

Bầu không khí bỗng trầm mặc đến quỷ dị.

Lúc này, nhân viên mới thận trọng hỏi: "Nhà thiết kế Thẩm, xin hỏi vị tiểu thư này đến cùng bà sao?"

Thẩm Nhân vừa định trả lời "Phải", Khương Tri Ly đã nhanh hơn một bước, trả lời: "Không phải."

Khuôn mặt cô bình tĩnh, đôi mắt sáng lạnh lùng, lòng bàn tay cũng đã rỉ máu, nhưng cô lại không hề cảm thấy đau.

Cô không có hứng thú vào xem Thẩm Nhân và Giản Ngữ Phàm diễn vai mẹ con tình thâm, cô cũng không muốn đặt bản thân mình vào tình huống khó xử như vậy.

Nếu như phải dựa vào quan hệ với Thẩm Nhân để vào xem buổi triển lãm thiết kế trang sức này, cô thà rằng không xem.

Khương Tri Ly rũ mắt xuống, đang định nhấc chân rời đi, cách đó không xa lại truyền đến tiếng bước chân vững vàng có lực.

Tiếng bước chân có chút quen thuộc.

"Khương Tri Ly."

Đầu óc cô hỗn loạn, cô không suy nghĩ được gì, nhưng cô vẫn nghe thấy rõ ràng anh đang gọi cô.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phó Bắc Thần đang đi về phía cô.

Trong đám đông, anh chẳng qua chỉ lặng lẽ nhìn cô, nhưng lại đem đến cho cô cảm giác an toàn vô hạn.

"Lại đây." Anh nói với cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui