Cô thấy, trên giường lớn như vậy, Hoắc Anh Tuấn đang an tỉnh ngủ say, chẳng qua là Nhạc Hạ Tuyền nửa nằm ở bên người anh, hai tay của hai người đang nắm nhau thật chặt.
Sau khi nghe được động tĩnh, Nhạc Hạ Tuyền liền bật ngồi dậy, thấy Khương Tuyết Nhu, gương mặt biểu tình một chút bất an: "Cô chủ, cô đừng hiểu lầm...!"
Khương Tuyết Nhu không nói hai lời xông tới liền giáng cho cô ta một bạt tại: “Tôi sớm cảm giác cô không được bình thường, tôi là để cho cô tới hộ lý, không phải để cho cô nằm ở trên giường chúng tôi ngủ chung với chồng tôi"
"Tôi không có” Nhạc Hạ Tuyền ủy khuất nghẹn ngào.
“Cô không có gì” Khương Tuyết Nhu giận điên lên: "Ngày hôm qua tôi bảo cô biến đi, hôm nay lại trở lại, thật nghĩ mình là nữ chủ nhân nơi này, bố mẹ cô là làm sao dạy cô, cô có biết xấu hổ hai chữ viết như thế nào hay không."
"ồn ào chết được."
Người đàn ông trên giường bỗng nhiên bị thức tỉnh, Hoắc Anh Tuấn khắp người mệt mỏi ngồi dậy, vừa vặn nhìn thấy trên mặt Nhạc Hạ Tuyền tái nhợt đầy nước mắt, bên gò má còn có một dấu bàn tay, mà Khương Tuyết Nhu trên mặt hiện đầy tức giận, rất rõ.
ràng cho thấy cô đánh người.
"Khương Tuyết Nhu, em đang làm gì?"
Hoắc Anh Tuấn tràn đầy lệ khí ánh mắt nhắm ngay cô: "Trở lại đã khiến người khác khóc lóc om sòm, là bình thường anh quá dung túng em rồi đúng không"
Khương Tuyết Nhu con ngươi hung hăng co rúc một cái.
Cho nên khi cô trở lại chính mắt nhìn thấy chồng mình cùng nắm tay một người phụ nữ khác nằm ở trên một cái giường, cô còn phải mở một con mắt nhắm một con mắt sao.
Anh căn bản không biết, thời điểm mà mình biết được những chân tướng kia, cô là dùng biết bao nhiêu dũng khí mới lần nữa đi.
về nơi này.
Cô còn nghĩ, anh có bệnh.
Trong lòng lại đau cũng phải chăm sóc anh hồi phục, chuyện sau này sau này hãy nói.
Thì ra mình như vậy mà trở nên dư thừa.
“Cô ta tại sao phải ở chỗ này?” Ôm một tia không cam lòng cuối cùng, Khương Tuyết Nhu chỉ Nhạc Hạ Tuyền: “Anh ngày hôm qua không phải nói để cho cô ta đi rồi chứ."
"Tôi muốn cho cô ấy đi thì đi, muốn cho cô ấy tới thì tới, chuyện này là tôi định đoạt"
Hoắc Anh Tuấn cặp mắt phun ra lửa đỏ, anh nghe lời cô để cho Nhạc Hạ Tuyền đi, có thể chính là vì cô, nhưng sau lưng mình | lại cùng Lương Duy Phong đi ăn kem, thậm chí ở nơi công cộng lôi lôi kéo kéo, có để ý qua cảm giác của anh sao.
“Được, tôi biết rồi"
Khương Tuyết Nhu ngực đau máu cũng dầm dề.
Cô xoay người, đi vào phòng thay đồ bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thật ra đồ của ci nhét vào vali hành lý liền đi ra.
"Em làm gì?” Hoắc Anh Tuấn không dám tin trợn mắt nhìn cô.
Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu lên, để cho nước mắt chảy trở vào trong: "Tôi đã không có cần thiết ở lại chỗ này nữa, hy vọng các người sống tốt, tôi sẽ không quấy rầy các người."
Cô nói xong cũng đi ra tới cửa.
Hoắc Anh Tuấn kéo qua vali ời anh đi để trở lại bên người Lương Duy Phong có phải hay không, kết quả là anh ta cùng em đã nói cái gì, Khương Tuyết Nhu, em quên lời của mình đã nói, anh có bệnh, em phải chăm sóc anh chữa bệnh, anh bệnh cả đời, em chăm sóc chữa bệnh cho anh cả đời"
Khương Tuyết Nhu nước mắt rốt cuộc không nhịn được mà vỡ òa lăn dài trên gò má.
Nghe được tiếng gào thét người đàn ông này, cô trong nháy mắt giao động, giọng Nhạc Hạ Tuyền đột nhiên nghẹn ngào nói: "Đúng vậy, cô chủ, cậu cả thật rất cần cô, cô đừng tổn thương anh ấy nữa."
“Tổn thương?” Khưuyện này, tôi không thể chấp nhận được, tôi rút lại lời lúc trước, anh bệnh, để cho Nhạc Hạ Tuyền chăm sóc anh, giúp anh chữa đi, tôi không phải bác sĩ".
Cô hất tay Hoắc Anh Tuấn ra, ngay cả hành lý cũng không cần, trực tiếp đi ra phòng ngủ.
“Anh không cho phép em đi."
Hoắc Anh Tuấn đuổi theo lần nữa bắt lấy tay cô, đáy mắt anh lộ ra giống như dã thú điên cuồng vậy: "Khương Tuyết Nhu, cô tên lường gạt này, cô có phải chê tôi có bệnh hay khôn, tôi nói cho cô biết, muốn rời đi nơi này, trừ phi cô chết"
"Anh muốn làm gì?” Khương Tuyết Nhu thấy dáng vẻ Hoắc Anh Tuấn như vậy có chút kinh hoàng.
"Cô nói sao?”.
Hoắc Anh Tuấnđem cô vác lên vai, vứt xuống dưới đất trong hầm rượu.
"Hoắc Anh Tuấn, anh không thể làm như vậy” Khương Tuyết Nhu biết anh muốn làm gì, xông lên muốn chạy trốn, nhưng Hoắc Anh Tuấn không cho cô chạy trốn cơ hội, đem cửa kéo lên, khóa kín.
"Hoắc Anh Tuấn, tối hận anh, tôi rốt cuộc thiểu anh cái gì, nhà họ Hoắc các người hết đem tôi nhốt ở trong hầm trú ẩn, bây giờ anh cũng lại giam tôi, anh chính là một ác ma” Khương Tuyết Nhu dùng sức gõ cửa.
- ----------------------.