Dụ Dạ

Hai người lâm vào cục diện bế tắc, ai cũng không chịu thỏa hiệp, Lê Hân nguyên bản muốn cho Lăng Quang Thần một kinh hỉ, lại không nghĩ rằng đối phương lái có thái độ này, thất vọng đồng thời có chút sinh khí.

Hắn bắt lấy quần áo Lăng Quang Thần, dùng sức xé, áo sơ mi đáng thương của Lăng Quang Thần đã bị xé mở.

Lê Hân cũng không thèm nhìn tới ném hai nửa áo sơmi thành một đoan sắc mặt âm lãnh đối Lăng Quang Thần nói:“Để tôi đeo cho em”

Trên mặt hắn đã hoàn toàn không có tươi cười, âm u thập phần dọa người.

Lăng Quang Thần ở trong lòng vì cái áo mình mới mua bi ai, sau đó oán hận trừng mắt hắn:“Bằng không anh tính toán thế nào? Bạo cúc too? Anhtới a! tôi luôn đợi đây” Dù sao ngày này rồi cũng đến, vẫn lo lắng đề phòng còn không bằng sớm một chút làm, sớm chết sớm siêu sinh, Lăng Quang Thần nghĩ.

Lê Hân lại không nhúc nhích, chỉ là lạnh lùng theo dõi hắn.

Lăng Quang Thần mệt mỏi một ngày, gần đây giấc ngủ không đủ, tính tình vốn còn có chút táo bạo, bị Lê Hân như vậy chà đạp liền bạo phát đi ra, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi Lăng Quang Thần loại này là khuyển, hắn thừa dịp Lê Hân không chú ý nâng chân lên hung hăng đánh vào bụng Lê Hân, sau đó thừa dịp Lê Hân buông tay đấm một quyền đánh vào mặt Lê Hân.

Lê Hân lúc này kêu rên ra tiếng, nhẫn theo trong tay rơi xuống.

Lê Hân mặt bị đánh hướng một bên, Lăng Quang Thần nhân cơ hội tứ dưới thân y né ra, sau đó đối hắn bày ra tư thế chiến đấu:“Anh đến a, tôi không sợ ạn đâu!” Nói rất lớn nhưng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, Lăng Quang Thần tuy rằng khổ người không nhỏ, nhưng cùng Lê Hân từ nhỏ đã đi học Không Thủ so sánh với chính là bao cỏ.

Lăng Quang Thần trừng mắt Lê Hân, khẩn trương chờ Lê Hân phản kích.

Lê Hân sau đó đứng lên.

Lăng Quang Thần toàn thân thịt chợt buộc chặt, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Chẳng qua Lê Hân nhưng không có đối hắn thế nào, mà là mặt không chút thay đổi đi tới phòng nghỉ, thậm chí không thèm liếc hắn một cái.

Cái gì? Lăng Quang Thần cảm thấy kỳ quái, lấy cá tính bá đạo của Lê Hân, bị đánh mà không làm gì cả? Sẽ không phải trở về phòng lấy vũ khí đi? Lăng Quang Thần càng nghĩ càng hoảng sợ, vì thế theo đi vào.

Lê Hân ngồi ở bên giường, trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ.

Lăng Quang Thần nhíu mày, này là thế nào?

Do dự trong chốc lát, Lăng Quang Thần cố lấy dũng khí đi đến bên người Lê Hân, cẩn thận hỏi:“Uy, anh lm sao vậy?” Hắn nắm chặt quyền đầu, làm tốt chuẩn bị chạy trốn để ngừa Lê Hân đột nhiên biến sắc mặt.

Lê Hân cũng không quan tâm hắn, cũng không nhìn hắn cái nào.

Lăng Quang Thần đánh bạo đẩy Lê Hân, đối phương vẫn là không phản ứng.

“Giả chết sao?” Lăng Quang Thần trào phúng nói.

Lê Hân như trước đem hắn coi là không khí, Lăng Quang Thần theo trong mắt đã nhận thấy được vài phần thần sắc thụ thương, hắn ngay từ đầu còn tưởng rằng đó là ảo giác của mình, vì thế dùng sức nhắm hai mắt lại để ảo giác biến mất, chỉ là khi mở mắt ra phát hiện kia ảo giác không chỉ không biến mất, ngược lại trở nên càng rõ ràng.

Lê Hân tuy rằng trên mặt không có biểu tình, trong mắt lại tràn đầy thụ thương sau khổ sở.

