Là một ông chủ, Hạ Văn Trì tức giận trách: “Luật sư Hoắc, anh cũng tới sớm quá đấy.” Hoắc Anh Tuấn bình tĩnh ngồi vào một cái da ghế, chỉ khẽ “Ừm” một tiếng trong cổ họng.
Hạ Văn Trì không nói lên lời.
Anh ta không nghe thấy lời nói trào phúng của anh sao? Anh ta không định để cho anh một chút thể diện nào ở trước mặt rất nhiều vị luật sư lớn của công ty ư?
“Mọi người tiếp tục đi” Chiếc cằm thanh tú của Hoắc Anh Tuấn khẽ hướng lên.
Đúng lúc này, điện thoại di động liền khẽ rung.
Anh lấy điện thoại ra, là Khương Tuyết Nhu gửi tin nhắn zalo tới: “Anh đã tới công ty chưa?” Môi anh khẽ cong lên, trả lời: “Đến rồi”
Mọi người trong phòng nhìn thấy anh cười rạng rỡ, tâm tình phơi phới như gió xuất, thiếu chút nữa thì đều rớt hàm vì ngạc nhiên.
Thật kỳ lạ.
Bọn họ căn bản không biết luật sư Hoắc vốn dĩ lạnh nhạt lúc này đang nói chuyện với ai mà lại vui vẻ như vậy.
Hạ Văn Trì trong lòng càng thêm hiếu kỳ nổi lên, trực tiếp xua tay: “Được rồi được rồi, buổi họp có thể kết thúc.
Mọi người làm việc chăm chỉ”.
Những luật sư khác đều bất ngờ đến câm nín.
Rõ ràng mới ban nãy anh còn nhắc đến vấn đề cải thiện năng suất làm việc, vậy mà bây giờ lại tỏ ra là một ông chủ thật vô trách nhiệm.
Sau khi buổi họp kết thúc, các luật sư lục tục rời khỏi.
Hoắc Anh Tuấn cũng lười biếng đứng dậy, nhưng Hạ Văn Trì lại rất nhanh đứng chắn ở phía trước anh: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy? Cười đến nhắn cá mặt”
Nhăn cả mặt? Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, anh mà lại cười đến mức như vậy ư, sao có thể được.
“Không phải ai khác ngoài Tuyết Nhu đúng không” Hạ Văn Trì nháy mắt: “Xem ra đã có việc gì đó xảy ra mà tôi không biết rồi”.
Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn anh ta một cái, hiếm khi thấy anh ta cso bụng dạ tốt quan tâm đến anh.
Dù sao anh cũng lười so đo, liền nói: “Đúng vậy, hôm qua cô ấy đã tỏ tình với tôi.”
| “Không phải ngày nào cô ấy cũng tỏ tình với cậu sao?” Hạ Văn Trì ghen tị tới mức cũng muốn có một cô bạn gái như vậy.
Hoắc Anh Tuấn khóe miệng hơi cong lên một chút nhưng rất nhanh đã lại hạ xuống, lạnh lùng nói: “Ừm, nếu như bắt cô ấy ở bên cạnh tôi, một mực không bỏ qua nếu cô ấy không đồng ý, thì cô ấy cũng chẳng còn cách nào khác”.
Hai tròng mắt của Hạ Văn Trì thiếu chút thì rơi xuống đất, hừm, Hoắc Anh Tuấn, nhìn sắc mặt của anh, rõ ràng là trong lòng đã đắc ý tới chết rồi.
“Tốt quá rồi.
Chúc mừng, chúc mừng cậu.
Cậu cũng nên cảm ơn tôi đi, dù sao cũng nhờ tôi mời cậu tới Thanh Đồng, nếu không cậu sẽ không thể gặp được Tuyết Nhu”.
"Cảm ơn cậu ư?” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng: “Chính bởi vì cậu nên tôi mới phải vướng vào một người phụ nữ rắc rối như cô ấy, bây giờ làm thế nào cũng không thoát ra được.”
Hạ Văn Trì cứng họng.
Được rồi.
Muốn giả vờ thì cứ giả vờ đi, anh sẽ tự mình lặng lẽ quan sát.
“A phải rồi, sau khi tan làm cậu thường làm gì vậy?” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên hỏi: “Khương Tuyết Nhu nói mỗi ngày sau khi tan làm cô ấy đều trở về nhà sống như một người lớn tuổi”.
Trong lòng Hà Văn Trì liền khẽ cảm thán một tiếng.
Anh cũng biết lối sinh hoạt đó đúng là của người già, thật quá đáng thương cho Tuyết Nhu.
| “Đúng vậy, cô ấy còn trẻ như vậy, lại là thời điểm năng động hoạt bát nhất.
Mỗi ngày sau khi đi làm về đều phải về nhà nấu cơm, thực sự không thú vị.
Cậu nhìn tôi xem, mỗi ngày tan làm đều đi chơi, đi hát, đi chơi bóng, hoặc lên du thuyền đi câu cá, rồi đem tới lại ăn đêm.
Mỗi ngày đều rất thú vị”.
Hoắc Anh Tuấn khẽ nhíu mày, Hạ Văn Trì lại nháy mắt: “Hôm nay có muốn đưa Tuyết Nhu đi hát không, để tôi sắp xếp cho”
.