Vì lý do còn ở bệnh viện nên Vưu Thi không thể đến buổi họp phụ huynh của con gái.
May thay buổi họp chỉ yêu cầu phụ huynh có mặt chứ không bảo cả ba và mẹ cùng đi.
Tần Dực thức đêm hoàn thành công việc cần làm, vừa sáng liền đến nhà ngoại đón Tần Nhan để đến trường.
"Ba, khi nào mẹ mới về vậy.
Con không muốn ở đây nữa." Cô bé ỉu xìu nằm trên ghế, buồn bã nói với ba của mình.
Trước khi tới đây cô bé thật sự rất mong chờ, bởi vì từ nhỏ đến lớn Tần Nhan rất ít khi gặp ông bà.
Còn bởi vì khi đến thăm ông bà luôn mua đồ chơi mà cô bé thích, mua rất nhiều búp bê.
Nhưng khi đến đây rồi, cô bé mới biết ông bà đều rất đáng sợ nhất là người bà mà con bé yêu quý nhất.
Bà không còn giống như kí ức mà đã trở nên khắt khe hơn, ông thì lại không để tâm đến cô bé.
Mấy đêm cô bé ngủ lạ giường muốn ngủ chung với ông bà nhưng bà lại không đồng ý rồi đóng sầm cửa trước mặt cô bé.
Đối với một cô bé 4 tuổi thì hành lang tối đen rất đáng sợ, Tần Nhan bật khóc nức nở liên tục nói muốn về với ba mẹ.
Thẩm Quyên phiền não, trực tiếp thuê một người bảo mẫu để chăm sóc cho cháu gái.
Thỉnh thoảng bà vẫn mang đồ chơi về nhưng cô bé không còn hạnh phúc mà nhận đồ nữa.
Trong thâm tâm, cô bé nghĩ ông bà đều ghét mình, ánh mắt bà nhìn cô bé rất kì lạ nó xáo trộn rất nhiều cảm xúc mà cô bé không phân biệt được.
Nên cô bé không muốn ở nhà bà nữa, em muốn được về nhà với ba mẹ.
Baba nhìn em một lúc, rồi đưa bàn tay rộng lớn xoa đầu em.
"Đợi nốt tuần này ba sẽ đón con về, cuối tuần mẹ cũng xuất viện.
Đến lúc đó con không cần lo nữa."
Đôi mắt to tròn của Tần Nhan tỏa sáng, cô bé bật cười, chân ngắn đong đưa trên ghế.
Tần Dực thu tay lại, hắn nhìn búi tóc con gái rối tung liền ho nhẹ một cái.
Mặt không biểu cảm, cầm lược ở trong túi gạt gạt để tóc gọn gàng lại.
Cuối cùng nó lại còn bừa bộn như tổ gà, Tần Dực câm lặng, im ắng đặt hung khí xuống.
"Ba? Tóc đã gọn chưa ạ." Tần Nhan đưa ánh mắt ngây thơ nhìn hắn.
"Tí nữa con nhờ cô Tống thắt lại tóc đi, ba ba làm nó bừa bộn lên rồi." Tần Dực đưa cho con gái nhỏ cái gương, Tần Nhan nhìn xong liền bật khóc.
Cuối cùng mọi phụ huynh đến họp cho con đều thấy một hình ảnh kì quái.
Một người đàn ông mặc âu phục, ngũ quan sắc bén như tạt tượng mặt mũi nghiêm khắc, căng thẳng mà cô bé nhỏ hắn dắt mặt nhăn nhó như khỉ con, tóc tai bù xù, trên mặt nộn đầy nước mắt.
"Ôi trời, ông bố kia không biết dỗ dành con sao?"
"Đứa bé đáng yêu thật đấy, chẳng biết con trai tôi có phước không."
Tiếng nói xôn xao của những bà mẹ, Tần Dực không hề để tâm dắt cô bé đến lớp của mình.
Tống An vẫn như mọi ngày, đón học sinh và phụ huynh học sinh vào lớp.
Nghe thấy tiếng khóc quen tai, cô ngó ra bên ngoài, thì thấy bé Tần Nhan ngoan ngoãn đang khóc nhè còn ông bố Tần Dực kia nhíu mày không biết dỗ ra sao.
Tống An tiếp nhận cô bé, lấy khăn tay cần thận lau đi nước mắt.
Trước đó còn không quên trừng mắt với Tần Dực, muốn hỏi hắn vì sao lại để con bé khóc.
Hắn sờ mũi, lúng túng trả lời.
"Tôi làm rối tóc con bé, không gỡ ra được." Khỏi cần nói Tần Dực cũng tự thấy nhục nhã, một gã đàn ông như hắn chưa từng sờ vào người phụ nữ bao giờ, bản thân hắn không biết bện tóc là đương nhiên.
Mà trừ Tống An ra ngay cả lịch sử tình trường cũng không có, so với kĩ năng tán gái cao tay của Bạch Diệp thì cái hắn có chỉ là vài câu nhàm chán.
Tống An sửa lại tóc cho cô bé, búi hai cái bánh bao nhỏ hai bên, nhìn vừa gọn mắt lại vừa đáng yêu.
Làm xong thì cũng đến giờ họp phu huynh, Tống An bận bịu xếp chỗ cho mấy phụ huynh sau đó bàn việc.
Tuy nói là họp phụ huynh nhưng đây giống hoạt động giữa ba mẹ và con cái hơn.
Sau khi thống nhất số tiền quỹ, Tống An liền tổ chức một cuộc thi vẽ cho mấy bé nhỏ.
Ba mẹ có thể giúp con cái, làm như thế vừa gia tăng tình cảm gia đình lại khiến đứa trẻ vui vẻ.
Tần Nhan vẽ một nhà ba người, vui vẻ tặng ba mình còn không quên vẽ thêm chân dung để tặng mẹ.
Buổi họp tan tầm, Tần Dực để Ôn thư kí đón con gái mình ra ngoài.
Bản thân thì ôm lấy Tống An cúi người hôn cô, đêm hôm qua Tần Dực bận công việc nên Tống An một mực từ chối.
Đãng lẽ tình nhân là luôn phải tìm cách để quyến rũ đối phương nhưng Tống An thì không thế, cô luôn nghĩ tới sức khỏe của hắn.
Chỉ là bản thân Tần Dực không nhịn được, đối với người thương dù cho làm bao nhiêu cũng không đủ, dục vọng hắn dành cho cô chắc chắn không bao giờ hết.
Hắn cắn môi mềm cuốn lấy cái lưỡi mềm mại kia, càn quét bên trong cuối cùng hôn đến mức chân Tống An mềm nhũn.
Ánh mắt ướt át như một con mèo nhỏ, cô để hắn đỡ mình cả đầu chôn sâu vào ngực hắn.
"An An, đêm nay được không?" Giọng người đàn ông khản đặc, đặc biệt ánh mắt chứa đầy dục vọng không che giấu kia làm cô mềm lòng.
Nghĩ đi nghĩ lại, hai má cô hồng lên.
"Được."
Tần Dực cười gian xảo, cái tay hư hỏng bóp mông cô.
"Chán ghét!".