Này không phải ảo giác……

Lăng Quang Thần thập phần kinh ngạc, kinh ngạc nửa ngày chưa nói ra, hắn không nghĩ tới Lê Hân cư nhiên sẽ lộ ra bộ dáng yếu ớt như vậy, Lê Hân trước mặt người khác vĩnh viễn đều là một bộ ưu nhã Thân Sĩ, bất luận đụng tới chuyện gì trên mặt đều mang theo tươi cười, trước mặt Lăng Quang Thần còn mười phần bá đạo tình nhân, ai cũng nhìn không thấu tính cách chân thật của hắn, ai cũng không biết hắn trong lòng chân thật có suy nghĩ gì cho nên Lăng Quang Thần đối hắn vẫn không có cảm giác an toàn. Nhưng hiện tại Lê Hân lại giống hài tử thụ thương, đem chính mình phong bế, khiến Lăng Quang Thần tâm mạnh đập.

“Uy, anh không sao chứ?” Lăng Quang Thần vỗ vỗ bả vai Lê Hân:“Đừng dọa tôi.”

Lê Hân vẫn như cũ không muốn quan tâm hắn, hạ đôi mắt, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung rung, bộ dáng phảng phất muốn khóc.

Lăng Quang Thần thế này mới ý thức được Lê Hân nguyên lai yếu ớt như vậy bất quá ngẫm lại cũng là, Lê Hân tạigia đình lớn lên, mẫu thân lúc hắn còn rất nhỏ qua đời, phụ thân lại tính cách cố chấp cuồng khống chế không chỉ muốn khống chế sinh hoạt, còn muốn khống chế tương lai của hắn, cuối cùng còn bởi vì Lê Hân không có thuận mà trực tiếp cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, sinh hoạt tại hoàn cảnh này, có thể hạnh phúc sao? Lê Hân bình thường đối người khác đều thực thân mật, nhưng vẫn đều cố ý vẫn duy trì khoảng cách, tuy rằng bên người một đống bằng hữu, nhưng không có bất cứ ai có thể thổ lộ tình cảm, nói vậy hắn trong lòng kỳ thật rất cô đơn đi, cho nên mới như vậy chấp nhất dây dưa chính mình.

Nghĩ đến đây, Lăng Quang Thần nuốt nuốt nước miếng, không biết nên nói cái gì mới tốt.

Không khí có điểm xấu hổ, Lăng Quang Thần xem không được người khác thương tâm, hắn nghĩ an ủi Lê Hân, sau đó nhớ tới đến chính mình là nguyên nhân khiến hắn khổ sở, vì thế đành phải thu hồi tay.

Hai người lâm vào cục diện bế tắc, Lăng Quang Thần gãi gãi cái ót, đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, sau đó lên giường ngủ.

Bên giường, hắn lại chọc chọc Lê Hân:“Nên ngủ thôi”

Vẫn là không phản ứng, Lăng Quang Thần cảm thấy chính mình thật giống như đối với một pho tượng điêu khắc nói chuyện, loại cảm giác này khiến hắn thực vô lực.

Lăng Quang Thần đành phải tắt đèn, sau đó nằm xuống. Trong bóng đêm, Lê Hân thân ảnh vẫn không nhúc nhích.

Lăng Quang Thần xoay người, nhắm mắt lại cố gắng muốn cho chính mình mau chóng ngủ, chỉ là mặc kệ hắn như thế nào cố gắng đều không có một chút buồn ngủ, ngược lại càng ngày càng thanh tỉnh, bộ dáng Lê Hân trước mặt hắn quên không được, Lăng Quang Thần đem chăn kéo đến đỉnh đầu chính mình, sau đó bắt đầu đếm cừu.

Một con cừu……

Hai con cừu…

Thẳng tới khi đếm tới một nghìn con cừu Lăng Quang Thần rốt cuộc không thể chịu đựng được, ngồi dậy, mở đen lên, rỗng giận với bóng dáng Lê Hân:”Anh rốt cuộc muốn thế nào a!”

Trả lời hắn như trước là để người phát điên trầm mặc.

Lăng Quang Thần nghĩ tới cái nhẫn kia, một phen nhảy xuống giường, trở lại phòng khách.

Chiếc hộp nhẫn vẫn còn trên sô pha, bên trong chỉ có nhẫn Lê Hân, còn có một cái nữa không biết rơi đi nơi nào, Lăng Quang Thần quỳ rạp trên mặt đất tìm nửa ngày, cuối cùng dưới sô pha tìm được.

Lăng Quang Thần cầm nhẫn trở lại phòng, sau đó đi đến trước mặt Lê Hân tốn hơi thừa lời nói:“Tôi đeo là được chứ gì?”

Vừa nói vừa đeo nhẫn vào ngón áp út.

