Khương Tuyết Nhu gật đầu, anh không nói, cô cũng sẽ làm như vậy.
Để cảm ơn anh, tất cả những gì cô nấu vào buổi tối đều là món anh thích nhất.
Trong cùng lúc đó cô nhìn lướt qua tin tức hot search.
Tốt lắm, hiện tại trên mạng đang tràn ngập lời lẽ mắng chửi Khải Phong, mặc dù lần này Khương Thái Vũ không bị điều tra, nhưng cư dân mạng cũng không tin chủ tịch hội đồng quản trị Khương Thái Vũ vô tội.
Thậm chí đã có những hoạt động tẩy chay Khải Phong trên Internet.
Khải Phong sắp tàn rồi!
Nếu nói trước đây có bao nhiêu người hiểu lầm Khương Tuyết Nhu tham nhũng, thì bây giờ cũng có bấy nhiêu người đồng cảm với việc cô đã bị đổ oan.
Trước cô chỉ có vài triệu người hâm mộ, và bây giờ số người hâm mộ cô ấy đã trở thành hơn 10 triệu, không thua một số người nổi tiếng trên Internet.
Sau khi đồ ăn được chuẩn bị xong, dì Lâm nhìn thấy sáu món ngon, xúc động nói: “Thì ra là tay nghề của cô tốt như vậy, chẳng trách cậu Hoắc căn bản không muốn ăn các món của tôi.”
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, cô biết Hoặc Anh Tuấn ngoài miệng không nói lời nào, nhưng thật ra anh đã quen ăn đồ của cô nấu.
“Dì Lâm, lần sau để con dạy dì nấu mấy món này, để cho dù con không ở đây, dì cũng có thể nấu cho anh ấy ăn.” “Được chứ, nhưng làm sao mà cô lại không ở đây được? Đã là vợ chồng, là sống chung một đời.” Dì Lâm vừa cười vừa dọn dẹp, hiển nhiên là không để bụng lời nào.
Khương Tuyết Nhu bất lực, bây giờ vụ kiện đã kết thúc, cô phải dành nhiều thời gian hơn để kiếm tiền, cả đời này, cô không thể ràng buộc không rõ ràng như vậy với Hoắc Anh Tuấn.
Sau khi chuẩn bị xong bữa ăn, dì Lâm bận việc, nên cô phải lên tầng lấy cho anh một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó vào phòng bơi kêu Hoắc Anh Tuấn đi ăn cơm.
Trong bể bơi nước nóng, một dáng người khỏe khoắn đang bơi như cá heo.
.
Đọc truyện hay, truy cập ngay — .
c o m —
Khương Tuyết Nhu đứng bên cạnh hồ bơi khẽ quan sát, những vận động viên bơi lội chuyên nghiệp mà cô từng gặp dường như cũng bởi ngang ngửa với anh ấy, không ngờ anh ấy lại bơi giỏi như vậy.
Người đàn ông lao ra khỏi mặt nước bên cạnh cô như một con báo săn mồi.
Mái tóc đen nhánh và ngắn gọn của anh dính ướt trên trán, chảy qua sống mũi thật cao, môi mỏng đỏ ửng, xương quai xanh…
Khương Tuyết Nhu gần như nín thở khi nhìn anh, thật kinh hãi, người đàn ông này mỗi ngày ăn nhiều như vậy nhưng dáng người lại tốt thế này.
Cô gạt khuôn mặt nóng bừng sang một bên: “Bữa cơm đã chuẩn bị xong.
Ra ngoài ăn cơm.
Đây là quần áo của anh.” Cô bỏ nó sang một bên, toan rời đi.
Hoặc Anh Tuấn chống tay xuống đất, nhấc người lên, mau mắn vọt lên bờ.
Anh chỉ mặc một chiếc quần bơi, cặp đùi chắc nịch, làn da bánh mật óng ảnh một lớp nước pha lê, hệt như bức tượng
David.
“Lau sạch cho tôi.” Anh lấy tay lau sạch những giọt nước trên mặt rồi ra lệnh.
Khương Tuyết Nhu sợ hết hồn: “Không … không hay lắm, anh tự làm đi.” “Mệt quá.” Trông anh lại mệt mỏi.
Khương Tuyết Nhu: “…” Anh có chắc là anh đang mệt mỏi? Vừa rồi anh bơi còn hãng sức như vậy.
“Mau đi, rất lạnh.” Anh cau mày thúc giục: “Sao vậy, tôi mới giúp em thắng kiện, ngay cả chút chuyện nhỏ nhoi cũng không chịu?” “Tôi lau, tôi lau ngay.”
Khưởng Tuyết Nhu tiến tới, mở khăn lông ra, lau tóc cho anh trước.
Dáng người anh quá cao, cô chỉ có thể kiễng chân lên, không để ý rằng thân trên của cô gần như hoàn toàn dính vào ngực anh.
Mùi thơm thoang thoảng của người phụ nữ thoảng qua.
Khương Tuyết Nhu không để ý nhiều như vậy, cô rất phiền muộn, tại sao người đàn ông cao lớn như vậy, cô không lau tới phía sau được, cô chỉ có thể đi vòng qua lau cho anh, sau đó, lại dán lên lưng anh.
Hoắc Anh Tuấn: “…”
- ----------------------
.