Cuối cùng cô ấy cũng hiểu tại sao mọi người lại nhìn cô với ánh mắt khác thường như vậy.
Một lát sau, cô bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài, khuôn mặt buồn bã: “Đều tại anh, anh nhìn xem anh đã biến miệng tôi thành cái gì đây, sao có thể gặp người khác được nữa”.
Hoắc Anh Tuấn liếc mắt nhìn qua, cảm thấy rất hài lòng với kiệt tác của mình.
Nhưng khuôn mặt anh lại xám ngoét, tỏ ra đau đớn: “Xin lỗi, đều là do tôi không chú ý.
Đều tại tôi hôm qua quá đau, đêm nay tôi nhất định sẽ tự mình chịu đựng, không làm phiền em nữa.”
Dáng vẻ dịu dàng của anh bỗng nhiên khiến trái tim cô trùng xuống, trong nháy mắt không còn muốn đổ lỗi cho anh nữa.
Dù sao anh cũng đang bị thương, cũng không còn cách nào khác.
Vì thế, khoảng chín giờ sáng, khi Hạ Văn Trì và Ngôn Minh Hạo tới, cả hai đều ngạc nhiên khi thấy Khương Tuyết Nhu đang đeo khẩu trang: “Tuyết Nhu, vì sao cô phải đeo khẩu trang vậy?”
“Bệnh viện đông người qua lại, tôi mang khẩu trang cho ăn toàn” Khương Tuyết Nhu nghiêm túc nói: “Tôi nghe nói gần đây có rất nhiều người bị cảm”
“Chà, vậy cô lấy cho tôi một cái đi, tôi cũng không muốn bị lây bệnh” Hạ Văn Trì cũng vội vàng đeo khẩu trang.
Hoắc Anh Tuấn nằm trên giường bệnh, không nói lên lời.
Văn phòng tập đoàn Hồng Nhân.
Khi bức thư từ luật sư gửi tới, Khương Thái Vũ gọi Khương Kiều Nhân tới và mắng cô ta té tát:
“Cô đã làm gì vậy hả? Tôi đã rất vất vả mới có thể lấy được dự án bất động sản trong tay mấy lão già đó để giao cho cô, là muốn cho nhà họ Khương có chút tiến triển.
Kết quả, cô vừa mới nhậm chức đã gây ra chuyện lớn như vậy.
Cuối năm nay tôi còn muốn tranh chức chủ tịch, cô có thể đứng ở đằng sau kéo tôi lại được không?”
“Bố, con xin lỗi, chỉ là con vừa nhìn thấy Khương Tuyết Nhu liền thấy tức giận, muốn dạy cho con bé đó một bài học.”
Khương Kiều Nhân có chút oan ức nó tiếp: “Nhưng không ngờ Hoắc Anh Tuấn lại tới cứu nó”
“Lại là Hoắc Anh Tuấn!” Khương Thái Vũ hận đến nghiến răng: “Khương Tuyết Nhu sao có thể quên được một nhân vật như vậy?”
“Chắc chắn nó đã ngủ với anh ta rồi”.
Khương Kiều Nhân thở dài: “Con đã điều tra rồi.
Hoắc Anh Tuấn là loại người cho dù có bỏ ra cả đống tiền cũng không thể lay động, huống chi bây giờ Khương Tuyết Nhu lại chẳng có cả quyền thế lẫn tiền bạc”.
Khương Thái Vũ nghe thấy vậy, vẻ mặt chán ghét buông ra hai chữ: “Rẻ mạt”.
“Bố, Hoắc Anh Tuấn hết lần này tới lần khác làm hỏng chuyện tốt của chúng ta, bây giờ còn dám ra giá cao yêu cầu chúng ta bồi thường, chúng ta có nên dạy dỗ hắn một chút không?” Khương Kiều Nhân nghiến răng nói: “Dù sao thì hắn ta cũng chỉ là một tên luật sư mà thôi, vẫn là người bên ngoài giới”.
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ” Khương Thái Vũ trừng mắt liếc nhìn cô ta một cái: “Người tên Hoắc Anh Tuấn này thật thần bí”.
Khương Kiều Nhân không cam lòng nói: “Thần bí đến thế nào được chưa? Hắn ta là luật sư, những năm qua chắc hẳn đắc tội không ít người, đương nhiên sẽ có người muốn tìm hắn trả thù”
Khương Thái Vũ suy nghĩ rất lâu, lát sau mới hướng ánh mắt phức tạp nhìn con gái: “Vậy con trước mắt điều tra một chút về các vụ án trước kia của hắn ta đi.
Nhân tiện cũng phải xử lý sạch sẽ sự việc lần này.”
“Bố yên tâm, con đã dùng tiền bịt miệng tên nhân viên bán hàng và đám công nhân đó rồi.
Đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn tại công trường, có điều khoản tiền đền bù này.”
“Đưa cho hắn, nhất định phải đưa.
Đừng để Hoắc Anh Tuấn làm ầm ĩ lên nữa”.
Khương Thái Vũ có chút không hài lòng, nói tiếp: “Con cũng đừng luôn chú ý quá nhiều tới Khương Tuyết Nhu nữa.
Sau khi chia tay với Lục Thanh Minh, vẫn còn nhiều gia đình hào môn khác”
“Vâng.” Khương Kiều Nhân có chút xấu hổ, nhìn xuống rồi nói: “Dạo này buổi tối con hay đi chơi với Tần Gia Như.
Anh trai của cô ấy là Tân Tử Phong cũng thường xuyên xuất hiện, hình như anh ta thích con”.
Ánh mắt Khương Thái Vũ lập tức sáng lên.
Tần Tử Phong là người thừa kế của nhà họ Tân, hơn nữa gia đình này là danh gia vọng tộc thứ thiệt, Lục Thanh Minh không thể nào bì kịp.
Hơn nữa, trong mấy năm nay nhà họ Tần thậm chí còn phát triển mạnh mẽ hơn.
Nếu có thể liên hôn cùng bọn họ, đó thực sự là một cơ may lớn.
“Tốt lắm, không hổ là con gái của ta.
Con nhất định phải bắt được Tần Tử Phong này” Khương Thái Vũ bật cười vui vẻ.
Ngày hôm sau, tại phòng bệnh.
Phó tổng giám đốc tập đoàn Hồng Nhân tự mình mang hai tấm chi phiếu tới.
- ----------------------
.