Vừa tỉnh dậy Vưu Thi đã nghe tin mẹ mình đang ở đồn cảnh sát cả đêm.
Cô ta vội vàng thay quần áo xuống nhà, đêm qua thoải mái xong cả người cô ta đều nhớp nháp.
Vưu Thi có chút oán trách chồng không chu toàn như Viễn Thành, bây giờ cô ta lại phải đi tắm một chút.
Tần Dực đã tới công ty từ sáng sớm, hắn ăn sáng qua loa đưa con gái tới trường mẫu giáo.
Thế nên cả căn nhà lớn như vậy chỉ có mình Vưu Thi, cô ta vội vàng chọn một bộ quần áo nhìn có vẻ ổn, không kịp ăn sáng lái xe đi.
Sở cảnh sát không xa lắm chỉ cần đi 10 phút là tới, Vưu Thi vội vàng đi tới nơi tiếp tân hỏi hai viên cảnh sát đang đứng đó.
Khoảng một lúc, cô đóng tiền bảo hộ rồi mới đi vào thăm mẹ.
Do cả đêm không ngủ nhìn bà ta hốc hác hẳn, bọng mắt đen như gấu trúc, ngay cả quần áo cũng lấm lem không chỉnh tề.
Cô ta thương mẹ, vội vàng đỡ bà đứng dậy.
Thẩm Quyên bị nhốt trong này cả một đêm, chờ con gái đưa mình ra, vậy mà muộn như thế này cô ta mới vác mặt đến! Bà ta tức tối đẩy Vưu Thi, tát lên mắt cô ta một cái.
Vưu Thi chưa ăn gì bị tát tới nổ đom đóm mắt, cô ta không thể tin nhìn vào mẹ mình.
“Mày làm gì mà giờ mới đến! Sao đêm qua tao gọi cho mày, mày không chịu nghe máy.”
“Con… Con không biết.
Sáng nay vừa tỉnh con liền tới đây, mẹ đừng giận.” Tinh thần bỗng chốc trở nên ảm đạm, Vưu Thi sờ má bên đau rát không biết vì sao mẹ lại ở trong đây.
Mà baba đâu? Cô ta buộc miệng hỏi.
“Ba đâu ạ?”
Không hỏi đến thì không sao, mà hỏi đến thì Thẩm Quyên lại tức điên lên! Bà ta không ngờ thằng già khốn kiếp kia lại có gan nuôi tình nhân dưới mí mắt bà ta.
Bụng tình nhân của ông ta lớn đến như vậy bà ta còn không phát hiện ra! Thẩm Quyên tức muốn ói máu.
Bà ta nhìn đứa con gái giống y đúc chồng mình liền mắng chửi.
“Thằng ba mày đi theo gái mà mày không biết sao! Mày còn có tâm tình quan tâm đến gã thì sao không nghĩ đến mẹ mày! Mẹ mày chịu lạnh ở đây cả một đêm, đến thì muộn mà mày chỉ biết hỏi đến ông ta! Mày có còn thương mẹ mày không!?”
Vưu Thi choáng váng, nghe một chút thì hiểu nhưng nghe hết cả một câu thì cô hoàn toàn không hiểu cái gì? Theo gái? Ai cơ ba cô ta á, người đàn ông lúc nào cũng nhút nhát, hiền dịu như ba cô ta lại có chuyện bao nuôi gái?
Từ lúc sinh ra tới giờ Vưu Thi chưa từng nghe chuyện nào nực cười như vậy, hiển nhiên Thẩm Quyên biết con gái sẽ không tin.
Lúc đầu bà ta cũng thế, ai mà tin gã đàn ông xấu xa kia bao nuôi gái! Đã thế lại còn bao nuôi một ả vừa trưởng thành xong chứ! Gã thèm đàn bà đến điên rồi à!
“Hừ! Đến giờ mày vẫn chưa biết sao!? Ông ta còn tặng cho mày một đứa em trai đấy.” Bà ta hừ mạnh, đôi mắt đầy lửa giận, dậm chân đi ra ngoài bỏ lại con gái với tâm tình hoang mang.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao ba lại phản bội hai mẹ con cô, em trai? Chẳng nhẽ ả tiện nhân kia có bầu và còn sinh ra rồi.
Vưu Thi cắn móng tay, đây là thói quen khi lo lắng của cô ta.
Cô ta cứ làm như vậy trong vô thức, tâm tình có chút biến hóa, Vưu Thi nguyền rủa ả đàn bà đã quyến rũ ba làm cho gia đình cô ta trở bên rối loạn, khiến cô ta mất mặt vì cái tát của mẹ! Từ nhỏ cho tới lớn cô ta rất ít bị đánh, vậy mà dạo gần đây lại bị tát đến hai lần.
Cô ta oán hận ả tình nhân kia, lại oán hận ba mình.
Rõ ràng cuộc sống hạnh phúc, giàu sang đến vậy sao baba lại sinh ra thói xấu chứ! Bỗng chốc Vưu Thi lại nhớ đến chồng mình, nhớ đến dấu ấn màu đỏ trên cổ hắn.
Cô ta lo lắng, lo rằng hắn sẽ có thói xấu như Vưu Hành liền nghĩ cách muốn thuê thám tử theo dõi chồng mình.
“Có đi không? Hay để mẹ phải tự thân cầu xin mày.” Thẩm Quyên nhíu mày, giọng nói the thé khiến người khác khó chịu.
Không ai nghĩ rằng một người đàn bà như vậy lại điều hành công ty tốt đến thế.
Vưu Thi vâng một tiếng đi khỏi nhà giam tăm tối.
Tầng cao nhất Tần thị.
Căn phòng được coi như biểu tượng sự quyền lực của tổng tài toàn năng trong tiểu thuyết, nhưng lại được bài trí hết sức đơn giản.
Lúc này Tần Dực đang đọc dữ kiện trên tay thì tiếng gõ cửa vang lên.
Hắn thuận tiện đáp, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào tờ giấy.
“Sếp, phu nhân có việc muốn nói với ngài.”
“Hửm? Đưa đây tôi xem.”
Ôn Nhuận cung kính đưa điện thoại cho hắn, lui ra bên ngoài.
“Alo? Em có chuyện gì nói với anh à.” Sắp xếp lại giấy tờ, Tần Dực phân loại ra gọi thư kí Ôn vào mang đi.
“Anh… Ba mẹ xảy ra chuyện rồi.
Em không biết phải làm sao cả.” Trong điện thoại Vưu Thi bật khóc nức nở, rất dễ khơi dậy lòng thương tiếc cho đàn ông.
Đáng tiếc Tần Dực không phải người nọ, hắn không thể nào thương tiếc cô ta.
“Một lát nữa anh về, em chờ một lát.” Hắn nhíu mày, nói thêm vài câu nữa liền cúp máy.
Thư kí Ôn liền đứng đó chờ chỉ thị của sếp.
Ai ngờ sếp lập tức đuổi anh ta ra khỏi ngoài, ánh mắt lạnh lùng kia khiến anh ta rợn tóc góc..