“Cậu chủ Hoắc, anh đừng trêu tôi.
Tôi cũng muốn vậy, có điều tôi mới bị cắt chức khỏi Hồng Nhân” Khương Kiều Nhân ảm đạm cười khổ: “Địa vị của bố tôi ở Hồng Nhân cũng đang sợ sẽ không giữ nổi”.
“Chỉ cần cô chăm sóc tôi chu đáo, mọi thứ đều không phải vấn đề” Hoắc Vân Dương cười với vẻ mặt phúc hậu và vô hại: “Tôi chưa từng bạc đãi những người phụ nữ bên cạnh mình”
“Nấu cậu chủ Hoắc đã nói như vậy, tôi nhất định sẽ hầu hạ anh cẩn thận” Khương Kiều Nhân ngoan ngoãn nín lại nỗi sợ, chủ động tiến tới hôn anh ta.
Trong phòng rất nhanh lại lần nữa vang lên tiếng kêu thảm thiết của Khương Kiều Nhân.
Cô ta vừa khóc lóc thảm thiết, trong lòng vừa âm thầm nghĩ: Khương Tuyết Nhu, những gì hôm nay tôi khổ sở chịu đựng, tương lai nhất định bắt cô phải trả lại gấp trăm nghìn lần.
Thời điểm cuối năm đang đến gần.
Lễ kỷ niệm hàng năm của Hồng Nhân được tổ chức tại một khách sạn bảy sao.
Đêm nay, Hồng Nhân không chỉ mời tới một số đại minh tâm đình đám thời điểm hiện tại mà còn có sự xuất hiện của không ít những lãnh đạo các doanh nghiệp lớn. Bảy giờ tối.
Khương Tuyết Nhu với cương vị tân chủ tịch, chậm rãi xuất hiện ở cửa khách sạn trong một chiếc Bentley.
Cửa xe mở ra, cô mặc một bộ váy dài liền thân màu đen kiểu cổ điển, trên tay xách chiếc túi được trang trí bằng đinh tán mang hơi hướng retro.
Màu đen từ trước đến nay luôn là màu khó kiểm soát nhất, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thật xinh đẹp và thanh tú trong chiếc váy này.
Kết hợp với màu son đỏ đô, nhìn cô thực sự giống như một bông hồng lặng lẽ nở, lộng lẫy, rực rỡ mà vẫn vô cùng thanh lịch.
Các đơn vị truyền thông sôi nổi cầm cameras quay phim, chụp ảnh.
Với sắc đẹp tuyệt vời cùng thân phận của mình, có thể nói cô chính là người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp quyền lực nhất cả nước.
Khương Tuyết Nhu còn đang tạo dáng, mới chụp được chốc lát, bên cạnh liền truyền đến một tiếng cảm thán.
“Nhìn kìa, đó không phải phiên bản giới hạn màu bạch kim của Bugatti Veyron hay sao?”
“Nghe nói toàn bộ thân xe đều được chế tạo bằng hợp kim Titan, một chiếc cũng có giá 150 tý."
“Cả biển số xe nữa kìa, quá đẹp”.
“Thật đáng kinh ngạc.
Rốt cuộc là ai vậy? Có lẽ cũng là một người tới dự lễ kỷ niệm của Hồng Nhân”
“Nhìn đi, cửa xe mở rồi”.
Giữa đám đông đang vây quanh, một người đàn ông mặc bộ đồ tây màu xanh biển bước ra khỏi ghế lái.
Anh ta có nét mắt thâm trầm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ác.
Trong đám người lập tức có một phóng viên kêu lên.
“Quá đẹp trai”.
“Tôi biết anh ta là ai rồi.
Đó chính là Hoắc Vân Dương của nhà họ Hoắc” “Nhà họ Hoắc ư? Không phải là gia đình giàu có số một cả nước sao?” “Đúng vậy, chính là nhà họ Hoắc” “Trời ạ, Hồng Nhân còn có thể quen biết với người nhà họ Hoắc sao?”
Giữa lúc mọi người còn đang bàn tán xôn xao, cửa xe phía ghế phụ cũng mở ra.
Khương Kiều Nhân trong bộ váy dạ hội màu đỏ rất quyến rũ, nắm lấy cánh tay Hoắc Vân Dương.
Những tiếng thảo luận lại một lần nữa vang lên.
“Cô ấy là ai?”.
“Khương Kiều Nhân, con gái của Khương Thái Vũ, cổ đông tập đoàn Hồng Nhân”
“Ai chà, cô ta thế mà lại leo tới Hoắc Vân Dương sao, đây là muốn biến từ gà rừng thành phượng hoàng sao”
“Nếu có thể trở thành họ hàng với nhà họ Hoắc, tương lai e rằng nhà họ Hạ cũng sẽ phải coi trọng bọn họ”.
Khương Kiều Nhân càng nghe càng đắc ý, cũng không uổng phí công sức cô ta mấy ngày nay làm trâu làm ngựa cho Hoắc Vân Dương.
Cô ta vừa đảo mắt nhìn quanh, đúng lúc nhìn thấy Khương Tuyết Nhu ở phía trước.
Đôi môi đỏ của cô ta khẽ cong lên, vội vàng kéo Hoắc Vân Dương đi qua: “Tuyết Nhu, dạo này em thế nào? Vân Dương, đây là em gái của em, cũng chính là chủ tịch của Hồng Nhân”
.