Du Côn Và Xã Hội Đen : Cặp Đôi Bá Đạo

Chap 5: Chiếc thìa sủi bọt
Đồng hồ đã điểm 22h…
Phòng 101:
Nhược Phong mới trở về từ dãy nhà nhỏ sau biệt thự. Đã có chuyện gì đó xảy ra với ống dẫn nước. Nó nghĩ vậy. Bởi vì nơi dành cho người giúp việc vẫn có nước vậy thì tại sao biệt thự lại không?
Thả mình xuống đệm, một hồi lâu sau Phong mới có thể chợp mắt. Một ngày dài đằng đẵng, sao nó thấy thiếu thiếu thứ gì đó…là Hạ Phi!? Cậu nhóc đã biến mất từ lúc nào vậy!?
“Cạch”…”Tách”
Cửa khẽ mở, đèn trong phút chốc bật sáng.
Gắng sưc kéo cái đầu nặng trịch ngồi dậy, nó nheo mắt vì ánh sáng quá bất ngờ…Hạ Minh…
- Dùng bữa tối đi!
Minh đặt khay đồ ăn xuống bàn, cậu nhóc đã mất gần tiếng để chuẩn bị bữa tối cho nó. Những lúc bình thường cũng luôn là như vậy. Khi rảnh rỗi Minh thích xuống bếp và nấu cho tụi nó. Cách quan tâm như một người anh trai với em gái.
- Hồi nãy đã để đại ca chịu thiệt thòi rồi! Thấy đại ca bị con nhỏ đó ức hiếp tôi đã định vào trong đó…nhưng…
Minh ngập ngừng một hồi lâu
- Nói tiếp đi.
- Hạ Phi…đã cản tôi lại…thực sự tôi không hiểu vì sao Phi lại như thế!
Nhược Phong vẫn lắng nghe cậu nhóc nói nhưng vẻ mặt hời hợt vẻ như không quan tâm…
Nó xuống giường, tiến về phía Minh
- Vậy sao?
- Cũng không thể trách Phi. Một phần lỗi trong đó có cả tôi nữa.
Minh cúi rạp người – Từ giờ trở đi….Im lặng…sẽ không để đại ca chịu thiệt thòi nữa đâu!
- Phi đâu?
- Cậu ta mới ra ngoài rồi, dùng bữa đi!
Minh bê khay cơm đưa cho nó…
Phong cảm nhận được sự sốt sắng trong hành động của Minh. Cậu ta có cái gì đó khác lạ với bình thường…
Nó nhận khay đồ ăn từ tay Minh. Vô tình tay Nhược Phong cầm phải tay cậu nhóc trên khay inox.
Thứ sức hút quái quỉ từ bàn tay của nó đã khiến nó xiết chặt lấy tay Minh. Cảm tưởng như không thể làm chủ được bàn tay của mình, Phong chỉ biết bất lực mặc cho cánh tay cứ run lên bần bật.
Máu như bị hút sạch, tay nó trắng bệch đi.
Mắt nhắm ngiền, gương mặt bỗng chốc không còn chút sức sống nào. Phong sợ những gì mình sắp phải đối mặt, sợ phải nhìn thấy kí ức của hạ Minh, sợ phải nhìn thấy những gì đang hiện diện trong quá khứ của cậu nhóc…
Nhưng thứ nó có thể làm chỉ có thể cảm nhận nỗi đau mà Minh đã phải chịu đựng, cảm nhận những gì mà Minh luôn bị ám ảnh, đau thương và mất mát…
Quá khứ của Minh có cái gì đó tàn độc, thủ đoạn bởi Phong bắt đầu thấy mùi máu thoang thoảng ở cổ họng.
Khung cảnh nơi này quen quá…Nó thấy một căn phòng rộng thênh thang…dãy ghế bành ở giữa phòng có người đang ngồi…một người con gái…mùi xì-gà…mùi rượu…mái tóc ngắn…
Một túi nilong nhỏ…với thứ bột trắng đục bên trong…
Một căn phòng khác…bếp ăn!? Có ai đó đang ở trong bếp…cậu nhóc đó…cậu ta là ai ư?…thực sự Phong không nhìn thấy mặt cậu…Túi bột trắng đục đó…cậu ta đang cầm nó…chúng bắt đầu rơi…rơi…vương vãi xuống…
Máu bỗng chốc trực trào ra khỏi miệng, đặc sáng lại trên bờ môi trắng nhợt…nhỏ giọt từ từ xuống khay cơm của Minh…
- Đại ca! Đại ca bị sao vậy!?
Hạ Minh nhìn nó hốt hoàng, cậu nhóc vội dựt tay ra khỏi bàn tay của Phong, khay cơm cũng bởi thế mà tuột xuống và theo lực hút của Trái Đất trờ về nằm trên nền nhà.
Nhược Phong khụy xuống sàn, chút sức lực cuối cùng như bị bòn rút hết bởi quá khứ mịt mờ của Minh. Đầu cứ nhói lên cái tiềm thức về cậu con trai và người con gái, gói bột trắng và những mảnh ghép lộn xộn trong kí ức của hạ Minh.
Và cứ thế, máu như nước ở thác, rơi không điểm dừng.
- Máu…thế này là sao? Có chuyện gì với đại ca vậy!?
Hạ Minh vội lấy khăn quệt máu trên gương mặt đã tái nhợt đi tự bao giờ. Theo Hạ Phong đã gần 20 năm. Cậu chưa từng thấy nó như thế này…
- Sao lại nhiều máu thế này…
Cậu nhóc quệt máu trên mặt Phong
- Tôi không sao…
Cảm giác như nó đang thiết oxi, giọng nói như nhòa đi trong không khí lạnh băng có mùi tanh của máu.
Phong né cánh tay cuả Minh, nó sợ phải đối mặt với những suy nghĩ của Minh một lần nữa, nó không muốn thấy tâm địa của cậu nhóc, nó sợ bàn tay đó…
Nhổm người dịch về phía sau, nó đứng dậy tiến về phía phòng tắm, dù gì đi chăng nữa thì vẫn phải rủa sạch chỗ chất lỏng này.
Phong giật vòi nước, sao không thấy nước vậy…phải rồi, biệt thự không có nước mà…Nó quay người ra khỏi phòng tắm, bắt gặp ánh mắt mình trong tấm gương. Nó đây sao!? Quệt máu xuống, nhây nhớt trên gương mặt nhợt nhạt là màu đỏ đậm tanh mùi sắt…
Cánh cửa phòng 101 đã khép lại.
Hạ Minh đứng ở đó, trân trân nhìn vị tiểu thư mình đã phục vụ gần 20 năm ra khỏi phòng.
Cánh tay nhẹ thả chiếc khăn đỏ xuống sàn…
Phía bên dưới, nơi chiếc khăn được thả xuống, bữa tối đã thành một mớ hỗn độn, nước ón súp đã lênh láng ra khắp sàn nhà, tràn qua chiếc muỗng nhỏ, sôi lên những đợt bọt trắng li ti trên chiếc thìa inox


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui