Khoảng vài tiếng sau Tống An mới trở về ngôi nhà trước kia, đó là một căn chung cư khá cũ ở trong một khu xóm nhỏ.
Ô tô không thể đi vào đây nên Tống An đã đi bộ, trời vừa tạnh mưa xong nên đất vô cùng ẩm ướt cô không cẩn thận bị bùn bắn lên váy trắng.
Một mình Tống An đi trên con đường vắng lặng, ánh đèn đường lập lòe bóng tối như bao trùm lên thân hình nhỏ bé đó.
Cô nhìn thấy một cô bé, không biết cô ấy đứng ở đó từ khi nào nhưng nhìn thấy Tống An liền nhào đến.
Cô bật cười muốn ôm lấy cô bé, nhưng ai ngờ giây sau mẹ cô bé túm lại.
Ánh mắt chán ghét nhìn cô, túm cô bé đang muốn dãy dụa trở về.
"Mẹ đã bảo là con không được chơi với loại người đấy!" Bà mẹ cố tình nói lớn để Tống An nghe.
Nhóc con không phục, phản kháng: "Con lớn rồi mà! Con hiểu nên chơi...!Áu...!Áu! Mẹ đừng véo tai! Con sai rồi."
Tống An lắc đầu, cười nhẹ.
Lại nhấc vali đi tiếp, nhìn cánh cửa gỗ xưa ở trước mặt theo bản năng liền lật thảm lên nhưng ngay sau đó ngừng lại lấy chiều khóa từ trong túi xách mở cửa.
Cạch.
Cánh cửa gỗ đã cũ vang lên hai tiếng "kẽo kẹt", đẩy cửa đi vào trong, tầng bụi dày làm cô ho khan một trận.
Nơi này lâu rồi không có người ở bị phủ một lớp bụi trắng, Tống An đi đến cửa sổ mở ra cho không khí thoáng luồn vào nhà.
Cô mở đèn ở cạnh sofa, không chê bẩn mà ngả người xuống ghế.
Cầm bức ảnh trên tủ, khẽ vuốt ve rồi đặt một nụ hôn thành kính lên trên.
Gió nhẹ nhàng thổi qua rèm, ánh trăng dịu dàng trìu mến đưa Tống An vào giấc ngủ sâu.
Trong mơ, cô thấy ba mẹ dịu dàng ôm mình vào lòng nhiệt độ ấm áp khiến bản thân nức nở lông mi run rẩy tuôn ra giọt nước mắt, Tống An ôm bức ảnh nức nở hai tiếng.
"Ba...!Mẹ"
Tần gia, 7h30 tối.
Một chiếc Maybach dừng lại trước cửa nhà, tài xế cung kính mở cửa.
Từ xe bước xuống người đàn ông mặc vest đen, ngũ quan như được ông trời tỉ mỉ điêu khắc đẹp khiến người ta muốn ngạt thở.
Thậm chí còn khiến nữ nhân phải ghen tị, từng thớ vải bó lấy thân hình đĩnh đạc, tỉ lệ thân hình chuẩn lại như tăng thêm vài phần cấm dục.
Hắn không ai khác chính là Tần Dực - người được nhiều phụ nữ bình chọn và săn đón nhất.
Thế nhưng bọn họ đều rất tiếc nuối, bởi hoa này đã có chủ hai người đều đẹp nhan sắc không ai kém ai.
"Chào mừng anh về nhà." Một người phụ nữ mỹ lệ đi đến trên người là một đứa nhỏ mềm mại, Tần Dực mỉm cười hôn nhẹ vào má Vưu Thi.
"Ba...!Ba...!Muốn hôn hôn." Bé con mềm mại giang tay ra, có vẻ như không hài lòng vì ba chỉ hôn mỗi mẹ.
Hai bím tóc nhỏ nhắn, càng làm trông nhóc con trở nên xinh xắn.
Tần Dực cũng chịu thua, hôn một cái lên má phúng phính thơm mùi sữa.
"Ừm, anh về rồi.
Hôm nay chúng ta ăn gì nhỉ?"
"Em có làm món anh thích nhất đấy, anh rửa tay rồi ăn cơm nhé." Vưu Thi vứt Tần Dực một ánh mắt quyến rũ, dường như ám chỉ tối nay muốn cái gì.
Hắn cười dịu dàng, vô tình lơ đi ánh mắt đó.
Nửa đêm, trong phòng ngủ của hai vợ chồng vang lên tiếng rên rỉ vui thích cùng tiếng nhẫn nại của nam nhân.
Chẳng biết bao lâu mới dừng lại, cánh cửa mở ra người đàn ông lạ mặt có hơi lo lắng đi chầm chậm đến thư phòng.
Cốc cốc
"Vào đi." Từ trong tiếng nói lạnh nhạt vang lên, người đàn ông lạ mắt có hơi sợ hãi.
Do dự mãi mới đẩy cửa đi vào.
Dưới ánh đèn mờ trên bàn làm việc, Tần Dự như chìm trong khói thuốc, hắn rít một hơi rồi nhả ra.
"Xong rồi thì về đi." Hắn dập điếu thuốc, ánh mắt sâu xa nhìn về phía người đàn ông không chỉnh tề.
"Tần...Tần tổng, tôi phải làm việc này trong bao lâu nữa." Người đàn ông nói câu này cũng tuấn tú, chẳng qua là có sự hiện diện Tần Dực ở đây khuôn mặt đó lại vô cùng mờ nhạt.
"Không phải hai người rất thích thú sao? Lén lút sau lưng tôi làm việc đó cũng thật kích thích nha." Tiếng nói không nhanh không chậm, giọng hắn êm dịu như tiếng đàn cello chỉ tiếc là nó luôn khiến người ta sợ hãi, không ai dám thưởng thức nó.
"Tần tổng, ngài không sợ con gái của mình biết sự thật sao! Rằng ngài là người ba tàn nhẫn đến mức nào." Người đàn ông dường như nhắm mắt mà nói, không dám nhìn thẳng mắt người đàn ông quyền lực kia.
Tần Dực im lặng sau đó bật cười, người đàn ông lạ mặt run rẩy sợ giây sau mình liền biến mất khỏi thế gian này.
"Đừng nghĩ nhiều, mau quay về đi tôi còn có việc phải làm." Hắn lười chấp người ngu ngốc, lười biếng dựa vào ghế.
Tên nam nhân kia đáp một tiếng, nhanh chóng rời khỏi nơi chết chóc này.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Tần Dực bí ẩn ấn vào đầu con đại bàng, sau đó tủ gỗ phía sau hắn di chuyển, hiện ra mật thất sâu không thấy ánh sáng.
Hắn cầm đèn đi xuống, mật thất chầm chậm đóng lại.
Mà người vợ dịu dàng kia ngủ say như chết, hoàn toàn không biết chồng mình đã phát hiện ra bí mật mà cô ta thường giấu.
Cuộc hôn nhân tưởng chừng hạnh phúc, ai ngờ sâu bên trong là sự lừa dối nhau.
Mỗi người đều có bí mật riêng nhưng Vưu Thi lại là người bại lộ, cô ta không hề biết người chồng mà mình luôn tự hào lại có gương mặt trái ngược khác..