Hoắc Anh Tuấn tan làm trở về, tối nay bàn về một vụ án tài chính quốc tế, có uống chút rượu nên hơi choáng váng đau đầu.
Vừa bước vào nhà mở đèn, Bunny đã chạy đến ôm lấy chân anh liên tục kêu “meo meo”.
“Mèo con, nhớ tao đến vậy à?”
Hoắc Anh Tuấn vuốt ve đầu nó, sau đó nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Cho đến khi Bunny dùng mũi cọ cọ vào chiếc bát rỗng, mới hiểu ra tất cả.
Bunny đói rồi sao?
Lẽ nào Khương Tuyết Nhu không cho nó ăn?
Anh nhanh chóng đổ một ít thức ăn ra cho Bunny, bây giờ nó đã đói meo râu.
Hoắc Anh Tuấn tìm quanh nhà một vòng, nhận ra Khương Tuyết Nhu vốn dĩ vẫn chưa trở về, sắc mặt của anh trở nên vô cùng u ám.
Người phụ nữ này có thôi đi không vậy.
Lúc trước nằm viện thì thôi đi, bây giờ khó khăn lắm mới về nhà được, cô lại đối xử với Bunny như thế này sao?
Còn nữa giờ đã là mấy giờ rồi mà vẫn chưa về.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho cô, thế mà lại tắt máy.
Cô chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu chứ.
Hoắc Anh Tuấn móc điện thoại ra tìm định vị của cô, may mà hôm nay lúc đưa cho cô điện thoại, sợ cô lại gặp phải tình huống giống như đêm hôm qua nên anh đã cài đặt định vị cho điện thoại cô.
Sau khi nhìn định vị, anh nhắn tin cho Ngôn Minh Hạo: “Kiểm tra giúp tôi chỗ này là chỗ nào?”
Một phút sau, Ngôn Minh Hạo gọi điện thoại đến: “Đây là nhà họ Khương, nơi ở của bố mẹ cô Khương.
“Tôi biết rồi.”
Hoắc Anh Tuấn bực dọc, tắt điện thoại.
Được thôi, người phụ nữ không biết tốt xấu này, chừa lại cho chút mặt mũi đã ngẩng mặt lên tận trời rồi.
Nói về là về, không hề gọi một cuộc điện thoại nào, còn tắt máy.
Là dựa vào việc lấy được đoạn ghi âm lúc sáng trở về, nhà họ Khương đã bỏ qua cho cô thì không cần phải trở lại đúng không?
Coi anh là cái gì chứ?
Lợi dụng xong rồi thì vứt đi sao?
Có bản lĩnh thì cả đời này đừng quay lại nữa, sau này cô có chết anh cũng không quan tâm.
Chỉ là anh không ngờ Khương Tuyết Nhu ghê gớm như vậy, ba ngày rồi vẫn chưa thấy tăm hơi, đến cả điện thoại cũng không trả lời.
Càng khiến anh khó chịu là ba ngày nay ăn cơm chẳng thấy ngon miệng chút nào.
Cho dù đã đến nhà hàng ngon nhất thành phố Thanh Đồng mà Hạ Văn Trì giới thiệu, anh cũng đều cảm thấy nhạt nhẽo khó nuốt.
Có lúc anh cũng nghi ngờ rằng Khương Tuyết Nhu xảy ra chuyện, nhưng mỗi lần mở định vị trên điện thoại, Khương Tuyết Nhu đều đang ở nhà họ Khương.
Bố mẹ ruột của cô cũng không đến nỗi sẽ hại cô, nói cho cùng thì cô sớm đã quên vẫn còn một người là anh đây.
Ba ngày này ở công ty, mỗi ngày anh đều giống như một núi băng lạnh lẽo.
Giờ tan làm vừa điểm, anh lập tức thu dọn đồ đạc trở về nhà, đúng lúc gặp phải Hạ Văn Trì ở cửa: “Lại muốn về nhà chăm sóc cho Bunny sao? Khương Tuyết Nhu vẫn chưa trở vê à?” “Đừng nhắc đến người phụ nữ này trước mặt tôi.” Hoắc Anh Tuấn hờ hững bước đi.
Hạ Văn Trì bất lực buông tay: “Tôi cũng là được người khác nhờ vả, hết cách rồi.
Lâm Minh Kiều điện thoại cho tôi, bảo tôi hỏi cậu Khương Tuyết Nhu có chuyện gì không? Cô ấy nói vẫn luôn không liên lạc được, sợ cô ấy xảy ra chuyện.” “Cô ấy không phải vẫn luôn ở nhà họ Khương sao?” Bước chân của Hoắc Anh Tuấn chững lại.
Khương Tuyết Nhu không trả lời điện thoại của anh thì có thể hiểu được, suy cho cùng thì hai người cũng quen biết chưa lâu, nhưng Lâm Minh Kiều và cô là bạn tốt của nhau.
“Vậy để tôi gọi lại cho cô ấy.”
Hạ Văn Trì cầm điện thoại gọi điện.
Hoắc Anh Tuấn không đợi anh ta, đi thẳng đến thang máy xuống lầu.
Trên đường về anh càng nghĩ càng thấy không đúng lắm, nhưng lại sợ bản thân nghĩ nhiều cuối cùng lại trở thành lo chuyện bao đồng.
Nào ngờ về đến nhà chưa được bao lâu, Hạ Văn Trì lại gọi đến: “Không đúng, mới nãy Lâm Minh Kiều nói với tôi, cô ấy đã ghé qua nhà họ Khương, nhà họ Khương bên kia bảo Khương Tuyết Nhu đã xuất ngoại đi giải khuây rồi, cũng không để lại cách thức liên lạc.
Mẹ nó, cô ấy chắc không phải lại xảy ra chuyện rồi chứ?”
Hoắc Anh Tuấn nhăn mày: “Chắc là không đầu, dù gì cô ấy cũng là con gái ruột của nhà họ Khương.
.