Dụ Dỗ Đại Luật Sư


"Nhạc Tiêu Nhi, đủ rồi, không nên ở chỗ này khích bác tìnhcảm của hai vợ chồng lão Hoắc."
Quý Tử Uyên rốt cuộc cũng mở miệng, anh đứng ở cạnh vĩ nướng, cả người nhu hòa an nhàn, sống mũi thẳng, tự kiêu tiêu sái, chẳng qua là cặp mắt kia nhìn người khác lại khiến cho người ta có cảm giác bản thân đang rất chán ghét người đối diện: "Cô vẫn là miệng lưỡi bén nhọn như trước kiavậy, chọc người khác cảm thấy chán ghét."
Nhạc Tiêu Nhi trong lòng cảm thấy một nỗi đau thấu xương xuyên qua.
Người đàn ông này, hôm nay thay đổi càng anh tuấn đẹp mắt, đáng tiếc cũng vẫn như trước kia chán ghét cô như cũ.
Khóe miệng cô kéo ra một nụ cười lạnh như bằng: "Những năm nay, tôi đã tận lực tránh, ẩn núp các người mấy vị, thật giống như không dámdây dưa rễ má gì cùng với các người, tại sao đột nhiên muốn làm khó Nhạc thị chúng tôi, cậu cả Hoắc, con chip đối với công ty chúng tôi thật rất quan trọng, van cầu anh...!"Chuyện kia liên quan gì đến tôi” Hoắc Anh Tuấn để lại cho cô một bóng lưng lạnh nhạt.

Sắc mặt xinh đẹp của Nhạc Tiêu Nhi thoảng qua một chút ảm đạm.

Khương Tuyết Nhu thấy cô ấy không được giúp, không nhịn được nhớ tới mình đã từng trước kia.

“Cậu cả Hoắc, tôi quỳ xuống trước mặt anh có hữu dụng không?” Nhạc Tiêu Nhi tuyệt vọng nhìn bóng lưng anh.
Tống Dung Đức tàn nhẫn nói: “Coi như cô quỳ đến chết cũng vô dụng, Nhạc Tiêu Nhi, là đáng đời cô, cô trở về thanh tỉnh lại thật tốt, làm một người đàng hoàng đi, nói không chừng chúng tôi sẽ còn cho nhà họ Nhạc các người một miếng cơm ăn." "Từ trước đã là như vậy, bây giờ cũng là như vậy, tôi vĩnh viễn cũng không biết nơi nào đã đắc tội các người.

Nhạc Tiêu Nhi tự giễu cười cười, xoay người muốn rời đi, đột nhiên lúc thấy gương mặt Nhạc Hạ Tuyền, dừng lại: “Cô là ai?"
Nhạc Hạ Tuyền luống cuống hoảng theo bản năng trốn sau lưng Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấn cau mày thật sâu: "Còn không mau cút đi."
Nhạc Tiêu Nhi lần nữa cười, ánh mắt cô liếc ngang trên người những tên đàn ông kia một vòng, cuối cùng rơi vào người Khương Tuyết Nhu, lộ ra một tia đồng tình, “Ba người đàn ông các người đùa bỡn như vậy, lừa dối một người phụ nữ vô tội hiền lành, có phải hay sao."
Khương Tuyết Nhu trong đầu ông ông ông, rất loạn, rất đau, Nhạc Tiêu Nhi rốt cuộc đang nói gì, cô nghe không hiểu, thậm chí cô cũng không hiểu tại sao ba người đàn ông kia sau khi nghe lời nói kia, sắc mặt đều thay đổi.

“Cút ngay cho tôi.

Quý Tử Uyên sãi bước đi tới, kéo cánh tay Nhạc Tiêu Nhi liền đi ra ngoài.
Anh ta một đường đem cô kéo ra tới cửa biệt thự, hung hăng hất cô xuống mặt đất.
Nhạc Tiêu Nhi mang giày cao gót, đầu gối bị xước đến tróc da, đến cả tóc cũng xốc xếch, nhưng cô cắn chặt hàm răng, rất nhanh chóng đứng lên, ánh mắt lạnh như băng kiên nghị.

"Nhạc Tiêu Nhi, nếu như cô còn muốn nhà họ Nhạc ở Kinh Đô còn có một chỗ ở, liền ngậm chặt miệng của cô.

Quý Tử Uyên ánh mắt thâm độc cảnh cáo.

"Nếu dám làm tại sao lại sợ người khác biết.” Nhạc Tiêu Nhi trên khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh khốc hiện đầy quật cường: "Một người đã chết nhiều năm như vậy lại để cho các người ở nơi này quyền luyến không quên, Nhạc Hạ Thu rốt cuộc có cái gì tốt, cô ta..." "Ba."
Quý Tử Uyên một cái bạt tai lạnh như băng rơi xuống trên mặt cô: "Im miệng"
Nhạc Tiêu Nhi dùng sức trừng mắt nhìn, không để cho mình rơi xuống một giọt nước mắt nào “Anh yên tâm, tôi sẽ không đi tìm Khương Tuyết Nhu nói, cô ấy là một cô gái tốt, không nên bị tổn thương, chẳng qua là cái loại người có bệnh đó căn bản là không xứng với cô ấy" "Nhìn dáng vẻ của cô có vẻ còn chưa được dạy dỗ kĩ Quý Tử Uyên bóp lấy cổ cô, bất kể qua bao nhiều năm, người đàn bà này luôn là có thể tùy tiện kích thích anh ta nổi giận.

“Tôi nói sai rồi sao” Nhạc Tiêu Nhi khó thở chỉ trích: "Rõ ràng đã có vợ, vẫn còn để một người phụ nữ có dáng dấp rất giống người bạn gái trước ở bên người, khi dễ Khương Tuyết Nhu.

Người ta là người ngoài tới chưa thấy qua gương mặt Nhạc Hạ Thu đó phải không, anh ta nhớ về quá khứ sao? Nếu không bỏ được tại sao phải cưới người khác, đùa bỡn chơi người khác, các người cũng là một đám cặn bã." “Cô không hiểu liền im miệng cho tôi"
Quý Tử Uyên trực tiếp xốc cô lên, ném một cái vào hồ phun nước bên cạnh.
Nước lạnh như băng đâm vào trong da, lạnh cóng đến mức khiến Nhạc Tiêu Nhi thiếu chút nữa nghẹt thở.

“Cô hẳn là vui mừng, tối nay là tôi đưa cô đi ra, đổi lại là Dung Đức, hoặc là Hoắc Anh Tuấn, cô sẽ thảm hại hơn.” Quý Tử Uyên lạnh như băng nhìn cô chật vật một cái, xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.
Nhạc Tiêu Nhi nhìn bóng lưng vô tình của anh ta cười nhạt.

Cho nên, cô còn phải cảm ơn anh ta hay sao.

………….

Trên cỏ bên hồ.
- ----------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui