“Tôi không phải là người mà cô có thể yêu một cách tùy tiện.” Anh kiêu ngạo buông cô ra và bước đi mà không làm khó cô nữa.
Chuyện này vừa qua đi, Khương Tuyết Nhu thở phào nhẹ nhõm, xem ra sau này vẫn phải giả bộ thâm tình dài dài.
Chín giờ sáng.
Sau khi đến công ty, cô trực tiếp đến văn phòng tìm Đường
Kể từ lần trước khi bị đồn cảnh sát bắt, cô đã xin nghỉ phép và không đến công ty.
Một là, cô sợ rằng các đồng nghiệp nghị luận, làm khó cho Đường Hiếu, mà cô lúc đó đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, cô không muốn tổn thương danh tiếng của công ty.
Mặc dù vụ kiện lần này đã trôi qua nhưng cô vẫn khá xấu hổ với Đường Hiếu.
“Anh, thật sự xin lỗi, em tới đây không bao lâu, nhưng luôn làm phiền anh cùng công ty.
Khương Tuyết Nhu rất cảm kích, cô biết rằng Đường Hiếu vẫn không quyết định đuổi cô dù có bao lùm xùm xảy ra.
“Không sao, tôi vẫn luôn tin tưởng tính cách của em.
Đường Hiếu cười rót cho cô một tách trà: “Hơn nữa cái này cũng có thể coi là trong cái rủi có cái may đi, từ khi tôi tiến vào Thanh Đồng đến nay, Khải Phong luôn là đối thủ cạnh tranh lớn nhất.
Hôm nay, Khương Thái Vũ định bản Khải Phong đi rồi.”
Khương Tuyết Nhu sững sở, mặc dù biết lần này Khải Phong gặp phải trở ngại lớn, nhưng Khương Thái VŨ, con người ta không thể nhẹ tay từ bỏ.
Hơn nữa, sau khi mất đi Khải Phong, nhà họ Khương có thể không còn chỗ đứng ở Thanh Đồng, bố cô có thể chấp nhận được không? “Đừng ngạc nhiên như vậy.
Lạc Hồng Giang đã gây ra quá nhiều tai tiếng.
Hiện tại Khải Phong đã mang tiếng xấu.
Ít nhất trong hai năm tới, sẽ không có ai dám hợp tác với Khải Phong.
Một số lượng lớn giám đốc điều hành và nhà thiết kế cấp cao đã xin từ chức.
Một mình Khương Thái Vũ cũng không làm nên chuyện gì được.”
Đường Hiếu giải thích với cô, “Không ai dám ngu ngốc đến mức rót vốn vào đó.
Có lẽ phong ba bão táp qua, Khải Phong có thể trở lại.
Nhưng trong công ty nếu muốn giữ chân nhân tài thì có lẽ sẽ lỗ rất lớn.
Khương Tuyết Nhu hiểu rằng Khương Thái Vũ bán Khải Phong vào thời điểm này vẫn có thể kiếm được một khoản.
Hơn nữa, ông ta cũng có thể ngăn chặn khoản lỗ kịp thời.
Ông ta có thể lấy tiền và đi đầu tư khác.
“Trong chuyện này em là đại công thần.” Đường Hiếu nâng tách trà lên với cô.
Khương Tuyết Nhu uống cạn ly trà nói: “Anh có thể sắp xếp thêm nhiệm vụ cho em không.
Em vừa mới khởi kiện xong, còn nợ rất nhiều phí luật sư phải trả.” “Cũng phải, giá của Hoắc Anh Tuấn không thấp.” Đường Hiếu mim cười lấy trong ngăn kéo ra một tập tài liệu, đưa cho cô: “Em có biết chung cư của tập đoàn Hồng Nhân không? Chung cư này nằm ở vị trí đắc địa ở Thanh Đồng, hiện đang xây dựng.
Tôi đã hỏi thăm.
Có bốn căn hộ và bảy dinh thự đều phải trùng tu hết.
Nếu như em có thể giành được hạng mục này, tôi sẽ chia hoa hồng cho em, chi phí thiết kế sẽ được tính riêng.
Khương Tuyết Nhu hai mắt sáng lên, hưng phần nói: “Em sẽ cố gắng.” “Người quản lý của tập đoàn Hồng Nhân trước đây và tôi đã có quan hệ từ lâu.
Em có thể trực tiếp đến gặp ông ấy.
Đường Hiếu đưa cho cô một tấm danh thiếp.
Khương Tuyết Nhu hơi sững sờ, cô cảm động không biết nên nói gì: “Anh, nếu chuyện này để cho những nhà thiết kế khác trong công ty biết…?” “Tôi chỉ cho em một cuộc điện thoại thôi, sau có được hay không phải dựa vào em.” Đường Hiếu nháy mắt với cô.
Khương Tuyết Nhu hiểu rằng cô phải giành được dự án này và không thể để Đường Hiếu thất vọng.
Sau khi trở về phòng làm việc, cô đang định xem thông tin của Hồng Nhân, Lục Thanh Minh đột nhiên gọi đến.
Cô quá lười để nghe nên thẳng thừng cúp máy.
Lục Thanh Minh gọi liên tiếp mấy cuộc, cô khó chịu, và đưa anh ta vào danh sách đen.
.
Đọc truyện tại -- TrumT ruyen.
c om --
- ----------------------
.