Bên trong một mùi mốc cùng mùi hôi thối tản ra ngập mũi.
Anh dùng đèn chiếu rọi vô một căn phòng giam, người trên giường bị đèn rọi vào chợt co rúc một cái, theo bản năng lấy tay che lấy ánh mắt.
Biết cô còn sống, lòng bất an cả một đường tựa như rơi xuống đất.
Chẳng qua là khi anh đến gần, tim anh hung hăng co rúc một cái, điện thoại di động thiếu chút nữa không cầm chắc rơi xuống mặt đất.
Đây là phương Tuyết Nhu?
Người phụ nữ xinh đẹp lần đầu tiên gặp bây giờ lại trở nên đáng sợ
Anh thiếu chút nữa không thể nhận ra cô.
Mới trôi qua năm ngày ngắn ngủi không thấy cô, người cô gầy đi trông thấy, thật là giống như chỉ còn da bọc xương vậy, chẳng những như vậy, mặt cô...!Thối rữa rất nghiêm trọng.
Hoắc Anh Tuấn cảm giác mình tựa như sắp nghẹt thở, anh liều mạng mở miệng to hô hấp.
"Hoắc Anh Tuấn, anh tới sao" Khương Tuyết Nhu ở trong bóng tối bị nhốt quá lâu, ánh mắt sợ ánh sáng, cô rất cố gắng mới mở ra một kẽ hở, không thấy rõ mặt anh, nhưng có thể ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh trong trẻo lạnh lùng.
Khóe miệng cô nở ra một nụ cười rất nhạt rất bình tĩnh, cô cũng biết anh có biện pháp giúp cô ra ngoài.
Anh có thể là ma quỷ, ma quỷ là không dễ dàng đánh bại như vậy.
Nhưng anh bây giờ nhất định bị dáng vẻ của cô hù dọa rồi.
Cô cũng không hoảng hốt, cũng không sợ, thậm chí cũng không có bởi vì anh tới cứu cô mà cảm thấy hào hứng.
Cả người giống như một bãi nước đọng.
Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn trở nên đóng băng.
Rõ ràng cô đứng ở trước mặt mình, nhưng lại phát hiện có cách mình càng ngày càng xa.
Anh tới rồi, có thể tới hay là đã quá muộn.
Một luồng khí điên cuồng nóng nảy ở trong lồng ngực tuôn trào, anh liều mạng đè nén.
"Mặt em...chuyện gì xảy ra?".
"Cái này a...!Trên mặt vốn là bị thương, sau đó có người bỏ thuốc trong thức ăn, vết thương càng ngày càng trở nên nghiêm trọng" Khương Tuyết Nhu vuốt ve mình mặt, giọng điềm đạm giống như là đang nói chuyện trời đất vậy: "Rất kinh khủng đúng không"
Hoắc Anh Tuấn đáy mắt như phun ra dòng máu.
Là ai có thể ác độc đến như vậy, có thể hủy hoại gương mặt của một người phụ nữ.
Cô càng bình tĩnh, nội tâm anh càng áy náy cùng đau khổ lại càng sâu, thật giống như một ngọn núi lửa vậy, tùy thời muốn bùng nổ.
"Anh dẫn em đi" Anh chợt ôm lấy cô, bàn tay không khống chế được phát run, cô quá nhẹ, nhẹ hoàn toàn không cảm giác được sức nặng.
Khương Tuyết Nhu thuận theo nhắm mắt lại.
Hoắc Anh Tuấn ôm cô sãi bước đi ra địa lao.
Ngôn Minh Hạo, Kiều Vỹ cùng đám người đi tới, lúc thấy rõ ràng dung mạo người phụ nữ trong ngực anh, toàn bộ đều ngạc nhiên: "Khương tiểu thư cô ấy...!"
"Đi tìm người mỗi ngày đưa cơm cho cô ấy mang tới cho tôi" Hoắc Anh Tuấn từng chữ từng câu hạ lệnh.
Ngôn Minh Hạo hít một hơi thật sâu, rất nhanh tìm thấy dì Chu người đưa cơm mang tới.
Hoắc Anh Tuấn đem Khương Tuyết Nhu giao vào trong tay Kiều Vỹ, Khương Tuyết Nhu căn bản đứng không vững, cô chỉ có thể dựa vào Kiều Vỹ, một đôi mắt lạnh lùng lãnh đạm nhìn dì Chu.
Dì Chu bị dọa sợ kinh hãi run lên: “Cậu...!Cậu cả, cậu không thể trách tôi, nhốt ở trong địa lao này mỗi ngày đều có cháo ăn đã coi như là không tệ...".
- ----------------------.