Lê Hân lại vẫn là không quan tâm hắn.

Lăng Quang Thần đều đã phát điên:“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Hắn cầm lấy một cái nhẫn khác, sau đó bắt lấy tay trái Lê Hân, đeo vào ngón áp út của y.

“Hiện tại anh vừa lòng rồi đi.” Lăng Quang Thần ngữ khí có chút bất đắc dĩ.

Lê Hân quay đầu nhìn hắn, rốt cục mở miệng:“Em biết rõ đeo nhẫn vào ngón này là có ý tứ gì không?”

Lăng Quang Thần mắt trợn trắng:“Ai biết anh trong đầu suy nghĩ cái gì.”

“Nói rằng chúng ta kết hôn.”

Lăng Quang Thần nhất thời đầy mặt hắc tuyến, vốn định chửi ầm lên, nhưng chống lại cặp mắt tro tàn của Lê Hân liền đem lời thô tục nuốt trở về.

Hắn nghĩ Lê Hân đầu óc sai tuyến, đang phát thần kinh.

Lê Hân còn nói:“Khi kết hôn xong là động phòng.”

Lăng Quang Thần khóe miệng run rẩy:“Đã biết.” Hắn đã muốn triệt để bị đả bại ……

“Thật sự?” Lê Hân nhìn hắn:“Tôi không tin em sẽ đáp ứng.”

“Đương nhiên là thật.” Lăng Quang Thần có loại xúc động đập y:“Tôi thề với trời.” Hắn nói này lời hoàn toàn sẽ không để ở trong lòng, hoàn toàn là vì có lệ cho Lê Hân mà thôi.

Chỉ là……

“Rất tốt.” Lăng Quang Thần vừa dứt lời, Lê Hân liền lập tức giơ lên khóe môi, sau đó vừa lòng đánh vang, ngữ điệu cũng hoàn toàn thay đổi.

Gì? Lăng Quang Thần nhìn Lê Hân biến sắc mặt so phiên thư còn nhanh hơn, lúc này mắt liền choáng váng.

Lê Hân tiếu ý doanh doanh nhìn nhẫn trên tay Lăng Quang Thần, sau đó ôm eo Lăng Quang Thần, thuận thế đem hắn áp đến trên giường.

Lăng Quang Thần phản ứng có chút trì độn, ngơ ngác nhìn Lê Hân:“Anh như thế nào…… Vừa rồi rõ ràng……”

Lê Hân trên mặt tiếu ý gia tăng.

Lăng Quang Thần dần dần phản ứng lại, trên mặt biểu tình từ nghi hoặc dần dần biến thành phẫn nộ, hắn dùng lực đẩy ra Lê Hân:“Anh vừa rồi đều là giả đúng không?”

Lê Hân nghiêng mắt:“Tôi không biết em đang nói cái gì.”

Lăng Quang Thần lúc này tức giận đến đỏ mặt tía tai, giơ lên quyền đấm về phía y:“Anh khốn kiếp!”

Lê Hân tránh quyền đầu của hắn, sau đó chế trụ cổ tay hắn, đưa hắn áp trên giường.

“Đi tìm chết đi!” Lăng Quang Thần tay không thể động, rõ ràng nâng chân lên đá.

Lê Hân đành phải ngăn chặn lại chân hắn, Lăng Quang Thần không thể động đậy, vì thế đành phải nói chuyện, đem tổ tông mười tám đời Lê Hân đều ân cần thăm hỏi.

Lê Hân trực tiếp lấy hôn phong giam.

Lăng Quang Thần ngay từ đầu liều mạng giãy dụa, bất quá dần dần mất đi khí lực.

Hôn liên tục thời gian rất dài, hai người đều đã thở hồng hộc.

Lăng Quang Thần trừng mắt Lê Hân:“Tên khốn”

“Đừng trừng tôi như vậy.” Lê Hân cười nói:“Đừng quên tôi hiện tại thân phận là diễn viên.”

“Tránh xa lão tử một chút!” Lăng Quang Thần lại bắt đầu giãy dụa.

“Khó mà làm được.” Lê Hân chặt chẽ đè lại hắn, cười đầy mặt tà mị:“Đừng quên chúng ta vừa thành hôn, kế tiếp còn muốn vào — động — phòng –”

……

Phúc hắc Lê Hân →→.

ps: Đệ nhị càng đưa lên, tái cầu một lần cành oliu còn có đề cử phiếu,╭[╯3╰]╮. Phát hiện Lê Hân hòa Tiểu Thần này đối hí phân giống như quá ít điểm, về sau hẳn là hội dần dần tăng thêm bọn họ hai cái hí phân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui