Thực sự không biết Khương Tuyết Nhu rốt cuộc đã cho Hoắc Anh Tuấn uống bùa mê thuốc lá gì? Ánh mắt Hoắc Vân Dương nhìn Khương Tuyết Nhu lúc này đã thay đổi hoàn toàn.
“Đúng vậy, Kiều Vỹ rất lợi hại” Khương Tuyết Nhu đáp lại.
Kiều Vỹ tự giác đi đến một bên, cho hai người không gian nói chuyện.
Khương Tuyết Nhu im lặng chờ Hoắc Vân Dương hỏi chuyện những bức ảnh.
Nhưng đợi nửa ngày, hắn một câu cũng không nói, nhìn ánh mắt của hắn ta dường như còn mang theo một tia bội phục, sợ hãi kèm bất lực.
Khương Tuyết Nhu hoàn toàn không hiểu, cuối cùng nói: “Chuyện đó...
cậu chủ Hoắc, tối hôm qua tôi không để lại di chứng gì cho anh với chiếc dùi cui điện đấy chứ?”
“Sao có thể, cô giúp tôi khai sáng đầu óc thì có” Hoắc Vân Dương ha hả cười: “Cô Khương, chuyến đi này tới Thanh Đồng của tôi, may mắn lớn nhất chính là gặp được cô.
Chúng ta trở thành bạn bè được không?”
“Vậy còn, những bức ảnh đó..
Bàn tay Hoắc Vân Dương vung lên: “Mấy bức ảnh đó nếu cô thích thì cứ lưu lại”
Khương Tuyết Nhu khóe miệng run rẩy, vì sao cô lại thích những bức ảnh bất nhã của hắn ta chữ: “Anh không trách tôi tối hôm qua lột quần áo anh, còn khiến anh nhục nhã sao?”
Hoắc Vân Dương thân thể cứng đờ, chua xót nói: “Những lời cô nói đều không sao, tôi có thể trách cô được ư?...
Hắt xì”.
Hắn chật vật lau mũi, nước mũi cũng đã nhễu tùm lum: “Cô Khương, nếu cô có việc gì cần hỗ trợ, cứ việc nói.
Nếu có thể, tôi nhất định sẽ giúp cô”.
Khương Tuyết Nhu trầm ngâm một lát rồi ngập ngừng hỏi: “Anh có chụp lại những bức ảnh giường chiều cùng Khương Kiều Nhân không?”
Hoắc Vân Dương sửng sốt, ánh mắt nhìn Khương Tuyết Nhu như thể đang nhìn một người bạn tốt: “Không ngờ rằng cô còn rất hiểu tôi”
Khương Tuyết Nhu xấu hổ, cô chỉ là đọc qua vài cuốn sách tâm lý học, những kẻ biến thái như hắn đều sẽ có điểm tương đồng: “Không phải, tôi...”
“Tôi hiểu mà.
Tôi đã quay lại không ít video.
Cô muốn đối phó Khương Kiều Nhân phải không, tôi có thể lập tức chuyển cho cô, có điều...
cô nhất định không thể cho người khác xem, đặc biệt là bạn trai cô.”
Nếu để Hoắc Anh Tuấn biết cô xem video của hắn, còn chẳng phải chính là đem hắn ta lột sống hay sao.
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, trong lòng hiện lên chút ý tưởng điên rồ.
“Được.” Cô gật đầu: “Tôi cũng sẽ làm mờ mặt anh đi.” Hoắc Vân Dương nhanh chóng gửi toàn bộ video cho cô.
Khương Tuyết Nhu nhận được những đoạn video, ngoài mặt bình tĩnh nhưng sâu bên trong lại nổi lên từng đợt sóng gió.
Thật ra cô chỉ tùy tiện nói muốn lấy những đoạn video mà thôi, thật không ngờ một kẻ kiêu ngạo như Hoắc Vân Dương lại thực sự sẽ giao ra.
Nếu là hôm qua, nhẽ ra hắn sẽ không thể đưa cho cô, vậy mà hôm nay đã lại thay đổi thành một người khác.
Cô tuyệt nhiên không tin việc này là do những bức hình cô chụp được.
“Anh Tuấn, sao anh lại tới đây?” Cô bỗng nhiên nhìn về phía sau lưng Hoắc Vân Dương gọi một tiếng.
Hoắc Vân Dương sợ tới mức cơ thể run lẩy bẩy.
Anh Tuấn? Hoắc Anh Tuấn? Hắn cố vẽ lên vẻ mặt lấy lòng, mỉm cười quay về phía sau nhưng lại không thấy một ai.
Hắn ngẩn ra, vội vàng nhìn về phía Khương Tuyết Nhu, lại chỉ thấy ánh mắt kỳ lạ của cô đang chiều thẳng vào mình.
“Cậu chủ Hoắc có biết Hoắc Anh Tuấn sao? Vì cái gì vừa nghe được tôi kêu anh ấy, anh liền sợ hãi đến vậy?”.
Khương Tuyết Nhu trong đầu chậm rãi hiện ra những ý tưởng điên rồ và hoang đường: “Hai người đều họ Hoắc, không phải là..”.
“Tôi không biết cô đang nói cái gì, tôi căn bản không quen biết Hoắc Anh Tuấn” Hoắc Vân Dương sợ tới mức vội vàng xua tay.
| Khương Tuyết Nhu cười: “Xét theo tính cách của cậu chủ Hoắc, anh nhất định là kiểu người để đạt được mục đích không từ thủ đoạn gì.
Anh tàn nhẫn như vậy, có thù ắt phải báo, vì sao lại chỉ vì mấy bức ảnh chụp uy hiếp mà sẽ tha cho một kẻ hèn mọn như tôi.
Nếu anh không nói, tôi sẽ trở về tìm Hoắc Anh Tuấn...”
- ----------------------
.