Sắc mặt Thẩm Quyên vô cùng khó coi xì mũi khinh thường, ngay cả Viễn Thành cũng phải biết ý, gã ta cúi đầu hướng về phía Thẩm Quyên và Vưu Hành xong lại ngồi ở một góc.
Gã vò đầu bứt tai, khi nãy đang kịch liệt chuẩn bị cao trào thì Vưu Thi kêu lên đau đớn.
Gã ta cảm nhận được mùi máu tươi lan tỏa trong không khí, cô ta đau đến nỗi ngất đi không chịu nổi giày vò.
Viễn Thành nghĩ đi nghĩ lại liền biết việc gì đang xảy ra, gã bị ám ảnh với máu.
Vì người mẹ của gã đã nhảy lầu tự sát vì trao tim cho nhầm người, ông bà ngoại đều ghét bỏ đùn đẩy trách nhiệm nuôi dưỡng hắn cho nhà nội.
Cứ thế Viễn Thành lớn lên trong sự ghẻ lạnh vô lý của người nhà.
Chưa ai từng biết gã khao khát tình cảm đến mức nào, đứa con đầu tiên của cuộc đời gã cứ như vậy mà đánh mất.
Viễn Thành chưa từng thấy ai nực cười như mình, ngủ với vợ người ta mà còn muốn em ấy sinh con cho mình.
Rốt cuộc là hắn thiếu tình cảm hay là ngu ngốc thật?
Tần Dực chạy đến khuôn mặt trắng nhợt không vết máu, dáng vẻ hoang mang, sợ hãi khiến Thẩm Quyên vô cùng hài lòng.
Phải rồi, con rể nên mê con gái bà ta như vậy chỉ có như thế, sau này cho dù con gái có chết đi nhà bà ta vẫn có thể nương nhờ nhà họ Tần.
"Ba...! Mẹ! Em ấy vẫn còn ở trong đó sao." Giọng hắn nghẹn nghào, người đàn ông cao to này đỏ mắt.
Bờ vai run rẩy vì sợ hãi, liên tục nhìn vào phòng cấp cứu còn đang bật đèn đỏ.
"Hừ! Cậu đã ở đâu, con bé vì muốn xuống nhà uống nước mà trượt té cầu thang.
Cậu chăm sóc vợ kiểu gì thế!? Đến lúc xảy ra chuyện thì mới đến đây." Để mọi chuyện không vỡ lỡ, Thẩm Quyên liền nói dối.
Bà ta kiêu ngạo mắng chửi Tần Dực, coi như hắn cũng có một phần trách nhiệm trong đây.
Thẩm Quyên nghĩ sau hôm nay cậu con rể này sẽ áy náy và chăm sóc cho vợ tốt hơn, đến khi đó bà ta sẽ không lo lắng về tiền đầu tư nữa.
Trực tiếp rút tiền từ con rể có phải đỡ phiền toái hơn không?
Hơn nữa Vưu Hành đã mua chuộc hết bác sĩ và y tá trong này, chắc chắn họ sẽ hợp tác.
Bà ta nói đến cổ họng khô rát thì Tần Dực mới biểu hiện ra, ân hận, áy náy và chua chát hòa cùng với nhau.
Gã đàn ông như sắp khóc, đến đây bà ta mới an lòng kết thúc phần khẩu nghiệp của mình lại.
Đèn chuyển sang màu xanh, bác sĩ mặc áo trắng đi ra ngoài.
Tần Dực lao đến, bóp vai bác sĩ run rẩy.
"Vợ...! Vợ tôi...!Cô ấy không sao chứ." Bác sĩ nhìn bộ dạng thất thểu của hắn, ông ta không đành lòng nói lời tàn nhẫn nhưng sự thật thì vẫn phải nói.
"Đứa bé không giữ được, do va chạm quá mạnh." Bác sĩ tiếc nuối thở dài.
"Gia đình đi cùng tôi làm thủ tục nhập viện, cô Vưu sẽ được chuyển lên phòng chăm sóc đặc biệt." Thẩm Quyên đi theo bác sĩ, Vưu Hành cũng đi theo.
Hành lang bệnh viện trở nên yên tĩnh, nam nhân run rẩy kia trở lại gương mặt cũ hằng ngày.
Hắn liếc qua chỗ Viễn Thành đang ngồi, chầm chậm đi tới đó.
"Không phải đã nói đừng quá kịch liệt sao?" Cả người Tần Dực đều tỏa ra khí lạnh, Viễn Thành không hiểu nam nhân này.
Vài phút trước hắn còn đau buồn vì đứa con đã mất của mình giờ đây lại nói với gã vì sao không tuân thủ quy tắc.
Viễn Thành mím môi không nói, bản thân gã vừa làm ra mạng người nên tâm lý có chút bất ổn.
Gã nghiến răng, trực tiếp bùng nổ vung cú đấm vào mặt Tần Dực, đáng tiếc bàn tay còn chưa chạm đến đã bị khống chế ngã rầm trên đất.
Tần Dực nhìn gã bằng ánh mắt chán ghét, đôi mắt đáng sợ đó làm hắn nhớ đến lúc đầu vì sao lại chịu đựng sự uy hiếp.
"Tức giận hả? Cái bộ dạng này của chú khiến tôi hả hê vô cùng, thấy uất ức cũng phải.
Dù sao đây cũng chẳng phải đứa con đầu tiên mà bản thân cậu làm mất." Từng câu nói đều khiến trái tim cậu ta đổ máu, sắc mặt trắng bệnh.
Hầu như hiểu Tần Dực đang nói đến chuyện gì, gã nằm bất động trên đất.
Từ nền sàn lạnh lẽo đứng đậy, Tần Dực mặc kệ gã nằm trên sàn, chỉnh sửa quần áo rồi đi thăm "cô vợ thân yêu".
Sắm sửa một vai người chồng tốt là một việc hệ trọng trong cuộc chơi báo thù, hắn là một người thù dai.
Viễn Thành muốn đánh thì một thời gian này đừng hòng sống tốt.
Tần Dực hừ lạnh, bước đi.
Đã quá 9 giờ, Tống An chưa thấy người xuất hiện.
Đồ ăn thơm ngon bày biện trên bàn nay đã nguội lạnh, cô đun nóng lại vài món bắt đầu từ tốn ngồi ăn.
Bản thân cũng hiểu làm tình nhân cho người ta không phải lúc nào cũng gặp nhau được, cô nghĩ chắc do thời gian trước kia hắn mới lạ đồ mới.
Bây giờ thì đã quay lại bình thường, Tống An vừa hưởng thụ đồ ăn ngon vừa đọc sách.
Trước kia thì cuộc sống như vậy đã khiến cô hài lòng, giờ thì khác....!Tất cả đều chưa đủ.
Tống An ăn hết đĩa sườn xào chua ngọt, đang chuẩn bị uống canh điện thoại liền kêu lên một tiếng.
Cô mở điện thoại, thám tử tư bên kia đã chụp được một chuyện khá thú vị.
Cô nhìn người đàn ông hớt hải bế một nữ nhân vào bệnh viện, từ gương mặt quen thuộc kia cô đoán không nhầm đó là Viễn Thành.
Tống An cười chế giễu.
A...!Gã đàn ông suốt ngày bám theo cô nói lời ngọt ngào đó hả? Ánh mắt Tống An trầm xuống, bàn tay bất giác nắm chặt điện thoại hơn..