Khương Tuyết Nhu vốn đang có chút ngái ngủ, nhưng vừa nghe những gì dì Lâm nói, cả người cô đều sợ tới nổi da gà.
Có đánh chết cô thì cô cũng không bao giờ dám tin Hoắc Anh Tuấn coi cô là bảo vật.
Nhưng nếu nói anh quan tâm tới cô, cô vẫn có thể tin.
Việc có ai đó thực sự quan tâm tới cô khiến cô cảm thấy ấm lòng.
Dì Lâm thật thà khuyên: “Có điều, sau này nếu cô có việc đi qua đêm không về nhà, cô nên nói rõ với cậu chủ.
Đàn ông rất dễ suy nghĩ lung tung.”
“Vâng” Khương Tuyết Nhu tâm tình phức tạp, khẽ gật đầu.
Ngày hôm qua thiếu chút nữa cô lại bị Khương Kiều Nhân hại, về sau cô nhất định phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi.
Không phải | lúc nào cô cũng có thể gặp may mắn có người tới cứu.
Chỉ là thật đáng tiếc khi đánh mất những bản thiết kế kia, mất công Hoắc Anh Tuấn nửa đêm còn tìm người tới giúp cô.
Nghĩ lại, người đó cũng thật tài giỏi.
“Đúng rồi, dì Lâm, sáng sớm hôm qua dì có thấy một người từ phòng làm việc ra không.
Người đó là nam hay nữ, khoảng bao nhiêu tuổi?”
Khương Tuyết Nhu đoán rằng cho dù kiến trúc sư kia có lợi hại đến thế nào thì cũng phải mất cả đêm mới có thể hoàn thành những bản vẽ đó, nhất định là tới sáng người đó mới rời đi.
Dì Lâm có chút khó hiểu: “Hôm qua không có ai tới đây cả.
Nhưng tầm sáu giờ sáng hôm qua, tôi có thấy cậu chủ Hoắc đi ra từ phòng làm việc của cô”.
“Vậy dì có nghe thấy tiếng xe rời đi hay tiến vào biệt thự không?”
“Không có, tuyệt đối không có.
Tôi đã lớn tuổi rồi, bình thường cũng ngủ không ngon giấc lắm.
Nếu có ai đó từ bên ngoài tới, nhất định tôi sẽ biết”
Di Lâm lắc đầu dứt khoát.
Khương Tuyết Nhu hoàn toàn sững sờ, nếu rạng sáng ngày hôm qua trong nhà không có người nào tới, vậy thì những bản vẽ của cô chắc chắn là do Hoắc Anh Tuấn vẽ.
Có điều, sao anh có thể vẽ được những bản vẽ có chất lượng cao như thế? Chất lượng của chúng hoàn toàn không kém bản vẽ do chính cô thực hiện.
Hơn nữa, lúc này anh chỉ có thể dùng tay trái.
Chẳng phải tay trái của anh không dùng được, ngay cả ăn cơm cũng cần cô giúp hay sao.
Chà, chắc chắn cô đã bị lừa.
Nếu là lúc trước, nhất định cô sẽ rất khó chịu.
Nhưng hiện tại, không biết vì sao cô lại cảm thấy có chút ngọt ngào.
Thật không ngờ, anh lại có thể giả vờ như vậy.
Nếu anh muốn cô phục vụ hoặc đút cho anh ăn, chỉ việc nói thẳng ra là được.
Vì sao còn phải ra vẻ chứ.
“Thưa cô, cô làm sao vậy?” Dì Lâm thấy cô đứng bất động hồi lâu liền cau mày nhìn, sau đó lại nhấp miệng cười, cảm thấy bản thân mình thật sự không thể hiểu nổi tâm tư của những cô gái trẻ.
“Không có gì.”
Ăn cơm xong, Khương Tuyết Nhu lại trở về phòng ngủ.
Mấy ngày nay cô thật sự quá mệt mỏi, cả người đều bị thương rồi.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, tới khi mơ mơ màng màng mở mắt ra bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh có một bóng người cao lớn đang ngồi.
Anh mặc áo len bó sát màu đen, tôn lên thân thể hoàn mỹ, khuôn mặt anh tú.
Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen nhánh của anh, cảm thấy như nhìn vào đáy vực sâu, vô cùng quyến rũ.
Khương Tuyết Nhu chớp mắt ngơ ngác, cảm giác như đang nằm mơ.
Cô mơ thấy Hoắc Anh Tuấn sao? Người đàn ông thấy cô ngủ đến mê man, liền vươn tay nhéo mũi cô một cái.
“Đau”
Khương Tuyết Nhu nháy mắt mấy cái rồi ngồi dậy, ngáp một cái, chóp mũi trắng nõn thon gọn có một vết đỏ ửng.
Trên mi mắt vẫn còn vương một giọt nước mắt, mỏng manh, trong veo như giọt sương buổi sớm.
Đôi lông mày rậm của Hoắc Anh Tuấn liền tối sầm lại: “Tối hôm qua em đi đâu?”
“Không phải anh nói ngày mai mới trở về sao” Khương Tuyết Nhu ngẩn người, khẳng định rằng anh đang thật sự ngồi ở mép giường của cô.
- ----------------------
.