Khương Tuyết Nhu cũng không thèm nhìn anh, trực tiếp đi vào phòng bếp tìm dụng cụ quét dọn, tìm nửa ngày cũng không tìm được, lại đi tới trên ban công.
| ở trên ghế sa lon Hoắc Anh Tuấn ngồi yên lặng một hồi, gương mặt tuấn tú càng ngày càng lạnh.
Chuyện gì xảy ra?
Cô không phải là vừa thấy mặt sẽ chửi mình đem đất xây cất cho Vệ Phong sao, sau đó khổ khổ cầu khẩn mình sao?
Vở kịch anh nghĩ với thực tế không quá giống nhau, Hoắc Anh Tuấn lạnh nhạt đứng dậy đi về phía cô.
Khương Tuyết Nhu rốt cuộc cũng tìm được chổi ở trên ban công, vừa quay đầu lại, đụng vào ngực cứng rắn của anh, mũi đau cứ như bị đụng gảy rồi vậy: "Đại thiếu gia, anh làm gì vậy?"
| "Những lời này hẳn để tôi hỏi cô." Hoắc Anh Tuấn chỉ cảm thấy mình trúng phải độc của cô, không thấy được người phụ nữ này liền phiền lòng, gặp được càng phiền.
| "Không phải anh bảo tôi tới quét dọn vệ sinh sao, bây giờ trễ lắm rồi, tôi chỉ muốn làm xong sớm một chút rồi về ngủ, làm phiền anh tránh ra" Khương Tuyết Nhu đi vòng qua anh nghiêm túc bắt đầu từ trong phòng khách quét dọn lên.
| Hoắc Anh Tuấn nhìn bóng lưng nghiêm túc quét sân của cô, thật muốn xông qua đem chồi ném đi.
Cái người phụ nữ ngu xuẩn này, chẳng lẽ cho là mình kêu cô tới, là thật muốn cho cô làm vệ sinh sao: "Khương Tuyết Nhu, cô không có gì muốn nói với tôi sao?".
Liên quan tới chuyện mảnh đất kia, nếu như cô có thể cầu anh, lấy lòng anh, để cho anh hài lòng, anh sẽ cân nhắc hủy bỏ cam kết với Diệp Minh Ngọc.
Khương Tuyết Nhu ngớ ngẩn, lắc đầu: "Không có."
Cô bất thình lình bị dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn lại, Hoắc Anh Tuấn đang điện thoại di động của cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên phía trên, khóe miệng cậu gợi vẻ chế nhạo: "Không muốn sao, vị hôn phu của cô gọi điện thoại cho cô, tại sao cô không nhận?"
"Hoắc Anh Tuấn, trả điện thoại di động lại cho tôi" Khương Tuyết Nhu sốt ruột đưa tay cướp, nhưng anh đem điện thoại di động giơ lên thật cao, cô căn bản không với tới.
"Rất gấp?" Hoắc Anh Tuấn đáy mắt giống như bất ngờ phát hàn băng, đáy mắt với giọng mỉa mai cũng càng dày đặc: "Sợ vị hôn phu của cô biết buổi tối muộn cô lại ở đây với tôi?"
"Anh làm loạn đủ chưa?" Khương Tuyết Nhu thật nổi giận.
"Cô cứ khẩn trương như vậy, quan tâm anh ta?" Hoắc Anh Tuấn tròng mắt híp lại, trực tiếp nhấn nút trả lời, bên trong truyền tới giọng dịu dàng của Lương Duy Phong.
"Tuyết Nhu, em đang làm gì, lâu như vậy mới nghe điện thoại."
Khương Tuyết Nhu bị dọa sợ tim như muốn dừng lại, cô hung hăng nhìn chằm chằm Hoắc Anh Tuấn, e sợ rằng anh sẽ mở miệng nói chuyện.
Nhưng anh lại không có, chẳng qua là mở ra loa ngoài, sau đó tiến tới bên tai cô, dùng giọng nói thật nhỏ tràn đầy tình ý: "Nếu như cô không nói chuyện với anh ta, vậy tôi chỉ có thể mở miệng"
- ----------------------